Cưng Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 57: Bắt cóc




Trình Thiên Vũ có việc cần bàn với Trình Kiến Quốc nên trở về nhà chính.

Bước ra khỏi thư phòng cũng đã chập tối, lúc đi xuống phòng khách thì mẫu thân vẫy tay gọi lại.

“Đến đây, xem này”

Trình phu nhân bài la liệt những tấm ảnh chụp ở nước Ý cách đây không lâu.

Trình Thiên Vũ lật xem qua loa lấy lệ, nhưng bỗng khựng lại khi thấy tấm ảnh của Quý Dư chụp khi đó.

Dưới ánh chiều tà cô đứng đó mỉm cười tươi tắn như hoa, đàn chim bồ câu cũng phải e dè trước sự xinh đẹp của cô.

Trình Thiên Vũ với lấy bỏ nhanh vào túi áo vest, động tác nhanh, gọn, dứt khoác.

Trình phu nhân không tranh giành còn cười khúc khích.

“Có vợ đẹp phải cất ngay vào túi thế à”

Trình Thiên Vũ đắc ý nhướng mày.

“Đương nhiên”

“Ài, mẹ biết mày sẽ thích mà”

Mắt thấy Trình Thiên Vũ cứ ngồi không yên, bà nheo mắt nhìn anh.

“Làm sao? nói chuyện với bà già này mấy câu, lại sợ vợ ở nhà chạy mất”

…****************…

Đang lái xe thì điện thoại vang lên, Quý Dư ấn tai nghe.

“Alo”

“Chị…chị dâu”

Nghe giọng Lâm Tư Mỹ không ổn Quý Dư nhíu mày.

“Có chuyện gì”

Trong điện thoại vang lên tiếng tạp âm hổn loạn, một giọng chửi the thé của phụ nữ khác vang lên.

“Con tiện nhân, muốn gặp lại nó thì đến nhà kho đường xxx…”

“Cho mày 30 phút, nếu trể một phút tao cởi một món trên người nó…cho mấy tên ở đây thưởng thức…hahaha”

“Tôi đến ngay, đừng động vào em ấy”

“Tao có trò vui đợi mày…haha”

Trong tai nghe vẫn vang tiếng cười điên dại của Hàn Hiểu Khê. Quý Dư đấm một cú lên vô lăng, bẻ quặt tay lái đi về phía ngoại ô.

Không ngờ cô ta lại cá chết lưới rách, sơ suất rồi!

Lâm Tư Mỹ bị trói chặc tay, chân, ngồi run rẩy ở một góc tối om trong nhà kho.

Tối qua cô ta đến bệnh viện thăm Hàn Hiểu Khê, dù sao cũng là chỗ quen biết đến xem thế nào. Không ngờ lúc ra về lại bị bắt đến đây.

Hàn Hiểu Khê bước đến dồn Lâm Tư Mỹ vào góc, khuôn mặt dữ tợn cười phá lên.

“Tao đang không biết phải ra tay từ ai, không ngờ mày lại chạy đến nạp mạng”

Hàn Hiểu Khê từng bước áp sát đến, tay bóp chặt cằm Lâm Tư Mỹ.

“Lâm Tư Mỹ ơi Lâm Tư Mỹ mày muốn đến xem tao thê thảm như thế nào à. Làm cho mày phải thất vọng rồi”

Lâm Tư Mỹ giãy giụa, ra sức lắc đầu.

“Không…không phải…”

Nhưng Hàn Hiểu Khê không quan tâm, vẫn đang chìm trong tưởng tượng của mình.

“Nhưng chị dâu mày…à còn có anh họ của mày nữa, chắc không thấy được mặt trời ngày mai đâu…Hahahaaa”

Càng nghĩ đến kết cục của Quý Dư, khuôn mặt Hàn Hiểu Khê càng vặn vẹo, dữ tợn.

Con tiện nhân chết tiệt, hại cô ta tan cửa nát nhà.

Cũng may cô ta nhanh trí giả điên giả dại chờ đợi ngày hôm nay. Nếu không chắc đã sống dở chết dở dưới tay Trình Thiên Vũ rồi.

“Cô thả tôi ra đi, cô muốn bao nhiêu…”

Chưa nói hết câu Hàn Hiểu Khê đã hất Lâm Tư Mỹ ra, ra hiệu cho tên cao to bên cạnh.

Hắn ta hiểu ý rút ra con dao găm huơ huơ đi đến trước mặt Lâm Tư Mỹ.

“Cô em…thân hình đẹp như này, cho anh chiêm ngưỡng tí nào”

“Đừng qua đây….á”

Roẹt…

Hắn ta giơ dao rạch một đường lên chiếc áo thun Lâm Tư Mỹ đang mặc, cắt từ vai xuống ngực, da thịt vùng ngực cũng vì vậy mà phô bài ra hết thảy.

“Thả tôi ra đi…xin các người…”

Lâm Tư Mỹ sợ hãi khóc lóc van xin, đổi lại là tiếng cười dâm tặc của mấy tên kia.

“Chậc chậc…ngon phết”

Quý Dư đỗ xe ở ngoài đường lớn đi bộ vào, địa điểm là một nhà kho bỏ hoang.

Hàn Hiểu Khê đã tính toán rất hay khi chọn địa điểm này. Xung quanh là cánh đồng cỏ hoang nhưng lại gần đường lớn.

Quý Dư đứng trước cửa kho quan sát vào bên trong theo bản năng nhíu mày, có chỗ nào đó không đúng.

Không nhìn thấy Hàn Hiểu Khê đâu. Xung quanh nhà kho trống rỗng căn bản không có chỗ để ẩn nắp. Chỉ có 4 5 tên đàn ông xâm trổ, cô ta xem thường cô à.