Xoa bả vai đau nhức Quý Dư chầm chậm lần nữa tiếp cận anh. Trình Thiên Vũ ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm theo cử động của cô, lạnh lẽo cảnh cáo.
“Đừng có động vào tôi”
Quý Dư nghiến răng, kiên nhẫn dỗ ngọt.
“Nhìn em này”
“Là em… em là Quý Dư”
Trình Thiên Vũ nghe được tên cô gái nhỏ, dục vọng trong người bùng nổ, cổ họng khô khốc.
Anh nhớ cô, muốn cô sắp phát điên lên rồi.
“Phải rồi, tiểu Dư của tôi, chắc vẫn còn đang giận…”
Trình Thiên Vũ trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Dưới sức dồn ép của Quý Dư, Trình Thiên Vũ chật vật tránh né.
Cuối cùng cô cũng thành công thắt dây an toàn cho anh, nhưng lại bị anh chọp lấy cổ, bóp mạnh.
“Ức…lại phát điên lên à”
“Tôi nói cô tránh ra, cô không nghe rõ à”
Lực tay Trình Thiên Vũ ngày càng siết mạnh, cô hô hấp khó khăn, mặt đỏ bừng. Quý Dư vội giữ chặt lấy tay anh, thều thào.
“Đau, ông xã…em đau”
Quý Dư càng lúc hô hấp càng khó khăn, bên tai chỉ nghe thấy tiếng lùng bùng.
Gương mặt Trình Thiên Vũ bây giờ có bao nhiêu dữ tợn, anh không khác gì thú dữ, đang lao vào xé xác con mồi.
Anh làm như vậy là đang thủ thân cho cô à!
Sao lúc nãy anh không bóp chết Hàn Hiểu Khê đi!!!
Mẹ nó, đau quá!
“Ông xã…buông tay ra…em đau”
“Thiên Vũ, em nói em đau, mẹ kiếp…anh muốn siết chết em à”
“…” Sao chửi nghe giống vợ anh vậy?
Trình Thiên Vũ cứng đờ, tiếng quát đánh thức tia lí trí cuối cùng của anh. Anh từ từ nới lỏng tay ra, lúc này mới nhìn kĩ lại gương mặt của cô.
Trình Thiên Vũ sững sờ, đau lòng sờ lên cổ cô, nhẹ giọng.
“Có đau không?”
“Anh thử xem”
“Vợ, có phải là em không?”
“…”
“Vợ, em nói gì đi”
Quý Dư nghiến răng nghiến lợi.
“Còn chưa nhận ra em nữa à”
Trình Thiên Vũ ôm chầm lấy cô, đau lòng dỗ dành.
“Anh xin lỗi, xin lỗi em…”
Quý Dư hốc mắt đỏ hoe, vòng tay ôm chặt anh. Cô biết anh làm vậy chỉ vì nghĩ cho cô.
“Em không sao”
“Anh với cô ta không có gì hết, không xảy ra chuyện gì hết”
“Em biết…”
“Anh nói thật…anh…”
“Em biết…”
“Vợ, anh khó chịu…”
Quý Dư đang xúc động, nghe thấy vậy vội vàng buông anh ra, ngồi thẳng bên ghế lái.
Nhìn sang thấy Trình Thiên Vũ đang hụt hẫng bên cạnh, cố nhịn cười.
“Anh tự thẩm đi, em lái xe”
Trình Thiên Vũ ấm ức, đưa móng vuốt sang sờ đùi cô, Quý Dư nghiêm giọng quát.
“Ngồi im”
“Anh khó chịu lắm rồi…”
“Tự xử đi”
“…” Vợ bên cạnh mà phải tự xử là sao vậy???
Quý Dư tập trung lái xe, nhưng vẫn không quên chọc tức anh.
“Nhịn lâu quá sẽ bị vô sinh đấy”
“…”
Thuốc càng ngày càng phát tác mạnh mẽ. Trình Thiên Vũ nhịn không được lại thò móng vuốt qua định tốc váy cô lên, lại bị Quý Dư đánh rụt trở về.
Quý Dư trừng mắt cảnh cáo.
“Em còn chưa hết giận đâu, đừng có mà lộn xộn”
“Nhưng anh nhịn hết nổi rồi”
“Tự xử đi, anh ngại ngùng à”
“…” Vũ ngại ngùng.
Trình Thiên Vũ đang bức rức trong người, nghe cô nói vậy thì nhíu mày. Tỏ vẻ anh đang không vui, nhưng anh có tức mấy cũng không làm gì được.
Trình Thiên Vũ ngồi im được một lúc lại nhào qua người Quý Dư, lần này là định sờ ngực cô.
Quý Dư tức tới bật cười.
“Trình tổng thật có máu dâm, lái xe cũng không yên được với ngài”
“…” Đường về nhà nay sao xa quá.
Như hiểu được suy nghĩ của anh, Quý Dư cười như không cười.
“Về nhà cũng không làm được, hôm nay em không tiện”
Trình Thiên Vũ nghe thấy tiếng trái tim mình đỗ vỡ, trùng hợp như vậy à, nhưng anh chịu hết nổi rồi.
Lách cách…
Tiếng mở thắc lưng vang lên, anh lôi thứ to lớn đang trướn đau ra khỏi quần, tay phải bắt đầu chuyển động.
Vừa tuốt vừa tặng cho Quý Dư ánh mắt sắc lẹm. Em muốn nhìn chứ gì, cho tởm chết em.
Quả nhiên Quý Dư đứng hình mất 5 giây, xém chút nữa lạc tay lái.
Hít sâu một hơi, lấy lại được bình tĩnh cô bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác.
“Đúng là bàn tay vàng, tự thẩm cũng sướng như thế”
“Quý Dư, em đừng có quá đáng!”
Thấy Trình Thiên Vũ thẹn quá hoá giận,Quý Dư che miệng cười khúc khích.
“Khụ khụ…xin lỗi…chuyện này mới thấy lần đầu nên chưa bình tĩnh được”.