Đàm Khưu cứ thế ngồi trong phòng đọc đi đọc lại tài liệu về Viên Nguyệt mấy lần liền. Nhớ lại chuyện 15 năm về trước anh đột ngột sang Anh, không kịp nói lời từ biệt cô. Thực ra không phải Đàm Khưu muốn như vậy, anh đã viết cho Viên Nguyệt một bức thư tạm biệt nhưng không hiểu sao lại không đến được tay Viên Nguyệt, hại cô lúc đó khóc lóc oán trách anh thê thảm.
Nghĩ đến đây, tay Đàm Khưu bất giác siết chặt tệp tài liệu. Tống Kinh bên cạnh thấy anh ta sắp bóp nát rồi vội lên tiếng “ Đàm tổng, bốn người mới đang chờ chúng ta rồi”
Giọng của Tống Kinh dè dặt nói, Đàm Khưu chưa kịp hành động gì thì Tống Kinh lại bồi thêm “ Đàm Tổng, chúng ta chỉ mở cuộc họp nhỏ, sao lại phải xếp biển tên làm gì, lại còn xếp kiểu kì lạ đó nữa”
Bình thường mỗi cuộc họp có mặt Đàm Khưu thì vị trí xung quanh anh ta thường để trống một vị trí rồi mới đến người khác ở cả hai bên trái phải, nhưng lần này lại có người được ngồi cạnh anh ta. Thật kì quái, Đàm Khưu là tên kì quái
Đàm Khưu đặt thả lỏng, đặt tệp tài liệu xuống bàn làm việc. Anh ta chỉnh lại bộ suit thẳng thớm trên người, kệ Tống Kinh đang lải nhải phía sau “ Tôi thích vậy”
Ba chữ ấy được Đàm Khưu phun ra một cách tỉnh bơ, Tống Kinh phía sau cũng phải cứng đơ, vô tri gật đầu “ Đúng vậy, anh thích là được, anh là nhất”
———-
Tại phòng họp, mấy người Viên Nguyệt vừa lật được mấy trang tài liệu riêng của mình thì thấy Đàm Khưu bước vào. Cái nhan sắc cùng thần thái không chê vào đâu dđược của anh làm Viên Nguyệt chăm chú thưởng thức, chỉ hận không lập tức đem anh về làm thê nô cho mình.
Nội tâm Viên Nguyệt đã gào thét long trời lở đất, nhưng bên ngoài vẫn giữ được vẻ bình tĩnh chuyên nghiệp.
Đàm Khưu bước đến đúng vị trí trung tâm của mình, đưa mắt nhìn kĩ một lượt. Thấy Viên Nguyệt đứng đúng chỗ của mình anh ta mới hài lòng, coi như Viên Nguyệt em còn có mắt về đúng chỗ.
“ Mọi người ngồi cả đi” Lúc này mấy người trong phòng lại lộn xộn ngồi xuống. Đàm Khưu đợi đến khi ổn định hết rồi mới nói tiếp “ Chắc hẳn mọi người ngồi ở đây ít nhiều đã nghe thông tin về tôi”. Tống Kinh đã mất dạng chạy đi pha cafe cho anh ta từ lúc nào.
Viên Nguyệt lúc này ngồi rất gần Đàm Khưu, cô thấy có chút kì quái liền xích xích ghế xa ra, ngồi gần lại với Khâu Từ. Cô đâu biết, dù Đàm Khưu đang nói với tất cả mọi người nhưng vẫn để mắt đến cô. Một loạt hành động kì lạ kia được anh ta thu vào hết, dám ngồi ra xa anh lại còn xích về phía người đàn ông khác, gan cô cũng to lắm
“ Hừm.. Cô Viên đúng không?” Viên Nguyệt còn đang loay hoay với cái ghế, nghe đến bản thân được nhắc đến liền quay ngoắt lại, chỉnh đốn tư thế. Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn vào cô, những lúc như vậy chỉ cần một nụ cười tự tin “ Dạ?”
Đàm Khưu nhìn dáng vẻ vô tri kia của Viên Nguyệt cười khẩy một cái “ Cô mới gặp tôi đã kích động như vậy rồi”, Đàm Khưu ngắt câu một cái rồi mới bồi tiếp. “ Vậy sau này gặp nhau thường xuyên thì có phải cô còn mất kiểm soát luôn không?”
Sắc mặt Đàm Khưu không có gì gọi là gợn sóng, phun ra mất câu mang ý tứ rõ ràng trong bốn người, tôi chấm cô trước rồi. Anh cũng tự tin quá rồi đó anh trai.
Viên Nguyệt nghe xong, hình tượng nho nhã của anh ta trong cô đổ một cái ầm rõ to. Đôi mắt bồ câu tỏ rõ vẻ bối rối, tay cô siết lấy bút hận không thể bẻ gãy “ Đàm tổng, anh là người nổi tiếng trong giới, ai lại không tránh khỏi kích động khi gặp anh chứ. Đây chúng tôi lại còn được làm việc với anh nữa, anh thử hỏi mấy người họ xem, cũng kích động như tôi”
Cái miệng nhỏ của Viên Nguyệt không ngừng nói để bào chữa cho bản thân, mấy giấy trước cô còn muốn bắt anh ta về đấy, giờ cho không cô cũng không lấy.
