Cưng Chiều Em

Chương 26




Không khí lúc này ngoài hành lang phòng làm việc đang như ngưng đọng lại, Viên Nguyệt đối với Đàm Khưu về mặt tình cảm đều yếu thế hơn hẳn. Tần Tử Huyên thấy tình hình không ổn liền tiến lại sát sau lưng Viên Nguyệt, cất tiếng phá vỡ bầu không khí “ Viên Nguyệt, xem sắc mặt của cậu kìa. Mau mình đưa cậu về nghỉ ngơi”

Viên Nguyệt lúc này lấy lại chút tinh thần, cô đứng thẳng người lên. Dùng ánh mắt từ đang bối rối chuyển sang không chút giao động nhìn thẳng vào Đàm Khưu “ Đàm tổng, thật ngại quá. Hôm nay tôi không khoẻ nên chỉ đến công ty lo chút chuyện rồi trở về. Không tiện tiếp khách nến mới không tới đón tiếp anh”

Thấy sự khác lạ thay đổi rất nhanh trong thái độ của Đàm Khưu, anh cau mày khó hiểu. Viên Nguyệt là đang cố tình né tránh anh. Đang định tiến lên nắm lấy tay Viên Nguyệt, người bên cạnh liền đưa tay ra cản trước Đàm Khưu “ Đàm tổng, Viên tổng không khoẻ. Tôi sẽ thay cô ấy tiếp anh”

Đàm Khưu biết mình đã quá kích, dù sao đây cũng là môi trường làm việc. Điều chỉnh lại thái độ, anh ta rời ánh mắt khỏi Viên Nguyệt “ Được thôi. Sức khỏe quan trọng, Viên tổng chú ý bảo dưỡng”

Tần Tử Huyên và Viên Nguyệt quay người định rời đi, tiếng thông báo của Tần Tử Huyên vang lên. Cô tò mò mở ra xem, là tin nóng trên trang nhất, còn lên cả hotseat luôn rồi. Lúc này Tần Tử Huyên không nhịn được nữa, liền đưa màn hình điện thoại của cô lên thẳng mặt Đàm Khưu “ Đàm tiên sinh, tôi nghĩ anh nên xem hotsearch hôm nay đi”

Màn hình điện thoại của Tần Tử Huyên lúc này là hình ảnh của Đàm Khưu đang thân mật với Vương Tinh. Với góc chụp trong bức ảnh thì Đàm Khưu và Vương Tinh đang hôn nhau. Kèm theo tiêu đề giật tít “ Đàm Khưu cùng với Vương Tinh nối lại mối hôn sự đã được đính ước từ nhỏ”

Đàm Khưu cũng biểu hiện ra vẻ bất ngờ trên mặt, chuyện này đang đi xa rồi. Vốn anh không để ý lắm ai ngờ lại thành ra như vậy. Chuyển mắt qua nhìn Viên Nguyệt vẫn đứng quay lưng lại, dường như cô không có chút lay động nào về việc này. Đàm Khưu đưa tay gạt nhẹ điện thoại của Tần Tử Huyên xuống “ Bức ảnh này dùng sai góc rồi. Chuyện hợp tác hôm nay hẹn ngày khác đi”

Viên Nguyệt và Đàm Khưu rời đi theo hai hướng khác nhau. Nhưng trong lòng mỗi người đều có khúc mắc với đối phương. Viên Nguyệt đối với chuyện này lại bình tĩnh đến lạ thường, trên mặt cô không biểu hiện thái độ gì rõ ra cả. Suốt quãng đường lái xe từ GM về nhà Tần Tử Huyên, hai người bọn cô đều không nói với nhau câu nào.

Phía Đàm Khưu lúc này đang cho người điều tra mọi việc liên quan đến cái Hotsearch kia. Chưa đầy 15p Hotsearch kia đã bị gỡ xuống. Nói đến buổi tối hôm đó Đàm Khưu tới tham dự bữa tiệc tại khu B Giang Thành. Tấm ảnh kia là khi Đàm Khưu cúi xuống cảnh cáo Vương Tinh tránh xa anh ra, chắc tay săn ảnh nào đó đã lựa được góc nhìn như hai người đang hôn nhau, rồi bán cho mấy trang báo làm tiêu đề giật tít.

Tối đó, rượu của Đàm Khưu cũng có vấn đề, anh chỉ mới nhấp một ngụm thôi mà đã rơi vào trong mơ hồ rồi. Vương Tinh lại vừa khéo xuất hiện đưa anh về nhà. Với chút ý chí cuối cùng, Đàm Khưu đá Vương Tinh đang ăn mặc lả lơi, nhằm rù quyến anh ra khỏi cửa căn hộ trong đêm đông lạnh buốt. Nhưng Đàm Khưu đâu biết rằng, Viên Nguyệt chỉ nhìn thấy cảnh anh say rượu được Vương Tinh đưa về.

