Cưng Chiều Ngươi Không Đủ

Cưng Chiều Ngươi Không Đủ - Chương 42




CHƯƠNG 42



“Ân. . . . . hừ. . . . . dừng lại. . . . . ân. . . . . không” Y Ân cả người mềm nhũn nằm trên giường khóc thút thít tùy ý Phong Nhã ra sức va chạm mật huyệt mềm mại, hai chân bị loan chiết đến trước ngực khiến chất lỏng từ đóa cúc đang chảy dài xuống chân giờ bắt đầu từng chút một tích lạc trên giường.



Phong Nhã áp sâu thêm vài phần, đồng thời đưa tiếng kêu sợ hãi của nó nuốt vào miệng. Xem Y Ân trên người dính đầy dịch thể, tóc bết mồ hôi vươn vãi hỗn độn trên mặt, đôi môi sưng đỏ không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ ám muội. . . . . Phong Nhã si mê ngắm nhìn tiểu thân hình *** mỹ đến quên hết tất cả. Lúc bấy giờ, tiểu đông tây dưới thân vẫn đang khóc lóc tỉ tê, tiểu chồi sau vài lần phóng thích muốn phát tiết thêm cũng không được, hậu đình liên tục bị kích thích, phân thân bên trong chuyển động càng lúc càng mạnh mẽ.



Y Ân dường như vô thức học hỏi, cúc lôi đã bắt đầu biết co rút khiến Phong Nhã trầm mê trong hoan lạc. Hắn biết rõ nó không chịu nổi hoan ái kéo dài nhưng bản thân lại không thể khống chế ham muốn cuồn cuộn dâng trào.



Rầm. . . . . cửa phòng đóng chặt bị một chưởng đánh văng ra. Tần Sương Kích một thân hắc Y lạnh lùng đứng đó. Phong Nhã liếc hắn một cái, cất giọng khàn khàn: “Đóng cửa lại.” Hắn hiện giờ bất chấp tất cả, ánh mắt chỉ chứa đựng thân thể mềm mại bên dưới.



Tần Sương Kích trợn trừng mắt phóng tới bên giường, nhìn Phong Nhã coi hắn không ra gì tiếp tục làm càn liền phẫn nộ xuất ra một chưởng. Phong Nhã không hề nghĩ Tần Sương Kích sẽ tấn công hắn nên bị chưởng pháp đánh văng ra ngoài, suýt chút nữa thì hộc máu.



“Chết tiệt. . . . . ngươi làm gì. . . . .”



Phong Nhã hung hăng bò dậy oán hận mắng đã thấy Tần Sương Kích cởi ngoại bào ôm lấy Y Ân, nghiến răng nói: “Chờ ngươi hiểu rõ mình phạm cái gì thì đến nói chuyện với ta.” Nói xong bóng người nháy mắt đã theo đại môn phi thân ra ngoài.



Tần Sương Kích vẫn chưa đi xa, ôm Y Ân tùy ý tìm đại một gian phòng đá cửa xông vào, người bên trong nhìn thấy hắn lập tức thông minh nhượng xuất. Đem Y nhi đặt lên giường, vén mấy sợi tóc vươn trên mặt ra phía sau, nhìn tiểu đông tây mặt mày tái nhợt thở hỗn hển, hai mắt đẫm lệ mê mang. . . . . hoàn toàn không phải ứng với tiếng gọi của hắn mà chỉ bi thương khóc lóc: “Ân. . . . . đừng. . . . . dừng lại. . . . .”



Tần Sương Kích thầm nguyền rủa, đặt tay lên lưng Y Ân vận công truyền chân khí cùng lúc hòa tan vài viên đan dược đút cho nó uống. Tiểu đông tây hẳn đã khát đến cháy cổ nên chỉ khi há miệng uống xong một ngụm lớn nước mới bắt đầu chậm rãi hô hấp, sắc mặt vì vậy cũng tốt lên chút ít.



Đặt Y nhi nằm xuống, kéo chăn lên vây kín, nhìn thân thể nhỏ bé tràn đầy dấu vết xanh tím cùng bạch dịch nhịn không được muốn văng tục.



Ôm tiểu đông tây vào lòng, ngón tay vừa tiến đến giữa hai chân thì thân mình nho nhỏ lập tức run rẩy. Tần Sương Kích vội hôn lên môi nó trấn an cho đến khi Y Ân im ắng trở lại mới chậm rãi rửa sạch bạch trọc trong hậu đình. Khi mọi việc xong xuôi thì nó đã mệt mỏi thiếp đi.



