Ngôi nhà lớn chỉ trong vài ngày đã được Hạ Lam trang trí hài hòa và ấm áp từ trong ra ngoài, thêm nhiều màu sắc tươi sáng, kể cả tủ quần áo của Vương Tuấn cũng đã có sự thay đổi lớn, có thêm nhiều màu sắc và kiểu dáng đa dạng hơn.
Nghĩ đến những thành quả của bản thân, Hạ Lam vô cùng hài lòng, nhìn sang người đàn ông đang say giấc bên cạnh, cô lại mỉm cười hạnh phúc!
Nửa đêm, Hạ Lam giật mình tỉnh giấc vì cảm nhận được chuyển động của người bên cạnh, cô vội vàng ngồi dậy khi thấy người đàn ông lại trong tư thế co rúm, hai tay còn ôm đầu, kêu rên khe khẽ: "Đừng, đừng đánh!"
Đau buồn ôm người đàn ông vào lòng, cô dịu dàng thì thầm: "Vương Tuấn, Hạ Lam nè, đừng sợ!"
Hắn đột ngột hất cô ra: "Đừng! Đừng!"
Thấy hắn lần này có vẻ sợ hãi hơn những lần trước rất nhiều, cô khẩn thiết vặn đèn ngủ lên thật mờ để hắn có thể mơ màng nhìn thấy cô.
"Vương Tuấn, tỉnh đi Hạ Lam nè... Vương Tuấn!"
Người đàn ông vẫn run rẩy ôm đầu: "Đừng...!"
Cảm thấy tiếng kêu của mình lần này không có tác dụng, cô lắc mạnh cánh tay hắn.
"Vương Tuấn tỉnh đi, Vương Tuấn!"
Kéo hai bàn tay lớn ra khỏi đầu, Hạ Lam vỗ nhẹ vào má của hắn, cô bắt đầu mất dần sự bình tĩnh: "Vương Tuấn, anh sao vậy? Vương Tuấn tỉnh đi!"
Tiếng kêu da diết của cô bất dần trở nên nghẹn ngào, lệ nóng không kìm được lặng lẽ rơi xuống, tim cô đau quá, lòng cô cũng đau quá! Một lần nữa chồm đến, Hạ Lam đau buồn siết chặt người đàn ông, thổn thức trong nước mắt giàn giụa.
"Vương Tuấn, anh dậy đi! Vương Tuấn, anh có nghe không? Nếu anh không dậy tôi sẽ đi đó, sẽ không ở cạnh anh nữa đâu!"
Như nghe thấy tiếng nức nở thê lương của cô, hắn chầm chậm mở mắt, hoảng hốt ngồi dậy, thấy khuôn mặt mờ ảo tèm lem nước mắt, nước mũi, khóc lóc thảm thiết, Vương Tuấn khẩn trương hỏi: "Cô sao vậy? Cô đau ở đâu? Hay có ác mộng? Hạ Lam, có chuyện gì nói tôi nghe."
Nghe được giọng nói trầm ấm quen thuộc, Hạ Lam lúc này mới lấy lại được chút bình tĩnh, nhào vào lòng người đàn ông, nghẹn ngào trong tiếng nấc: "Vương Tuấn, tôi sợ lắm!"
Luống cuống ôm lấy thân thể mềm mại, hắn đau lòng thì thầm: "Đừng sợ, không sao đâu! Không sao nữa rồi, đừng sợ!"
Tay lớn vô thức vuốt ve, vỗ về tấm lưng nhỏ bé đang run rẩy, vài phút sau Hạ Lam mới nín khóc, sực nhớ ra gì đó, cô vội vã ngẩng đầu nhìn hắn.
"Anh có sao không? Anh không sao nữa phải không?"
Vương Tuấn ngơ ngác hỏi lại: "Tôi đâu có bị gì!?"
"Lúc nãy... anh bị ác mộng, tôi gọi anh dậy không được... tôi sợ lắm!"
