Đàm Tinh tối hôm đó về bị Đàm Khưu cho quỳ hết một tuần hương mới thôi. Tới sáng hôm sau, chân Đàm Tinh như muốn đứt thành mấy khúc, nhưng đâu thể than oán với ai, đều tại cô mà ra.
Đàm Khưu đã sớm đến công ty rồi, còn không quên qua nhà hỏi thăm tình hình của Viên Nguyệt. Biết cô đã ổn mới thể yên tâm làm việc được. Trong phòng làm việc, Mạn Di đặt một bản hợp đồng xuống trước mặt Đàm Khưu, khoanh tay trước ngực nói “ Lần này thì GM tìm đến tận cửa chúng ta rồi. Bên đó vừa gửi một bản hợp đồng, ngỏ ý muốn hợp tác”
Chưa vội mở ra xem, Đàm Khưu vẫn đang xem nốt tài liệu vừa điều tra được “ Lại có chuyện tốt như vậy sao? Giang Thiếu Tuân vẫn muốn liều mạng hợp tác?”
Mạn Di ngồi xuống ghế, gõ gõ ngón tay lên bản hợp đồng “ Không phải Giang Thiếu Tuân, mà là Giang Soái”
Khựng lại một chút, hạ tài liệu trên tay xuống. Đàm Khưu có chút khó hiểu nhìn hợp đồng trên bàn “ Giang Soái?”
“ Nghe nói đây là nhân vật mới ở GM, thay vị trí của Viên Nguyệt. Năng lực cũng rất đáng gờm đó” Mạn Di đã thử tìm hiểu về người này, nhưng đều không ra, nên thôi, chuyện gì khó quá thì để cho Đàm Khưu.
Nếu Đàm Khưu nhớ không nhầm thì đây là tên anh trai sinh đôi của Viên Nguyệt, nhà họ sắp xuất hiện hết rồi. Cầm hợp đồng lên xem qua một lượt, cũng phải nói công tâm, bản hợp đồng này cũng không tồi đâu “ Tôi biết rồi, chuẩn bị sắp xếp gặp mặt trực tiếp thôi”
Mạn Di cũng phải bất ngờ về tốc độ này rồi, nhưng thôi cô biết Đàm Khưu là người ra sao, nếu không có lợi ích anh ta sẽ không làm “ Được thôi, tôi sẽ đi chuẩn bị”
Đứng lên chuẩn bị rời đi rồi, Mạn Di nhớ ra gì đó liền quay lại “ Chuyện anh với Viên Nguyệt ra sao rồi?”
Đàm Khưu lại quay về với tệp tài liệu lúc đầu, nghe Mạn Di hỏi cũng điềm nhiên trả lời “ Gia đình hạnh phúc”
Thật đúng với phong cách ngắn gọn xúc tích của Đàm Khưu. Chỉ một câu nói đã thể hiện tất cả. Mạn Di gật gật đầu rồi nói tiếp “ Viên Nguyệt nói với tôi muốn quay trở lại làm việc. Ý anh ra sao?”
Tin này đối với Đàm Khưu còn gì tốt bằng nữa chứ, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ không mấy mặn mà “ Vừa hay chỗ tôi thiếu một trợ lý”
Người như anh ta còn thiếu trợ lý mới lạ đấy, không thể nào thực tâm một chút hay sao? “ Tống Kinh đâu? Anh ta bị điều đi Châu Phi rồi à?”
Hơi hạ tệp tài liệu xuống nhìn Mạn Di, Đàm Khưu nhướng một bên lông mày tỏ ý chê “ Tống Kinh nhiều lúc không phù hợp’’
Mạn Di cũng bất lực rồi, đành chịu thua “ Được rồi, đều theo ý anh. Đúng thật là, muốn người ta ở cạnh mình còn không nói thẳng”
Nói rồi cô ta quay người rời khỏi phòng. Còn Đàm Khưu như đã tìm được manh mối gì đó rồi. Tệp tài liệu anh xem là ghi chép về những người đã thiệt mạng trong vụ cháy năm đó. Anh ta nhận ra, không chỉ có gia đình Đàm Phồn và anh thoát nạn, vẫn còn hai người nữa là chú hai và thím hai của bọn họ. Nhưng kì lạ là, họ chưa từng xuất hiện sau từng ấy thời gian, giống như đã bốc hơi vậy.
