Khó hiểu nhìn nhau một lúc, Viên Tang mới đẩy ghế đứng dậy ra mở cửa. Trở lại dáng vẻ lãnh đạm, khác hẳn dáng vẻ thoải mái đùa giỡn với Viên Nguyệt lúc nãy. Vặn tay nắm mở cửa, người xuất hiện sau cánh cửa khiến anh phải cau mày khó chịu. Đứng nhìn họ như không muốn cho vào nhà. Viên Nguyệt đợi mãi không thấy cháu mình có phản ứng gì, liền vịn bàn đứng dậy đi ra chỗ Viên Tang. Còn đang không hiểu gì cất giọng hỏi “ Ai tới vậy A Tang?”
Viên Tang thấy dì mình cũng đi ra rồi, anh hơi né người qua một bên để dì mình có thể nhìn người đối diện. Viên Nguyệt còn đang ngơ ngác, thì đập vào mắt cô bên ngoài chính là Đàm Khưu và Đàm Tinh. Nét mặt khó xử hiện rõ, nhưng còn chưa để cô lên tiếng thì Đàm Khưu đã lên tiếng trước “ Cách đón tiếp khách của họ Viên cũng thật lạ?”
Viên Tang thấy dì mình thất thần như vậy, liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí trước “ Không biết hai vị tới đây giờ này có chuyện gì?”
Đàm Khưu dơ túi táo lên, nhướng mày, còn ngó vào bên trong đã thấy bàn thức ăn dọn sẵn “ Tôi mang đồ qua thăm hàng xóm, không lẽ hai vị không nể tình mời chúng tôi bữa cơm”
Đàm Tinh như phụ hoạ cho chú mình, nắm lấy tay Viên Nguyệt mà lay lay, tỏ vẻ tội nghiệp “ Chị Viên Nguyệt, em lâu lắm rồi không được ăn đồ chị nấu”
Thất thần một lúc, nhìn dáng vẻ của Đàm Tinh đúng là Viên Nguyệt không thể từ chối được. Chống tay đỡ lưng, Viên Nguyệt quay người đi vào bàn ăn “ Đã tới rồi thì vào ăn cùng dì cháu tôi. Viên Tang thấy thêm bát với đũa cho khách đi”
Chữ “khách” như đâm vào tâm Đàm Khưu một nhát, người anh ta coi là quan trọng nhất chỉ coi anh ta là khách. Đưa túi táo cho Viên Tang, anh ta cùng Đàm Tinh đi tới bàn ăn. Chọn chỗ đối diện với Viên Nguyệt mà ngồi xuống “ Chú cháu tôi làm phiền rồi”
Viên Tang đặt túi táo lên bàn bếp, lấy thêm bát đũa ra đặt trước mặt hai vị khách không mời rồi ngồi xuống cạnh dì mình. Nếu chỉ nguyên Đàm Tinh thì tốt hơn khi có thêm ông chú cau có này. Viên Nguyệt bắt đầu nâng đũa lên, như không để ý gì tới lời nói của Đàm Khưu “ Đàm Tinh đúng là không phiền”
Câu nói này khác gì là đang chê có thêm Đàm Khưu là thêm phiền. Da mặt Đàm Khưu cũng đâu phải mỏng, nâng đũa gắp đồ ăn đưa lên miệng nếm thử “ Không tồi, có tiến bộ hơn rồi”
Đàm Tinh cũng đến cạn lời với ông chú của mình, cứ cái đà này chắc vợ cũng không mang về nổi. Thấy không khí bàn ăn căng thẳng còn hơn cả cuộc họp quốc gia, Đàm Tinh mới gắp đồ ăn, ăn liền mấy miếng. Vừa cười vừa tấm tắc khen, còn gắp đồ ăn đặt vào bát Viên Nguyệt “ Đúng là đồ chị Viên Nguyệt nấu là ngon nhất, sau này em sẽ thường xuyên qua ăn ké”
Viên Tang ngồi bên cạnh, thấy Đàm Tinh gắp cho dì mình mà lại bỏ qua anh ta. Liền nổi tính chấp nhặt “ Chú cô không cho cô ăn hay sao mà qua đây ăn ké?”
