Cưng Chiều Chàng Ngốc

Chương 37




Vương Tuấn âm thầm chuyển sang khu vực ngồi chờ của phái đẹp, chăm chú quan sát cô vợ nhỏ, còn những người phụ nữ xung quanh thì chăm chú quan sát hắn.

Đưa người khách nữ có bề ngoài thanh lịch, khả ái ngồi vào ghế, cô mỉm cười thân thiện: "Chị cần gì hôm nay?"

Nữ nhân quét mắt một vòng, âm thầm đánh giá Hạ Lam, rồi nhàn nhạt đáp lại: "Cắt tóc!"

"Chị giữ kiểu này hay muốn đổi?" - Cô vẫn niềm nở với nụ cười trên môi.

"Cô sẽ cắt cho tôi?"

"Phải."

Người khách nữ nâng cao chân vắt chéo lên nhau, khoanh hai tay trước ngực, bày ra bộ dáng không hài lòng: "Tôi không tin tưởng những tay ngang mới vào làm, tôi trả tiền cho người chuyên nghiệp cắt tóc chứ không phải để cô thực tập lên tôi."

Hạ Lam hé môi nhưng chưa kịp nói gì đã có thanh âm trầm thấp vang lên: "Cô nói gì?"

Người khách nữ kiêu căng nâng mắt, ngẩng đầu nhìn đến gương mặt tuấn mỹ lạnh tanh, rồi liếc nhanh xuống phần da thịt của hai cánh tay săn chắc nam tính lộ ra ngoài, tim căng thẳng đập mạnh: "Tôi...nói gì thì liên quan gì đến anh!?" - Trong lòng sợ hãi nhưng miệng vẫn còn cứng rắn.
"Tôi hỏi cô vừa nói cái gì?" - Vương Tuấn gằn giọng thêm một lần.

Hạ Lam vội vàng kéo người đàn ông lùi ra vài bước: "Anh ra xe chờ đi, tình huống này em đã gặp qua không ít lần rồi, em không sao đâu."

"Không ai được ức hϊếp vợ của anh."

Nhìn thấy tình hình căng thẳng, Hoài Ngọc khẩn trương đi đến: "Có việc gì vậy?"

Hạ Lam nhanh nhẹn quay lại: "Không có gì đâu chị, vị khách này muốn người khác."

Hoài Ngọc chuyên nghiệp nở nụ cười với người khách nữ: "Để chị chuyển em sang ghế khác, bảo đảm em sẽ hài lòng."

"Xin lỗi." - Hạ Lam nhìn đến vị khách nữ kiêu căng, nhẹ nhàng nói lời xin lỗi cho qua chuyện, rồi xoay người nắm tay kéo Vương Tuấn ra xe nhưng chân chưa kịp nhấc lên thì sau lưng lại phát ra âm điệu ngứa tai.

Người khách nữ hừ nhẹ, lên giọng mỉa mai: "Chị Ngọc, sao chị nhận người như vậy vào làm? Phụ nữ đàng hoàng sẽ không qua lại với hạng đàn ông hung tợn, người ngợm ghê tởm như vậy đâu.
Hạ Lam quay lại, dùng ánh mắt khắc nghiệt nhìn đến người khách nữ, cô buông tay Vương Tuấn, tiến đến trước mặt nữ nhân ngạo mạn, thanh âm và sắc thái hòa nhã đã được thay thế bằng giận dữ và rét buốt: "Tôi rút lại lời xin lỗi vừa rồi, còn nữa...tôi yêu cầu chị lập tức xin lỗi chồng của tôi."

Người khách nữ trong lòng sợ hãi nhưng vẫn hất mặt ngoan cố, chầm chậm đứng lên, chuẩn bị tư thế bỏ chạy: "Cô nói là tôi phải nghe sao?"

Hạ Lam trừng mắt, gằn giọng: "Ngồi xuống! Không xin lỗi thì đừng mong bước ra khỏi nơi này."

Nữ nhân có chút xanh mặt, tay chân run nhẹ: "Xin lỗi! Như...như vậy được chưa?"

Cô đi đến tủ nhỏ trước gương, lấy ra túi xách, quay lại trước mặt Hoài Ngọc: "Em xin nghỉ. Xin lỗi vì mọi chuyện."

Liếc sang nữ nhân kiêu căng thêm một lần, Hạ Lam bực tức kéo tay người chồng rời đi trước bao đôi mắt kinh ngạc.
Vương Tuấn bị cô vợ nhỏ kéo theo trong lòng vô cùng lo lắng, nhẹ giọng thì thầm như một đứa bé biết lỗi: "Anh xin lỗi, em...đừng giận..."

Cô dừng bước, xoay người lại phía sau, tiến đến gần, đưa tay vuốt vuốt gương mặt nam tính: "Ngốc à, em không có giận anh, chỉ là vẫn còn tức người phụ nữ kia thôi. Em sẽ không để bất kỳ ai ức hϊếp chồng của em." - Cô cười dịu dàng, nhón chân hôn lên má hắn: "Giờ mình đi chơi, đi ăn rồi về ha!?"

Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi hồng, tâm tình cực kỳ vui vẻ khiến hai mắt phát sáng: "Mình...đi khách sạn trước được không?"

Thấy cô vợ không có phản ứng, chỉ nhìn mình chăm chăm, Vương Tuấn lo lắng nhe răng cười: "Anh nói đùa thôi. Em muốn đi đâu?"

"Vì chồng của em bị ức hϊếp rất tội nghiệp nên em sẽ chiều anh lần này, nhưng tối về sẽ bị phạt vì đã dám dùng hành động hăm dọa, đuổi người khách nam của em đi."

"Anh đâu có..."

"Còn cãi nữa thì bây giờ lập tức về nhà chịu phạt!"

"Anh không nói nữa, em đừng giận." - Vương Tuấn cười sủng nịnh, ôm eo cô vợ nhỏ đi về phía chiếc xe màu đen bóng loáng, sang trọng.

...