Tần Sương Kích một lần nữa mang Y Ân trở lại khách phòng. Lúc này, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng hai cánh cửa thì hoàn toàn hư hỏng. Phong Nhã thay đổi y phục đứng trước cửa phòng kế bên, diện mạo đầy vẻ bất an. Tần Sương Kích đi lướt qua hắn, Phong Nhã vội đuổi theo hỏi: “Nó làm sao vậy?”



Tần Sương Kích hừ lạnh, tiến đến phía sau bình phong khảm hoa văn, nơi nước ấm đã sẵn sàng đang bốc hơi nghi ngút. Cởi ngoại bào đem Y Ân đặt vào trong nước, bạch dịch vươn vãi khắp cơ thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước.





Phong Nhã cũng tiến tới, lấy khăn mềm nhẹ nhàng lau lên tóc Y Ân, ánh mắt đầy vẻ áy náy.



Vài tiếng rên rỉ phát ra, Phong Nhã vội kéo tiểu đông tây dựa qua mình, áp cằm lên thái dương nó hỏi: “Y nhi, ngoan, không thoải mái sao. . . . .”



Tần Sương Kích đẩy hắn ra chửi nhỏ: “Tránh xa một chút, ngươi còn muốn dọa nó.” Rồi nhẹ nhàng nâng Y Ân về phía hắn. “Y nhi, tỉnh sao?”



“Ô. . . . . đừng. . . . .” Y Ân vẫn nhắm mắt, cắn chặt môi, cúi đầu khóc.




Tần Sương Kích hung hăng trừng Phong Nhã một cái, càng ôm nó chặt hơn. Tiểu đông tây hừ hừ vài tiếng nhưng vẫn thiu thiu ngủ, định đỡ người nó ra lau khô đột nhiên phát hiện thân thể trong lòng run rẩy dữ dội. Nâng đầu Y Ân lên thì thấy mặt nó đỏ ửng một cách mất tự nhiên, hô hấp trầm nặng, hữu khí vô lực rên rỉ, hơi thở ẩn hiện mùi hương khác thường. Tần Sương Kích sắc mặt đại biến, quay qua chất vấn Phong Nhã: “Ngươi đã làm gì nó?” Tiểu đông tây thân thể ửng hồng đến không bình thường, hướng giữa hai chân nó tìm kiếm liền chạm đến hoa hành đang run rẩy đứng lên. Lâm Dịch Nhã, tên hỗn đản này nhất định là. . . . .



“Ta sợ lộng thương nó nên dùng chút xuân dược. . . . .” Xem sắc mặt Tần Sương Kích cùng bộ dáng Y Ân Phong Nhã có chút lo lắng bất an nói: “Đã qua hơn nửa ngày, theo lý dược hiệu đã lui xuống mới phải. . . . .”



Quả nhiên! Tần Sương Kích cắn răng: “Ngươi dùng cái gì dược?” Một bên hỏi, một bên cầm tiểu chồi dưới nước nhu lộng.



“Dược danh? Hình như là Mị Cơ.”



Tay Tần Sương Kích đang đong đưa đột nhiên bất động, răng nghiến khanh khách, tức giận đến nói không ra lời. “Mị Cơ! Ngươi. . . . . ngươi có biết đó là cái gì không hả?”



Tiểu đông tây trong lòng hắn bỗng nhiên co giật nhưng không hề phóng xuất ra tý gì, thân thể vẫn duy trì trạng thái rung động lúc cao trào. Tần Sương Kích trầm mặt, ôm Y Ân đứng dậy. Phong Nhã thấy thế vội lấy khăn giúp nó lau người. Tần Sương Kích không thèm nhìn tới hắn, đặt Y Ân lên giường. Phong Nhã ủy khuất đi theo phía sau hắn bất mãn nói: “Không phải là làm quá sao? Người lúc trước lại không quá mức? Ta còn chưa nói, ngươi bằng cái gì phát hỏa với ta. . . . .” =_=



“Hừ ân. . . . .” Tiểu đông tây trên giường lại phát ra tiếng khóc nỉ non, đầu vùi sâu vào gối, cơ thể vô thức cọ cọ trên chăn đơn khiến Phong Nhã nhìn mà miệng khô lưỡi nóng. +_+





“Còn đứng đó làm gì? Đi lấy giải dược đến, ngươi thật muốn nó chết?” Tần Sương Kích mắng to, một cước đem Phong Nhã đạp ra ngoài. Phong Nhã có chút ngẩn ngơ, cuối cùng phục hồi tinh thần mới phát hiện sắc mặt Y Ân thật sự không thích hợp, không dám nghĩ nhiều, vội qua phòng kế bên gõ cửa tìm Thanh.