Bên này, Viên Nguyệt và Tần Tử Huyên đã về đến nhà. Viên Nguyệt muốn làm gì đó để khuây khỏa đầu óc, thứ tốt nhất lúc này là nấu ăn. Cô tiến lại mở tủ lạnh nhà Tần Tử Huyên, trống rỗng, cô đang hy vọng gì chứ. Tần Tử Huyên có biết nấu ăn đâu, nên trong tủ toàn là những đồ ăn sẵn “ Tần Tử Huyên, cậu thật nghị lực với đống đồ ăn sẵn này đấy”

Viên Nguyệt lắc đầu nhìn Tần Tử Huyên đang gãi má ngượng ngùng, cô đâu như Viên Nguyệt biết nấu ăn chứ “ Cách đây có một cái siêu thị nhỏ, chúng ta tới đó mua nguyên liệu đi”



Rửa qua mặt cho tỉnh, Viên Nguyệt đã tẩy đi lớp trang điểm tỉ mỉ trên mặt, chỉ bôi một lớp son dưỡng lên môi để lấy sắc hồng. Mặt mộc của Viên Nguyệt nhìn trẻ hơn rất nhiều so với khi trang điểm, vì tính chất công việc mà cô phải làm cho bản thân già hơn. Thay vào một bộ đồ thoải mái, chiếc áo sweater rộng có lót lông dày bên trong, phối cùng với chiếc quần suông. Dáng người Viên Nguyệt cũng khá nhỏ nhắn, chiều cao khi không đeo cao gót cũng khá khiêm tốn, nhìn cô lúc này chỉ giống như một cô nữ sinh cao trung. Viên Nguyệt ra cửa đeo đôi giày bệt, khoác chiếc áo phao lên “ Cậu xếp quần áo cho mình đi, mình tự đi mua được”

Tần Tử Huyên biết lúc này nên để Viên Nguyệt ra ngoài cho thoải mái một chút nên cũng không phải đối “ Vậy cậu đi cẩn thận đấy”

Viên Nguyệt tạm biệt Tần Tử Huyên rồi đi bộ đến cái siêu thị nhỏ. Khu này khác với khu Khuynh Vân nhà cô, không có cửa hàng tiện lợi tích hợp trong khu. Muốn mua đồ sẽ phải đi bộ một đoạn tới siêu thị nhỏ gần đó. Viên Nguyệt đúc tay vào túi áo, nhìn khung cảnh thành phố tấp nập đang dần lên đèn. Trong đầu cô có bao nhiêu suy nghĩ đang quẩn quanh, thắt nút lại một nút không thể gỡ bỏ.

Mải suy nghỉ, Viên Nguyệt đã tới trước siêu thị nhỏ lúc nào không hay. Đưa tay đẩy cánh cửa ra bước vào bên trong, tiếng chuông cửa báo có khách kêu leng keng. Bên trong lúc này chỉ có một ông chủ đang đứng quầy, nói là ông chủ thôi chứ người này còn khá trẻ, chỉ độ 29 - 30 tuổi. Gật đầu chào hỏi, Viên Nguyệt cầm giỏ đi nhặt những thứ cần để nấu bữa tối.

Qua một lúc, thấy đã lấy đủ nguyên liệu rồi. Viên Nguyệt xách giỏ lại chỗ quầy tính tiền, đối với ông chủ “ Phiền anh thanh toán cho tôi”

Ông chủ khá ngạc nhiên nhìn cô gái trước mắt, trông bên ngoài khá nhỏ tuổi phỏng đoán mới gần 20. Anh ta lấy từ trong giỏ ra từng món đồ, vừa quét vừa hỏi “ Cô bé, mua đồ cho mẹ sao?”

Viên Nguyệt đang xem điện thoại, nghe ông chủ hỏi liền ngó xung quanh rồi dùng tay tự chỉ bản thân “ Anh đang hỏi tôi à?”

Vừa cho hết đồ vào túi, nhìn dáng vẻ cô gái trước mặt đang ngơ ngác liền bật cười “ Không thì còn ai nữa chứ”. Anh ta đưa mã ra cho Viên Nguyệt dễ thanh toán.

Nhìn lại dáng vẻ của mình lúc này, hoá ra anh ta nghĩ cô mới là cô nhóc đi mua đồ giúp mẹ. Đưa điện thoại lên thanh toán, Viên Nguyệt cầm lấy túi đồ của mình mỉm cười “ Tôi đã gần 26 rồi”

Lúc này chủ tiệm mới bật ngửa, gãi gãi đầu “ Xin lỗi, nhìn cô như vậy tôi nghĩ cô chỉ mới qua cao trung”

“ Không sao, không sao. Tôi về đây” Vẫy tay tạm biệt ông chủ, Viên Nguyệt lại đi bộ quay trở về nhà Tần Tử Huyên. Tâm tình lúc này của cô cũng đã đỡ hơn chút rồi. Không còn nặng nề, mà đã thoải mái hơn đôi chút.