Đôi mắt đẹp mở ra cũng là lúc mặt trời gần đứng bóng, Hạ Lam đưa tay dụi dụi mắt theo thói quen, rồi lê thân hình bơ phờ vào phòng tắm. Khi quay trở ra liền thấy Vương Tuấn ngồi chờ ở sofa, trước mặt hắn là một khay thức ăn phong phú quen thuộc.
Hạ Lam khẽ hít vào một hơi thật sâu, thử thách bắt đầu! Thầm động viên bản thân một câu, cô nở nụ cười tươi đi đến sofa, ngồi xuống cạnh người áo đen. Cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi, cô sẽ chầm chậm thay đổi hắn từ ngoài vào trong.
"Xin lỗi, tôi dậy trễ! Anh ăn chưa?"
Vương Tuấn nhẹ nhàng lắc đầu: "Vẫn chưa!"
"Nè tôi nghĩ là dù sao chúng ta sẽ sống chung lâu dài, vì vậy... bắt đầu từ hôm nay mình ăn chung được không?"
"Được!"
"Tốt lắm! Để tôi đi lấy thức ăn vào cho anh, anh vẫn còn bị thương đừng cử động nhiều! Mà quên nữa anh phải mở cửa cho tôi!"
Vương Tuấn chậm rãi làm theo lời cô gái, đến trước hộp nhỏ hắn phân vân gì đó, rồi trầm giọng thông báo: "Tôi sẽ bỏ thêm dấu tay của cô vào cửa này!"
Ê... sao tự nhiên hắn rộng rãi vậy? Thôi kệ là chuyện tốt suy nghĩ chi cho mệt!
"Cám ơn anh, như vậy tôi có thể nói chuyện với anh nhiều hơn vì... tôi thui thủi một mình cả ngày rất buồn!"
Cửa vừa mở ra, Hạ Lam chạy nhanh đi lấy khay thức ăn của Vương Tuấn đem về bàn sofa, còn người áo đen thì ngồi vào bàn làm việc gõ gõ gì đó, rồi đi đến trước cửa kính, bấm bấm gì đó vào cái hộp nhỏ.
"Hạ Lam lại đây."
Cô vui vẻ chạy lại, mỉm cười hồn nhiên như đứa trẻ sắp được quà!
"Cô cho tay vào đi!"
Cô nhanh nhẹn làm theo chỉ dẫn của người bên cạnh.
"Xong rồi! Cô thử một lần đi!"
Hạ Lam hồi hộp áp tay vào hộp nhỏ, khoảng 3 giây sau tường kính lớn nhanh chóng mở ra khiến đôi mắt to tròn long lanh phát sáng. Cô hồn nhiên đề nghị với người đàn ông bên cạnh: "Hay là đừng đóng lại nữa, chỉ khi anh làm việc mới đóng lại có được không?"
Vương Tuấn có chút ngỡ ngàng nhìn cô gái: "Được!"
Hạ Lam cười tươi lộ ra hàm răng trắng sáng, cô cao hứng khoác cánh tay không bị thương của người áo đen kéo đến sofa.
"Ăn thôi!"
Vừa về đến khu vực ăn uống quen thuộc, cô hốt hoảng buông cánh tay hắn ra.
"Xin lỗi, anh không thích bất kỳ ai chạm vào anh đúng không?"
Vương Tuấn chậm rãi ngồi xuống sofa, ôn nhu nhìn cô gái bên cạnh.
"Chỉ duy nhất một mình cô chạm vào tôi không thấy khó chịu."
Hạ Lam vui mừng ngồi xuống cạnh con người to lớn màu đen.
"Ăn đi, xong tôi sẽ kiểm tra vết thương cho anh."
Ăn được phân nửa, Hạ Lam liền gợi đề tài trò chuyện: "Tôi có thắc mắc là anh chỉ ở nhà vậy việc quản lý công ty Z có khó khăn hơn không?"
"Không, vì nếu tôi nghi ngờ bất kỳ nhân vật nào tôi sẽ lập tức cho họ thôi việc. Với lại tiêu chuẩn chọn nhân viên của tôi rất khó nên tôi khá tin tưởng vào họ, thêm vào đó tôi cũng có vài nhân viên tai mắt bí mật do tôi đưa vào công ty." - Vương Tuấn thật thà giải đáp nghi vấn của cô gái.
Hạ Lam gật gà gật gù: "Nhưng anh là CEO, anh không cần đi giao tiếp gì sao? Những đối tác có bao giờ cho là... anh không tôn trọng họ không?"
"Công ty Z đặc biệt có 2 CEO, tôi và một người do tôi tuyển vào, anh ta phụ trách đối ngoại, ngoài ra cũng không có quyền hành gì khác."
"Thì ra là vậy! .....À dụng cụ cắt tóc tôi nhờ anh mua đã ship đến chưa?"
"Đến rồi, tôi quên mang vào!"
"Hay quá, kiểm tra vết thương xong tôi cắt tóc cho anh nha? Hay là anh phải làm việc?"
