Đôi mi dài chậm rãi mở ra lập tức chạm đến đôi mắt ôn nhu thân thương, cả hai cùng nở nụ cười hạnh phúc và sau đó là một nụ hôn chào buổi sáng vô cùng ngọt ngào.
Hạ Lam ngồi dậy, dịu dàng nói với người bên cạnh: "Anh rửa mặt đi, em làm đồ ăn sáng trước!"
Vương Tuấn ân cần đề nghị: "Để anh giúp em."
Đã vài tháng êm ái trôi qua kể từ ngày sinh nhật của tên đáng ghét nào đó, Hạ Lam đã học nấu ăn và đã thành công chế biến được những món đơn giản.
Đi được vài bước, người đàn ông đột ngột cảm thấy khó chịu, sau đó là nhăn mặt và kế tiếp là chạy nhanh vào toilet nôn mửa một trận.
Hạ Lam vô cùng sợ hãi và lo lắng, tay chân luống cuống run rẩy vỗ vỗ tấm lưng to lớn: "Anh cảm thấy như thế nào? Đau hay khó chịu ở đâu?"
"Anh không sao, đừng lo chắc là trúng thực hay cảm cúm gì thôi." - Vương Tuấn chậm rãi đứng lên bước đến bồn rửa mặt làm vệ sinh cá nhân.
Không lo sợ làm sao được, nếu là người bình thường cô có thể an tâm hơn một chút, nhưng... Vương Tuấn là trường hợp đặc biệt, thể xác và tinh thần của hắn đã chịu đựng bao nhiêu đau đớn và thương tổn như vậy... cô thật là đang lo muốn chết đây!
Sau bữa sáng nhẹ nhàng, Hạ Lam không cho người bệnh làm bất cứ việc gì, chỉ được phép nằm im trên giường nhìn cô ôm tablet ngồi bên cạnh đang tập trung cao độ nghiên cứu về triệu chứng nôn mửa của hắn, nhưng càng nghiên cứu cô lại càng lo sợ.
Cuối cùng không chịu được nữa, cô khẩn trương thay quần áo cho cả hai, gọi xe đi thẳng đến bệnh viện.
Sau nửa ngày túc trực ở bệnh viện vì Hạ Lam yêu cầu họ phải khám tổng quát từ đầu đến chân, khám xét bên trong bên ngoài không chừa bộ phận nào và cơ quan nào, đến khi bác sĩ lên tiếng nói không còn gì để khám nữa cô mới miễn cưỡng chấp nhận.
Vương Tuấn vô cùng ngoan ngoãn, cả buổi chỉ im lặng nghe theo lời bác sĩ và yêu thương nhìn cô vợ nhỏ quan tâm lo lắng cho mình, sự ấm áp và hạnh phúc từ tim hắn lan nhanh ra khắp thân thể cao lớn khiến hắn cười suốt cả buổi! Có ai đi khám bệnh mà vui như hắn không?
Vài ngày sau đó, trước khi quay trở lại bệnh viện lấy kết quả thì Vương Tuấn lại bị nôn mửa.
Nắm chặt bàn tay to lớn của người bên cạnh, Hạ Lam lo lắng hỏi: "Bác sĩ, kết quả như thế nào?"
Nam bác sĩ trung niên đưa vài tờ xét nghiệm đến trước mặt hai đôi vợ chồng ngồi đối diện, cất giọng trầm khàn: "Về triệu chứng nôn mửa của cậu Vương Tuấn, chúng tôi cho rằng đó chỉ là hội chứng mang thai đồng cảm của người chồng, nếu triệu chứng này xuất hiện ở người vợ thì được gọi là hội chứng mang thai giả. Nguyên nhân gây ra hội chứng này là do vấn đề về tâm sinh lý hoặc do áp lực quá mong muốn có con hoặc quá sợ hãi khi nghĩ đến việc có con, nguyên nhân khác có thể do sự thay đổi của một số hóa chất trong hệ thần kinh gây ra hiện tượng mang thai giả hay mang thai đồng cảm."