Boy love truyện chữ


Trên giang hồ, nói về xuân dược lợi hại nhất phải kể ngay đến Mị Cơ. Vô sắc vô vị, dược hiệu mãnh liệt kéo dài, chỉ cần một giọt là quá đủ để động dục. Mà tên công tử văn nhã này cả đời được mỹ nhân vây quanh, chưa từng có kinh nghiệm dùng xuân dược, lại không hiểu biết về định lượng, thêm vào đó Mị Cơ lại do bọn hắn chế tạo nên vô thức xem nó như loại xuân dược bình thường. Lần này rót đi nửa bình, Y Ân quả thật lãnh đủ.



Đầu tiên là thoát lực quá độ, rồi cả đêm liên tục sốt cao, dù đã qua dùng giải dược nhưng thời gian ngấm thuốc khá lâu nên dược hiệu nhất thời không thể giải trừ, vì vậy cơ thể cũng không ngừng xuất hiện khoái cảm đạt đến cao trào. Tần Sương Kích sắc mặt tái mét, chỉ có thể nghiêm cẩn nắm chặt tay Y Ân, hôn trấn an, lau mồ hôi, tắm rửa thay y phục, dỗ dành cho nó ngừng khóc. . . . . gấp đến độ tròng mắt tràn đầy tơ máu.



Thanh cũng không được yên ổn, giải dược không có tác dụng nên vô tình làm cho Tần Sương Kích và Phong Nhã lao vào ẩu đả nhau một trận rồi mới để cho hắn bắt mạch thi châm. Y Ân cả người mệt mỏi rãi rời còn phải nghe bọn hắn cãi cọ, đấm đá ầm ĩ bên tai.



Phong Nhã mặt mày tái nhợt ngồi ở bậc cửa yên lặng một cách dị thường, lặng người xem Tương Long ôm chăn bông và y phục ô uế ra ngoài, rồi lại mang cái mới thay vào, lặp đi lặp lại như thế. Hắn lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn, lắng nghe tiểu bảo bối khóc lóc khổ sở, đầu óc dường như trống rỗng, trong lòng một chút cảm giác cũng không có. Mãi đến hừng đông bị Thanh kéo dậy mới phát hiện lòng bàn tay đã đầy rẫy vết thương, đau đến chết lặng.



PS: Chết vì thiếu hiểu biết. . . . . +_+



Dược hiệu trong người Y Ân mãi đến hừng đông mới hoàn toàn hết tác dụng, trời vừa sáng mọi người đều trở về phòng chuẩn bị hành lý. Tần Sương Kích cẩn thận đem Y ân sắc mặt tiều tụy ôm vào trong xe, còn Phong Nhã thì leo lên ngồi cạnh Tương Long. Hắn vô cùng muốn bồi bên người tiểu đông tây, nhưng sau sự việc đêm qua nó không dung hắn tới gần, chỉ cần cảm nhận được hắn liền khóc không ngừng nghỉ nên Phong Nhã chỉ có thể đứng xa xa nhìn nó mà lòng thầm đau xót.



Thời điểm xuất phát cũng là lúc Mạch Thiên Tuyết từ trong khách *** đi ra, trên tay là Cô Đồng được bao bọc kín mít, hoán một tiếng “Huyền” lập tức xuất hiện một gã nam tử mặc trường bào màu xanh đen hướng hắn quỳ hành lễ. Mạch không nói lời nào, nhìn Phong Nhã rồi ôm Cô Đồng vào trong xe. Huyền cũng nhảy lên xa phụ vị. Tương Long quát một tiếng giá xe ngựa liền chuyển động đi trước, Huyền cũng quất mã tiên theo sau.



Một đường đi thẳng không dừng, đến giờ dần, khi màn đêm đã buông xuống cả bọn mới đến Nhã Tự Trang.



Quản gia chạy ra tiếp đón thấy Tần Sương Kích và Mạch Thiên Tuyết đi phía sau Phong Nhã thì ánh mắt lóe sáng, vẻ mặt nịnh nọt cười nói: “Ai, lão gia, ngài đã trở lại. Trên đường khả vất vả? Xin thứ cho thuộc hạ không kịp nghênh đón, cái này. . . . .”



“Thanh, ngươi an bài bọn họ. Tiết Nhật, gọi đám lão nhân kia vào tiền thính.” Phong Nhã sắc mặt lạnh lùng, cũng không nói nhiều trực tiếp phất tay áo rời đi. Tần Sương Kích nhìn Y Ân vẫn đang sốt cao trong tay mình, biết hắn khổ sở nên không nỡ tái trách móc, ôm Y nhi đi vào nội viện cùng Mạch Thiên Tuyết.