Vương Tuấn chậm rãi nuốt xuống thức ăn trong miệng: "Không ảnh hưởng gì đâu!"
Bữa cơm trưa vui tươi nhanh chóng trôi qua, đối với Hạ Lam có thể nó chỉ là một bữa ăn bình thường, nhưng đối với Vương Tuấn thì vừa rồi là bữa cơm đầu tiên hắn dùng cơm chung với một người, là bữa ăn vui vẻ nhất trong 28 năm tồn tại của người đàn ông này.
Hạ Lam lôi kéo Vương Tuấn ngồi xuống giường màu tím, tỉ mỉ bôi thuốc và thay băng y tế, cho đến tận bây giờ cô mới sửng sốt phát hiện... Hắn.. hắn như thế nào lại có 6 múi mê người như vậy? Tại sao những lần trước đây cô không thấy điều này!? Thật sự ngạc nhiên vì cô chưa từng thấy hắn bước ra khỏi nhà, càng không ra khỏi gian phòng u ám kia!
Lại thêm một thắc mắc, nhưng cái nghi vấn này mà đem ra hỏi thì cô cảm thấy bản thân giống như một sắc nữ đang thèm khát thân thể hắn! Thôi quên đi! Quay về vấn đề chính đi!
"Vết thương của anh đã liền lại rồi, tôi nghĩ hôm nay anh có thể tắm. Nhưng cũng phải cẩn thận chút!"
"Tôi biết rồi! Cám ơn cô!"
Hạ Lam xụ mặt thì thầm: "Là tôi gây thương tích cho anh mà... anh không cần cám ơn đâu!"
Vương Tuấn không nói thêm gì nữa, lẳng lặng quan sát cô gái đối diện đang sắp xếp dụng cụ y tế vào thùng.
Nhìn qua nhìn lại một vòng khắp căn phòng rộng lớn cũng chỉ thấy nơi thích hợp nhất để cắt tóc là cái nhà vệ sinh to đùng kia vì nó là sàn đá màu sáng nhất rất dễ dàng quét dọn.
"Xin lỗi, bắt anh ngồi cắt tóc ở nơi kỳ cục như vầy! Tại ngoài kia không đủ sáng...!"
"Ừm, không sao!"
Vừa trò chuyện đôi tay nhỏ vừa chải chuốt rồi làm ướt mái tóc dài của Vương Tuấn.
"Anh chưa bao giờ đi ra ngoài cắt tóc đúng không?"
"Phải! Khi thấy nóng nực khó chịu tôi sẽ tự cắt."
Nếu câu nói này phát ra từ miệng của người bình thường, Hạ Lam chắc chắn sẽ cười ha ha, nhưng đối với người đàn ông này, tất cả những điều hắn nói đều làm cho cô xót xa.
"Anh có xem mẫu tóc nào chưa?"
"Chưa!"
Hạ Lam chậm rãi vòng ra trước mặt Vương Tuấn, thuần thục chải chải tóc.
"Vậy tôi sẽ cắt theo trend mới nhất nha!? Hôm qua tôi đã xem vài mẫu tóc nam trong tạp chí thời trang, nhưng tôi phân vân không biết nên chọn mẫu nào phù hợp với anh."
Hạ Lam đột ngột nâng cằm của Vương Tuấn đối diện với mình.
"Để tôi nhìn kỹ xem... ừm, anh rất đẹp, tôi nghĩ kiểu nào cũng sẽ hợp!"
Mặt hắn dần ửng đỏ, đôi mắt đen sâu hun hút ngượng ngùng cụp xuống, không dám nhìn thẳng cô, lúc này Hạ Lam mới vội vàng buông tay đang nâng cằm ra, hai gò má trắng trẻo cũng chuyển sang màu hồng.
Cha mẹ ơi hắn lại dùng gương mặt siêu cấp đáng yêu đó dụ dỗ cô, nếu có một ngày cô không chịu nổi mà nhào đến cắn hắn thì cũng không thể trách cô được đâu đó! Hạ Lam tằng hắng một cái để lấy lại tinh thần nghiêm túc của một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp.
"Tôi bắt đầu đó, anh chịu khó ngồi yên một chút nha."
Chỉ 20 phút sau, Vương Tuấn liền trở thành một nam thần thực thụ, gương mặt tuấn mỹ mê người, mái tóc ngắn bồng bềnh hợp thời rất có phong cách của một ngôi sao điện ảnh!
Hạ Lam vui vẻ cười, chiêm ngưỡng thành quả của bản thân.
"Đẹp lắm! Rất hợp với anh đó! Anh có muốn xem kiếng không?"
Vương Tuấn vội vàng lên tiếng: "Không cần đâu, tôi... không muốn và cũng chưa bao giờ nhìn đến kiếng."
Đấy, thấy không! Hắn lại làm cho lòng cô đau xót rồi! Thôi, thôi cho qua đi!
"Anh đi tắm đi! Nhớ phải cẩn thận chỗ vết thương!"