Cưng Chiều Chàng Ngốc

Chương 6




...

Hai tuần nữa lại nặng nề trôi qua, Hạ Lam càng lúc càng buồn bực hơn, cô muốn đi ra ngoài, muốn được hít hà mùi hương của cây cỏ và đất trời, muốn được đứng dưới những tia nắng ấm áp thậm chí là hòa mình vào cơn mưa lạnh buốt, chỉ cần là tự do thì cô đều muốn!

Người đàn ông đó cho đến tột cùng là hắn muốn gì? Tại sao cứ giam giữ cô ở đây và cũng tự giam giữ bản thân hắn trong gian phòng tăm tối kia? Cô không muốn và cũng không thể nào sống ở trong căn phòng này cả đời được!

Đang miên man quay cuồng trong những ảo tưởng và khao khát tự do, người áo đen rất đúng giờ lại bưng khay thức ăn lớn vào đặt lên bàn sofa, rồi lùi về sau một khoảng.

Hạ Lam như một quả bóng bị căng hết cỡ lập tức nổ tung, cô với lấy ly nước thủy tinh đập mạnh xuống đất, nhanh tay nhặt lên một mảnh vỡ lớn nhất, run rẩy tiến đến tên áo đen, bộc phát cơn thịnh nộ.
"Tôi không thể tiếp tục sống như thế này được nữa, một là anh thả tôi, hai là anh gϊếŧ tôi đi! Tôi muốn tự do, là tự do đó anh có hiểu không?"

Người áo đen đứng bất động nhìn cô gái đang tiến lại gần.

Hạ Lam run run giơ cao mảnh thủy tinh trong tay.

"Tôi xin anh hãy thả tôi đi đi! Tôi van xin anh đó!"

Im lặng thật lâu người áo đen mới chậm rãi đưa một tay về phía cô.

Cho rằng hắn sẽ làm gì mình, Hạ Lam hoảng sợ quơ quào loạn xạ, kêu la thất thanh trong kinh hãi tột độ: "Đừng chạm vào tôi!"

Khi đã lấy lại được chút bình tĩnh, cô hãi hùng nhìn đến mảnh thủy tinh trong tay nhuốm đầy máu tươi... tâm trí cô bị chấn động mạnh, vội ném mảnh thủy tinh sang một bên, lùi nhanh về sau vài bước. Cảm nhận cơ thể không có dấu hiệu của sự đau đớn, như vậy... máu kia là của người đàn ông đó, trời ạ cô... đã làm gì?
Sửng sốt nhìn đến vài giọt máu đỏ sẫm đang chậm rãi rơi xuống từ cánh tay lớn, ống tay áo và cả ngực áo đều bị rách một đường dài, cô khϊếp đảm thều thào: "Tại sao, tại sao anh không tránh?"

"Tôi không muốn và cũng sẽ không để cô rời khỏi đây. Nếu cô muốn đi thì... hãy gϊếŧ tôi trước."

Đầu óc Hạ Lam oanh tạc một tiếng thật lớn, tên này còn điên hơn cả trí tưởng tượng của cô nữa, cô phải làm gì đây?

Liếc thấy máu cứ không ngừng rơi xuống, cô rất nhanh quên đi hỗn loạn trong đầu, gấp gáp bước đến nắm lấy cánh tay hắn.

"Để tôi xem..."

Người áo đen hốt hoảng lùi về sau: "Không sao... tôi không sao...!"

Hắn hối hả xoay người dự định đi ra ngoài liền bị Hạ Lam níu lại.

"Tôi... đã làm anh bị thương nặng như vậy sao lại không sao được, để tôi xem..."

"Tôi nói không sao, cô..."
"Vậy anh đi bệnh viện đi, nếu không sẽ nhiễm trùng đó!" - Cô vẫn kiên quyết níu lấy áo người đàn ông không buông.

"Tôi không sao! Tôi không muốn đi ra ngoài!"

Hạ Lam căng thẳng hơn khi thấy máu từ cánh tay hắn không ngừng nhiễu giọt xuống sàn gỗ, cô không suy nghĩ thêm nữa càng không cần sự chấp thuận, mạnh mẽ kéo hắn ngồi lên giường, nhanh nhẹn cởi bao tay và nút ở cổ tay.

Hắn khẩn trương ngăn lại đôi tay cô: "Đừng mở ra... tôi... tôi sẽ làm cô sợ..."

"Có gì phải sợ chứ!? Điều quan trọng nhất bây giờ là xem vết thương cho anh! Buông tay đi!"

Hắn nhìn cô một chút rồi miễn cưỡng thả lỏng lực ở tay.

Cô kéo cao ống tay áo, sợ hãi kêu lên: "Chảy máu nhiều quá, vết cắt sâu lắm! Dụng cụ y tế anh để đâu?"

Thấy người đối diện cứ say sưa nhìn mình không có phản ứng gì, Hạ Lam khẩn trương hỏi lớn lại một lần: "Nè, anh để dụng cụ y tế ở đâu?"

Người đàn ông khẽ giật mình: "Dưới gầm bàn lớn bên ngoài."

"Anh mở cửa cho tôi đi, tôi lấy đồ khử trùng rồi băng vết lại thương cho anh."

Người áo đen lại ngây ngốc nhìn cô, cho rằng hắn đang lo sợ mình sẽ trốn đi, nên cô vội vàng giải thích: "Tôi chỉ đi lấy hộp y tế, tôi xin thề sẽ không làm gì khác, với lại chẳng phải anh nói tất cả cửa đều dùng dấu tay của anh để mở sao... nhanh đi mở cửa cho tôi!"

Vừa nói Hạ Lam vừa lôi kéo người đàn ông đứng dậy đi đến trước cửa kính, hắn do dự thật lâu mới đưa tay đặt vào trong cái hộp nhỏ.

Cô chạy nhanh đến bàn gỗ to đùng, cúi xuống với lấy hộp y tế lớn dưới gầm, rồi ôm nhanh về giường. Cũng may là có đầy đủ vật dụng để xử lý vết thương cho hắn, Hạ Lam tuy không rành nhưng vẫn rất nhẹ nhàng khử trùng, bôi thuốc giảm đau, rồi tỉ mỉ băng vết thương lại, sau đó liền thở phào một cái. Chợt nhớ ra gì đó, cô lại khẩn trương ra lệnh: "Vết thương ở ngực nữa, anh cởϊ áσ ra đi!"