...
Nặng nhọc giơ cánh tay lên xoa xoa vùng đầu đau nhức, mi dài chầm chậm hé mở, hình ảnh đầu tiên hiện ra là trần nhà màu tím nhạt, Hạ Lam hốt hoảng bật dậy, nhìn quanh gian phòng lớn xa lạ... cô đang ở đâu đây?
Ngồi bó gối trên giường chờ đợi thật lâu trong lo âu và sợ hãi, đợi mãi cũng không nghe tiếng động gì, càng không thấy sự sống nào xuất hiện, Hạ Lam lấy hết can đảm, run run đặt chân xuống chiếc giường màu tím nhạt, nhìn ngang ngó dọc khắp bốn phía.
Căn phòng khá rộng được thiết kế theo phong cách hiện đại lạnh lẽo, tông chủ đạo là màu tím, là màu mà cô thích nhất. Hết thảy đều là nội thất cao cấp, kiểu dáng độc đáo, trong góc có một két sắt chống cháy khá lớn với thiết bị khóa mật mã tối ưu được gắn trên đó, đối diện với giường ngủ là một bức tường bằng kính, trông rất dày, bên kia hình như là một tấm màn đen bao phủ kín cả diện tích bức tường kính, còn có một cái hộp điều khiển nhỏ gắn trên đó.
Cạnh tủ quần áo ẩn vào tường có cánh cửa gỗ nhỏ, Hạ Lam dè dặt vươn tay vào bên trong khe cửa, mò mẫm bật công tắc điện, một nhà tắm màu tím xinh xắn hiện ra, còn có cả bồn tắm lớn cạnh tường kính dày, cái này... không sợ người ta nhìn sao? À... chắc là kính một chiều!
Khoan đã, tường kính vậy là... cô vội vàng chạy đến, leo vào bồn tắm lớn, áp trán vào tấm kính lạnh lẽo, một giây sau đó liền há miệng kinh ngạc! Cô... đang ở trên một tòa cao ốc, từ đây có thể nhìn thấy được toàn cảnh thành phố huyên náo, nhộn nhịp bên dưới.
Chợt nhớ ra gì đó, Hạ Lam khẩn trương chạy đến chiếc gương lớn trong phòng tắm kiểm tra một lượt khắp thân thể, không có dấu tích hành hung nào, liền thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn nguyên vẹn trong bộ đồ chả giống con giáp nào và tóc tai vẫn rối tung rối mù như vậy.
Hạ Lam xoa cằm suy tư, nghĩ tới nghĩ lui cũng không gây thù chuốc oán với ai, chỉ duy nhất lần vừa rồi đã hào phóng tặng cho tên khốn bạn trai cũ một cái tát. Cô có chút khó hiểu, nếu là thù oán thì cô ắt hẳn đã bị ném vào một xó tối tăm, hôi thối bẩn thỉu nào đó giống như là chuồng heo chẳng hạn, đằng này họ lại giam lỏng cô trong một căn phòng hiện đại bậc nhất... không lẽ họ biết cô sắp thất nghiệp, vì thương hại mà đem về đây bao dưỡng!?
Nheo mắt tỏ vẻ đăm chiêu, Hạ Lam mơ hồ nhìn đến bộ dạng người ma lẫn lộn của mình trong gương. Chậc chậc... khẩu vị của tên bắt cóc này... lạ à nha!
Sau một trận cảm thán, cô dò dẫm từng bước đi ra ngoài, phóng tầm nhìn đến tấm màn tím đậm phía sau bộ sofa màu kem xinh xắn, đi nhanh đến đó, cô đưa tay vén ra một khe hở. Cái này cũng là tường kính nhìn ra toàn cảnh thành phố! Đẹp quá!
Cảm nhận được có gì đó đang chuyển động, Hạ Lam vội vàng ngó quanh tìm kiếm, phát hiện tấm màn đen sau tường kính đang được kéo sang hai bên, cô sợ hãi kéo tấm màn tím phía sau bao bọc khắp người như một cái xác ướp, chỉ chừa lại đôi mắt to tròn để nhìn ngắm cuộc đời.
Hạ Lam suýt nữa thì la làng khi thấy bóng đen cao lớn hiện ra phía sau tường kính. Đó... chẳng phải là người đã cứu cô vào đêm mưa sao?
Hắn đột ngột tháo một bên bao tay, chầm chậm áp tay lên hộp điều khiển.
Trời ạ... nó cần dấu tay của tên đó để mở cửa sao? Như vậy là vô phương trốn chạy!
Người áo đen chậm rãi tiến về phía đôi mắt long lanh đang chớp chớp nhìn mình như quái vật.
"Anh... anh là ai? Tại sao... đem tôi đến đây?"
Người áo đen dừng lại ở một khoảng cách khá xa, im lặng nhìn cô.
"Nếu... nếu anh muốn bắt cóc tôi thì tôi nghĩ anh lầm người rồi, tôi còn không có đủ tiền mua được một góc căn nhà này!"
Thấy hắn chỉ im lặng nhìn mình, Hạ Lam càng thêm căng thẳng, mồ hôi lạnh sắp sửa hình thành, sống lưng có dấu hiệu tê dần, cảm giác cực kỳ không an toàn: "Tôi... tôi và anh không quen nhau, à... chỉ có đêm đó anh đã cứu tôi, tôi... rất biết ơn anh về việc đó, nhưng cũng không có lý do gì để đem tôi đến đây đúng không?"
Người áo đen từ tốn đeo bao tay vào, phát ra ngữ điệu trầm ấm, dứt khoát: "Từ nay cô sẽ sống ở đây, quần áo của cô tôi để trong tủ, lát nữa tôi sẽ đem bữa trưa vào."
"Cái gì? Tại sao anh lại bắt tôi ở đây? Chúng ta đâu có quen nhau, cho dù có đi nữa thì anh cũng không có quyền nhốt tôi ở đây! Anh muốn gì ở tôi!?"
"Tôi không muốn gì cả, chỉ cần cô ở yên đây, tôi sẽ không tổn hại cô!"
"Nhưng tại sao? Ít ra cũng phải có lý do gì chứ? Tôi cầu xin anh hãy thả tôi đi đi!"
"Tôi đã nói là không có lý do, cũng không có mục đích gì. Cô tốt nhất nên ở yên, đừng nghĩ đến việc bỏ trốn vì tất cả cửa ra vào đều phải dùng dấu tay của tôi để mở. Cho dù cô có bỏ trốn được, tôi chắc chắn sẽ có cách đem cô trở về, và nếu có ngày đó xảy ra tôi cũng sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay, vì vậy tôi khuyên cô hãy ngoan ngoãn ở đây!"