Đoán chắc nhất định có uẩn khúc, Đàm Khưu liền cho người điều tra về hoạt động của hai người này. Nếu đúng là họ, thì tình thân cũng không thể tha thứ cho những tội ác đã gây ra.
Viên Nguyệt lại chuyển nhà rồi, đây chắc là lần thứ n cô chuyển nhà mất. Trở về lại khu Khuynh Vân, lần này thì rất nhiều đồ lỉnh kỉnh đều là của tiểu Cố Cố. Ông bà Viên để con gái về lại đó không yên tâm chút nào, nhưng con gái đã quyết ông bà cũng không ngăn được. Vốn định mấy tháng nữa mới trở về Mỹ, do có việc đột xuất nên hai ông bà đã trở về trước dự kiến.
Ở khu bên này, Viên Nguyệt thuê một bảo mẫu theo giờ để chăm sóc tiểu Cố Cố khi cô vắng nhà. Tới tối mới dọn dẹp, sắp xếp căn nhà xong xuôi, hôm nay hai đôi nhà Tần Tử Huyên và Viên Tang đều đi chơi hết rồi, nên Viên Nguyệt đành tự mình sắp xếp mọi thứ.
Mệt mỏi ngồi xuống ghế, Cố Cố chắc do lạ nhà nên khóc ré lên. Viên Nguyệt đành phải đi vào bế con theo ra Sofa, mệt mỏi ngồi nhắm mắt dựa vào ghế. Tay cô bông nhẹ dỗ dành đứa bé, mắt nhắm hờ lại, lúc này cô chỉ muốn lên giường ngủ một giấc thôi.
Trùng hợp làm sao, hôm nay Đàm Khưu lại về khu Khuynh Vân này. Đi qua thấy căn hộ 134 chỉ khép hờ cửa, bên trong còn sáng đèn, liền tò mò đẩy cửa bước vào trong.
Vừa bước vào phòng khách, thấy Viên Nguyệt ngồi ôm con ở Sofà, còn có vẻ rất mệt mỏi. Lại nhìn một lượt căn nhà đều đã được sắp xếp lại, đoán được chắc đều là Viên Nguyệt tự làm, nhìn cô lúc này cũng rất ra dáng người phụ nữ của gia đình đó chứ. Cởi áo vest bên ngoài ra mắc lên giá treo, bước tới phía Viên Nguyệt “ Sao hai mẹ con chuyển về đây sao không nói cho anh?”
Tay đang bông con của Viên Nguyệt khựng lại một lúc rồi mới tiếp tục, mắt vẫn nhắm nghiền “ Chưa kịp nói thì anh đã tới rồi”
Đàm Khưu bước ra phía sau Viên Nguyệt, bóp nhẹ vai cho cô “ Sao không nhờ mấy người Đàm Tinh giúp?”
Hơi bất ngờ trước hành động của Đàm Khưu, nhưng rồi cũng thấy thoái mái, lần sau cứ như vậy mà phát huy “ Bọn họ à? Tử Huyên được Thiếu Tuân dẫn đi gặp bố mẹ anh ấy rồi, còn Đàm Tinh được Viên Tang đưa đi chơi, làm gì còn ai chịu tới giúp chứ”
Vân giữ lực đạo vừa đủ trên vai Viên Nguyệt, lúc này không lấy lòng vợ còn đợi lúc nào nữa. Sau khoảng thời gian này, nhất định anh phải bù đắp cho Viên Nguyệt thật tốt mới được “ Vậy đã ăn tối chưa?”
Nghe Đàm Khưu nhắc tới bữa tối, Viên Nguyệt mới giật mình mở mắt, quay lên nhìn anh ta “ Em quên mất, còn chưa nấu. Mải dọn nhà quá, anh bế tiểu Cố Cố đi, để em đi nấu”
Viên Nguyệt đang định đưa con cho Đàm Khưu bế, anh ta liền né điêu luyện “ Để anh nấu cho, em ngồi nghỉ đi”
Nói rồi Đàm Khưu chạy thẳng vào bếp, để lại Viên Nguyệt vẫn đang ngơ ngác. Cô chưa từng nếm thử tay nghề của Đàm Khưu, không biết anh ta có nấu được thật hay không nữa. Lúc này chỉ biết bế con cầu nguyện.