Chọc đúng người rồi, nếu không phải có người khác ở đây, Viên Tang chắc chắn bị Đàm Tinh ném qua cửa sổ “ Hứ, tôi là đang hỏi chị Viên Nguyệt chứ”
Viên Nguyệt khẽ liếc Viên Tang một cái, tên nhóc này là đang muốn bị nhai đầu à. Đưa tay múc lấy một bát canh, đưa về phía Đàm Tinh “ Được rồi, được rồi. Nào thử bát canh này đi”
Đàm Tinh chưa kịp nhận lấy bát canh Viên Nguyệt đưa tới, thì nó đã được Đàm Khưu đón mất. Lại còn ung dung thử một ngụm “ Hơi nóng rồi”
Cái này không phải đang nhắc Viên Nguyệt thổi canh cho anh ta à. Không ổn, nếu còn ngồi chung bàn ăn với Đàm Khưu, Viên Nguyệt chắc sẽ tăng sông chết mất. Vịn tay vào bàn đứng dậy, Viên Nguyệt chuyển hướng đi về phòng “ Mọi người cứ dùng bữa đi, tôi no rồi nên về phòng trước”
Viên Tang và Đam Tinh không để ý nhiều liền gật gật đầu rồi tiếp tục bữa tối. Còn Đàm Khưu từ đầu đều quan sát ăn uống của Viên Nguyệt, cô chỉ mới ăn mấy miếng đã đứng lên rồi. Viên Nguyệt xem ra lần này đã hạ quyết tâm muốn tránh mặt anh rồi, từ lúc quay trở về đều tỏ ra dáng vẻ rất cự tuyệt. Lại còn không thèm để ý gì đến anh ta nữa chứ. Không lẽ vì đứa nhóc trong bụng mà Viên Nguyệt cho anh vào lãnh cung? Không được, Đàm Khưu phải giành lại được sủng ái của Viên Nguyệt, rồi còn đem cô về nhà nữa chứ.
Sau khi Viên Nguyệt rời đi không lâu, Đàm Khưu cũng buông đũa đứng dậy. Lại còn đặc biệt nhờ vả Viên Tang “ Tôi về trước, làm phiền cậu chút nữa đưa Đàm Tinh về căn nhà phía ngoại ô hộ tôi”
Đàm Tinh đang đưa thức ăn lên đến miệng rồi liền khựng lại, chú út cô đang làm gì vậy. Sao lại giao cô cho tên Viên Tang này chứ “ Chú à, tý con tự bắt xe về được mà”
Quay người rời khỏi, coi như không để ý lời Đàm Tinh. Trước khi ra khỏi cửa còn ném cho Đàm Tinh cái nhìn đe doạ “ Chú là không yên tâm. Nghe lời”
Lại chuyển ánh mắt qua chỗ Viên Tang “ Cậu Viên không phiền khi giúp tôi chứ?”
Viên Tang có được cơ hội từ trên trời rơi xuống như vậy, làm sao có thể không biết nắm lấy chứ. Nhưng bên ngoài vãn rất tỏ vẻ “ Được thôi, chỉ cần cô ta rửa bát là được”
“ Cứ vậy đi” Chỉ đợi Viêng Tang đồng ý, Đàm Khưu nở nụ cười xã giao tiêu chuẩn rồi bỏ lại cô cháu gái còn đang khóc thầm, trở về căn hộ bên cạnh.
Đàm Tinh như sụp đổ, không ngờ cô lại bị chú út cô bán đứng như vậy. Khổ sở nhìn theo bóng dáng chú út đã bỏ mặc cô. Rồi quay lại với bát cơm của mình, nhưng đồ ăn ngon quá, cô không chịu được trước sức hút ấy. Lúc này chỉ còn Viên Tang với Đàm Tinh, Viên Tang đã thoải mái hơn, gắp thức ăn vào bát Đàm Tinh, nhướng mày như ra hiệu cô ăn nhanh đi.