Người đàn ông bỗng chốc rơi vào trầm tư, điều mà hắn lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra, hắn thật sự không muốn cô thấy bộ dạng chật vật, sợ sệt của mình, cũng chính vì lý do đó những đêm ngủ chung giường với cô vừa qua, hắn càng khó ngủ hơn bình thường và rất hay giật mình tỉnh giấc.
Hắn kéo cô nằm xuống, ôm thân thể nhỏ nhắn vào lòng, vuốt ve mái tóc dài mềm mượt, lặng lẽ sầu não về những vấn đề nan giải.
Thật lâu sau, khi đã lấy lại toàn bộ sự bình tĩnh, Hạ Lam nhẹ nhàng thì thầm: "Tôi không sao đâu, anh đừng lo, mình ngủ tiếp đi."
Vương Tuấn chồm dậy, ôn nhu nhìn cô gái bên cạnh.
"Tôi xin lỗi! Cô ngủ tiếp đi, tôi sẽ không ngủ lại được đâu."
Nói rồi, hắn lập tức rời giường đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng to lớn cô độc, lòng cô lại quặn thắt, cô phải làm gì đây? Làm gì để kéo con người đáng thương ấy ra khỏi vực thẳm kinh hoàng của quá khứ đây!? Suy tư rồi lại suy tư, có lẽ điều duy nhất cô có thể làm chỉ là ở bên cạnh hắn, yêu thương hắn, tiếp thêm sức mạnh cho hắn! Nhất là những lúc hắn yếu đuối như thế này, cô càng phải an ủi hắn nhiều hơn!
Hạ Lam bật dậy, đi tìm kiếm bóng dáng thân thương ấy, thấy người đang ngồi trên sofa, hai tay bấn loạn vò đầu bức tóc, nhìn hắn vò nát mái tóc ngắn mà như đang vò nát tim cô. Nhẹ nhàng ngồi xuống sofa, Hạ Lam đặt tay lên vai người bên cạnh dịu dàng vuốt ve.
Vương Tuấn khẽ giật mình, quay sang nhìn cô gái.
"Sao cô không ngủ? Cô vẫn còn sợ phải không? Tôi... xin lỗi! Hay là... tôi sẽ ngủ ở sofa, tôi không muốn làm cô sợ..."
Hạ Lam cho luôn hai chân lên sofa, chồm sang vuốt vuốt mái tóc ngắn rối loạn. Biết là phải an ủi, động viên hắn, nhưng phải an ủi bằng cách gì đây!? Lần này hắn thật sự rất hoảng loạn, chỉ lời nói chưa chắc đã đủ, thôi thì...cô dùng hành động vậy!
Chà chà nghĩ thì dễ, nhưng làm thì hơi run á! Cũng may tên này là đại ngốc trong lũ ngốc!
Hít sâu một hơi để lấy thêm dũng khí, Hạ Lam ấn thân thể vạm vỡ dựa vào sofa, thong thả leo lên ngồi trên người hắn, mặt đối mặt, bốn mắt mờ mịt chạm nhau, màn đêm thật yên tĩnh nhưng lòng người lại nôn nao, rạo rực.
Vương Tuấn phút chốc liền trở thành một tượng gỗ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể ngồi yên cho ai đó muốn làm gì thì làm, tim hắn bắt đầu nhảy múa, đầu óc cũng bắt đầu mơ màng.
Hạ Lam kéo hai bàn tay lớn đặt vào eo nhỏ của mình, hai tay của cô chậm rãi di chuyển vòng ra sau ôm cổ hắn, chồm người lên ép chặt thân hình lồi lõm nóng bỏng vào khuôn ngực vạm vỡ, cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh lẽo một cái rồi ngừng lại, cô mỉm cười tà mị nhìn đến hai mắt hắn đang phát hoảng, còn nghe được tim hắn đập kịch liệt như muốn phá nát l*иg ngực để kêu la.
Hạ Lam nghiêng đầu tìm đến vành tai mẫn cảm, cạ cạ đôi môi mềm ấm vào đó, liếʍ nhẹ vài cái, rồi lại dùng môi cạ cạ, nhẹ nhàng thổi hơi nóng: "Nhắm mắt lại đi!"