Cả hai sửng sốt thật lâu, Hạ Lam mới nghiêm túc lên tiếng: "Chữa trị như thế nào vậy ạ?"
"Hội chứng này không phải là bệnh nên chúng tôi sẽ không cho bất kỳ thuốc gì, nó chỉ là vấn đề về tâm lý vì vậy người nhà chỉ cần quan tâm, an ủi và động viên để bệnh nhân mau chóng được hồi phục tâm trạng bình thường."
Siết chặt tay của người bên cạnh, Hạ Lam nhẹ nhàng lên tiếng: "Tôi hiểu rồi, cám ơn bác sĩ."
Vị bác sĩ trung niên lại đưa đến một tờ giấy, ngữ điệu có phần lắng đọng: "Chúng tôi còn cho rằng cậu Vương Tuấn có khả năng vô sinh khá cao dựa vào những gì xét nghiệm ở đây, có lẽ do tuổi tác bệnh nhân còn trẻ nên chưa phát bệnh và cũng chưa biểu hiện triệu chứng gì, vì vậy chúng tôi sẽ đưa cho hai vị một tập tài liệu về căn bệnh này, trong đó sẽ cung cấp cho hai người nguyên nhân, triệu chứng và cách điều trị, cô cậu hãy tham khảo và suy nghĩ cho kỹ để được điều trị đúng lúc. Kết quả này có thể sẽ ảnh hưởng đến hội chứng mang thai đồng cảm của bệnh nhân, người nhà nên quan tâm người bệnh nhiều nhất có thể để mau chóng hồi phục tâm lý cho người bệnh."
Đặt tập tài liệu và hồ sơ bệnh án lên bàn sách, Hạ Lam kéo Vương Tuấn ngồi vào sofa quen thuộc, thanh âm phát ra không thể ngọt ngào và dịu dàng hơn: "Anh à đừng suy nghĩ nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm lý, chuyện... không sinh con được không quan trọng đâu anh, em chỉ cần anh khỏe mạnh và vui vẻ thôi, hứa với em là không suy nghĩ lung tung được không?"
Yêu thương kéo cô gái vào lòng, Vương Tuấn trầm giọng thì thầm: "Bây giờ mình còn trẻ có thể em chưa nghĩ đến việc sinh con, nhưng sau này em sẽ buồn và thất vọng, sẽ bỏ anh phải không?"
Hạ Lam nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực săn chắc như một cách trấn an, cô đã suy nghĩ rất nhiều, rất kỹ về cách đối diện và giải quyết vấn đề quan trọng này, cô quyết định sẽ không bao giờ tranh cãi, không được giận dỗi và lớn tiếng khi bàn luận về việc sinh con, tất cả đều xuôi theo tâm trạng của Vương Tuấn, cô là vợ của hắn, là người thân duy nhất của hắn, nên cô có trách nhiệm khuyên nhủ, an ủi và động viên, chuyện này có lẽ cần thời gian dài mới có thể lắng đọng lại.
"Đừng có nói bậy bạ nữa, bỏ anh rồi em đi đâu tìm được một tên ngốc dễ thương như thế này, với lại mình còn chưa thử điều trị làm sao chắc chắn là không có con được đúng không?"
Người đàn ông trầm tư thật lâu rồi lại cất giọng u buồn: "Nhưng... nếu điều trị không được thì..."
Hạ Lam đưa tay đặt lên đôi môi mỏng: "Vương Tuấn nghe em nè, bây giờ cho dù chúng ta có buồn hay thất vọng thì cũng không thể thay đổi được gì, vậy thì tại sao lại không chọn cách vui vẻ chấp nhận nó? Trước đây anh một mình mà vẫn có thể vượt qua bao nhiêu khó khăn, bây giờ anh còn có em, anh phải tin em ,tin vào tình cảm và hôn nhân của chúng ta, em sẽ cùng anh đối diện, sẽ cùng anh vượt qua... anh có tin em không?"