Đoàn đội vẫn đang ngóng trông kết quả trận cá cược của mình, mãi không thấy người trong cuộc lên tiếng ai nấy đều sốt ruột. Đội này hóng vụ này hơn cả xổ số lúc 5 giờ chiều nữa.
Ơn giời thì cuối cùng cũng có chủ sòng chột lại phi vụ này. Đàm Khưu nhắn gọn lỏn.
Đàm Khưu: 9 trận, quét mã hay hồng bao?
Rồi xong, lại thêm một trận thua. Vụ cá này bọn họ chưa bao giờ thắng được. Đành nhà nào nhà nấy đều ngậm ngùi làm giàu thêm cho nhà Đàm Khưu.
Viên Nguyệt đang nằm dưỡng lại sức thì có thông báo chuyển tiền tới. Thấy đều là người quen cô liền thấy làm lạ, do hay tắt thông báo nhóm chat nên cô vẫn chưa biết vụ cá cược này. Bây thấy tự nhiên bọn họ chuyển tiền, cô đoán chắc lại bày ra vụ gì nữa rồi.
Thở dài một cái, cô mới mở nhóm chat ra xem. Thật là muốn nhai đầu từng người một mà. Cố bước xuống giường, lúc này cô chỉ muốn ngâm mình trong bồn nước nóng thôi.
Xả đầy nước nóng vào bồn tắm. Viên Nguyệt còn thêm một ít tinh dầu để dưỡng thần. Tranh thủ lúc Đàm Khưu chưa về mà thư giãn một chút.
Lúc này ở công ty, Đàm Khưu đã nhận được một văn kiện liên quan đến vụ tai nạn xe. Chuyện này đúng là có liên quan đến chú thím hai của anh và cũng chính họ gây ra vụ cháy của nhà anh năm đó nhằm âm mưu lấy hết tài sản. Nhưng họ đã không tính được việc Đàm Khưu và nhà Đàm Phồn may mắn thoát được. Hai người họ tránh bị tình nghi đã trốn sang Pháp.
Không biết vì mục đích gì mà mấy năm gần đây lại xuất hiện ở Giang Thành. Như vậy đã xác định được người đứng sau những chuyện này, Đàm Khưu nói Tống Kinh phải nhanh chóng tìm được chỗ ở của hai người này và bắt lấy họ. Đồng thời cũng phải bảo đảm cho Viên Nguyệt và Cố Cố, chắc chắn bọn họ vẫn đang nhắm vào gia đình anh.
Hơn hai tháng trôi qua, việc Hoa Ảnh áp bức, lợi dụng diễn viên và ca sĩ cho nhu cầu riêng bị vỡ lở. KH thành công thu Hoa Ảnh về với mức giá tốt nhất. Còn nơi ở của chú thím anh ta cũng đã được tìm ra, lúc này chỉ chờ thời cơ thích hợp để hốt một mẻ lưới.
Trong phòng làm việc của Đàm Khưu lúc này, chỉ có một mình Viên Nguyệt đang ngủ gật trên ghế Sofa, cũng may rèm cửa đều kéo hết nên không ai có thể nhìn được vào trong. Còn Đàm Khưu chắc đã cùng Tống Kinh đi xử lý việc rồi.
Viên Nguyệt không hiểu sao dạo này cô rất buồn ngủ, dù làm bất cứ việc gì cô cũng có thể ngủ được. Ngay như tối qua, cô đã ngủ gục luôn lúc đang nấu ăn, đến khi thấy mùi khét Đàm Khưu mới bế con vào xem thử. Báo hại vừa không có đồ ăn và nhà vừa nồng nùi thức ăn cháy.
Qua một lúc Đàm Khưu cũng đã quay trở về, vừa vào phòng đã thấy vợ nhỏ đang nằm ngủ ngon lành trên ghế.
Tiến lại phía có Viên Nguyệt, anh bế bổng cô lên, nhẹ nhàng hết mức để tránh Viên Nguyệt tỉnh dậy.
Vừa đặt được Viên Nguyệt xuống giường thì cô lại tỉnh dậy, nhìn Đàm Khưu bằng đôi mắt mơ màng "Anh xong việc rồi à? Về nhà thôi"
Đàm Khưu cúi xuống gần với khuôn mặt xinh đẹp kia. Hai chóp mũi khẽ cọ vào nhau, hôn phớt qua môi Viên Nguyệt " Được, về nhà thôi"
Trên đường về, Viên Nguyệt ngồi bên ghế lại phụ. Vừa mở lịch ra vừa nhẩm tính gì đó, mày cô chau lại. Nói tự nói tự nghe "Sao lại vậy chứ?"
Thấy sự kì lạ của người bên cạnh, Đàm Khưu hỏi " Em cứ tính gì vậy?"
Lắc lắc đầu, Viên Nguyệt nhìn ra ngoài phía cửa kính tìm gì đó "Lão Khưu, dừng lại một chút"
Phía trước là một hiệu thuốc, Đàm Khưu cũng thấy khó hiểu khi sao tự nhiên lại nói anh dừng ở đây. Dù không hiểu nhưng anh ta vẫn cho xe dừng lại " Em bị bệnh gì sao?"
Cô không đáp lại, vội vàng mở cửa xe chạy vào bên trong hiệu thuộc. Loáng thoáng một hồi cũng đi ra, trở lại vào trong xe " Không có, em mua ít thuốc ho cho Cố Cố"
Không nghĩ nhiều nên cũng không gọi lại, tiếp tục cho xe chạy về khu Khuynh Vân.
Tối đó, lúc Đàm Khưu đi tắm, Viên Nguyệt vừa chơi với con vừa suy nghĩ chuyện gì đó. Cô còn không chú tâm tới xem Cố Cố đang chơi gì.
Ông con không biết lấy đâu ra được con dao dọc giấy nhỏ, lưỡi dao còn đang được đẩy lên, cũng may vừa lúc
Đàm Khưu tắm xong đi ra, anh ta vội chạy tới lấy con dao khỏi tay con trai, đặt một tay lên vai Viên Nguyệt " Mật Mật, em sao vậy. Cố Cố nghịch dao dọc giấy mà em không để ý"
Lúc này Viên Nguyệt mới giật mình "Em hơi thất thần, không để ý. Cố Cố không sao chứ?"
"Em đi nghỉ trước đi, anh cho con ngủ cho" Xoa nhẹ lưng như trấn an Viên Nguyệt, anh cũng có thể nhận ra được sự mệt mỏi của cô lúc này. Đợi cho Viên Nguyệt đi vào trong phòng, Đàm Khưu mới bế con trai về phòng riêng của cậu.
Tâm lý Viên Nguyệt dạo này cũng thay đổi thất thường, mọi người đều không hiểu đến chính bản thân của Viên Nguyệt cũng không hiểu. Cô đang nghi ngờ một chuyện sẽ không thể xảy ra được, ý nghĩ rằng cô đang mang thai chợt vụt qua rồi cũng bị dập tắt bở suốt thời gian qua cô đều uống thuốc tránh thai, chuyện này sẽ không thể xảy
ra.
Giữ lại nghi ngờ này cho bản thân, cô định sáng sớm mai sẽ thử xem. Nhưng cô chắc chắn rằng mình không thể mang thai được và đây chắc là dấu hiệu của rối loạn nội tiết bình thường mà thôi. Trước mắt phải đi nghỉ trước, tới sáng mai sẽ rõ.