Đàm Khưu là con người không để chuyện riêng ảnh hưởng công việc, anh ta bọn miệng trêu đùa Viên Nguyệt một chút rồi cũng gạt qua một bên. Những điều cô nói anh coi như không nghe thấy, trực tiếp bàn vào công việc “ Trong một tháng thử việc, mọi người sẽ làm việc trực tiếp với tôi qua dự án UIO. Dự án này là điều tra về Hoa Ảnh trước khi hợp tác đầu tư”
Hoa Ảnh là một công ty giải trí lớn ở Giang Thành, rất nhiều những tài năng trẻ muốn đầu quân tại đây để có nơi trống lưng vứng chắc trong showbiz. Nơi đây cũng chất chứa khá nhiều những bí mật nâng đỡ cần được phanh phui. Khi điều tra ra vết nhơ đó thì chỉ cần bỏ ra đầu tư ít cũng thu về rất nhiều nguồn lợi, Hoa Ảnh coi như nằm trong tay KH.
“ Mạn Di chắc cũng đã nói qua rồi, tôi sẽ giữ lại một trong bốn người đang ngồi đây để “từ từ bồi dưỡng” riêng”. Mọi câu chữ đều bình thường cho đến bốn chữ “ từ từ bồi dưỡng” làm cho mấy người trong phòng lạnh cả người, được người đầy năng lực như Đàm Khưu đặc biệt bồi dưỡng đâu phải chuyện gì xấu, nhưng ai cũng thấy rờn rợn
Khâu Từ ngồi cạnh, khều nhẹ vào khuỷ tay Viên Nguyệt “ Ai phải có căn lắm mới được Đàm tổng bồi dưỡng đấy”
Viên Nguyệt nghe vậy bụm miệng cười, lại xích gần thêm lại phía Khâu Từ “ Anh nói đúng đó, lót được vào mắt Đàm Khưu cũng phải căn cao lắm”
Hai người đang ríu rít thì chợt cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn đâm thấu cả hai. Viên Nguyệt và Khâu Từ vội chỉnh đốn tư thế ngồi ngay ngắn trở lại. Viên Nguyệt còn không quên xê ghế về đúng chỗ cũ. Đàm Khưu nhìn Viên Nguyệt còn biết điều tự lăn về đúng chỗ, bằng không anh sẽ trực tiếp kéo cô lại.
“ Tư liệu nghiên điều tra tôi đã gửi riêng cho từng người rồi” ngưng một lúc, Đàm Khưu nhìn thẳng vào Khâu Từ “ Riêng anh đến phòng tài liệu, xem xét lại những văn kiện liên đến Hoa Ảnh trong vòng 10 năm gần đây”
Khâu Từ nghe như sét đánh ngang tai, tối nay phải tăng ca hết đêm mất “ Tôi biết rồi”
Tới lượt Viên Nguyệt đang ngồi như vô tội, tay cầm bút giả vờ viết như chăm chú lắm, một bên tóc của cô rơi xuống vướng vào má. Đàm Khưu nhìn mấy lọn tóc đó không khỏi muốn đưa tay ra chỉnh lại cho cô, phải kiềm chế, không được quan tâm lộ liễu.
Anh trai còn biết không được quan tâm lộ liễu đấy à.
“ Viên Nguyệt sáng mai sẽ tới Hoa Ảnh cùng tôi” . Đàm Khưu chẳng mặn chẳng nhạt, cũng chẳng nhìn Viên Nguyệt lấy một cái, anh cũng thừa biết cô đang oán trách trong lòng.
Viên Nguyệt trong lòng sấm nổ đùng đoàng còn hơn cả Khâu Từ lúc nãy, cô còn không tin vào tai mình, vẫn cố nặn ra nụ cười “ Được thôi Đàm tổng”
Hiện tại lúc này chỉ trong suy nghĩ của Viên Nguyệt thì còn Đồng Ái và Yến Trung là đang an toàn, chưa bị Đàm Khưu ác ma kia sờ đến. Hai bọn họ thật may mắn.
Lúc cuộc họp kết thúc cũng là lúc đến giờ tan làm Đàm Khưu đứng dậy rời khỏi còn không quên nhắc nhở một câu “ Mọi người hãy nhớ nhiệm vụ tôi đã giao”. Nói xong anh ta mới quay lưng bỏ đi, để lại bốn người mới đang ngất lên ngất xuống.
Khâu Từ là thảm nhất, sắp xếp lại văn kiện 10 năm của Hoa Ảnh, anh ta chắc phải tăng ca mấy ngày liền.
Viên Nguyệt rời khỏi phòng họp, xuống đến nơi để xe. Cô vừa vào trong xe đã rút điện,thoại ra nhắn liền mấy tin
Viên Nguyệt: Ôi trời ơi, Đàm Khưu đúng là ác ma, thật đáng sợ
Viên Nguyệt: Sắp doạ chết mình đến nơi rồi
Viên Nguyệt: Đúng là một tên kì quái
Viên Nguyệt: Tần Tử Huyên mau đến cứu mama
Trong nơi để xe hơi tối, Viên Nguyệt không để ý rằng khung chat của Tần Tử Nguyệt và người tự nhận đã thuê căn hộ của cô lại ở kế bên nhau và cô cũng đâu biết người cô nhắn tin đâu phải là Tần Tử Huyên. Nhần rồi, là nhắn nhầm rồi. Cô đã nhắn cho người mà cô gọi là tên kì quái.
Viên Nguyệt nhắn xong không để ý gì nhiều, ném điện thoại qua ghế lái phụ rồi lái xe về nhà.