Nói tới đám người đến bái kiến Phong Nhã, tất cả bọn họ đều là nhất phương phú cổ. Bình thường hắn còn có tâm tư theo chân họ lá mặt lá trái một phen, nhưng hiện nay tình huống bất đồng, nếu không vì nể mặt Mạch Thiên Tuyết những người này đã sớm bị hắn đuổi về. Thế là không cần khách khí, lệnh kẻ dưới đem nhóm thương nhân đang ngủ say gọi dậy.



Đám thương nhân bị dọa sợ hãi nhảy dựng lên, còn cho là cường đạo nhập trang cướp bóc nên gào khóc thảm thiết. Trong lúc chờ đợi thì tác oai tác quái chửi mắng không ngừng nói Phong Nhã làm bọn họ mất mặt, nhưng đến khi hắn xuất hiện, mặt lạnh băng nhìn chằm chằm thì cả đám liền im thin thít, thân người chỉ khoát mỗi đơn y đứng run run ở tiền thính.



Phong Nhã không nói lời nào, đón xấp danh thiếp Tiết Nhật đưa lên chậm rãi xem xét.



“Y Thiên Thuận?” Cầm lấy tấm danh thiếp màu vàng, lạnh lùng hỏi: “Là người nào?”



Lời vừa dứt thì một gã thương nhân khoảng chừng năm mươi tuổi, thân thể mập mạp, tướng mạo cực kỳ bình thường tiến lên phía trước, ôm quyền cúi người nói: “Là lão hủ. Đã sớm nghe nói Phong lão gia tuổi trẻ tuấn nhã, phong lưu phóng khoáng, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.”



Phong Nhã mị mắt, ném danh thiếp vào hỏa lô kế bên, cười lạnh: “Nhã Tự Trang của ta không biết từ khi nào biến thành thiện đường khiến ai cũng có thể tùy tiện tiến vào?” Lại lạnh lùng nói: “Tiết Nhật, ngươi làm quản sự cái kiểu gì vậy?”



Hắn mắng một tiếng, quản sự cùng nô bộc có mặt trong đại sảnh đều quỳ xuống dập mạnh đầu trên mặt đất, không người nào dám lên tiếng. Chúng thương nhân thấy Phong Nhã thập phần uy thế liền lui hết về phía sau, đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm sỉ vả Y Thiên Thuận.



Lẽ ra thương hội nguyên bản điều động người trong nội bộ, biết được bí mật cũng chỉ có mấy người này, lợi ích mọi người cùng nhau chia đều. Lần này Y Thiên Thuận không rõ sao lại có thể bái được lão bạch si Bàng viên ngoại, một lão nhân sáu mươi tuổi nhận hắn một kẻ năm mươi tuổi làm con nuôi mà không sợ mất mặt. Do hắn có tính vật của Bàng lão đầu nên được theo họ đến đây.



Phải biết rằng Phong lão gia ngoài mặt nói là đi con đường tơ lụa nhưng mỗi lần đều không đồng dạng địa phương. Mỗi năm một lần, thương đội của hắn sẽ mang mọi người đi làm ăn, bên cạnh đó còn phải cùng với những người khác đi trên con đường này cạnh tranh. Hiện tại không hiểu sao lại có thêm một kẻ muốn chia phần, ai trong lòng mà không thầm lo lắng?



Huống hồ dáng vẻ hắn còn làm cho Phong lão gia mất hứng. Năm nay con đường tơ lụa đã sớm đi qua, lần này là Mạch Thiên Tuyết – Mạch lão gia triệu tập mọi người tới. Hắn khẳng định có thể khiến cho Phong lão gia tái mang bọn họ đi lần nữa, phí cam đoan thu cũng không ít, nếu vì tên ngoại nhân này mà làm cho kế hoạch đại phát tài bị sụp đổ cũng không nói đi, nhưng không biết chừng còn chọc Phong lão gia nổi giận không đưa họ đi nữa, quả thật mất nhiều hơn được.



Những tưởng rằng có thể tới được Nhã Tự Trang nếu không phải tài trí bất phàm thì cũng là cáo già lăn lộn nhiều năm trên thương trường, gặp Phong Nhã tra hỏi đều có thể bình tĩnh ứng đối, nào biết Y Thiên Thuận này đúng thật là loại vô dụng. Phong Nhã chẳng qua hơi ra vẻ đe dọa một chút đã ngã vật trên mặt đất, mặc dù chưa đến nỗi run rẩy nhưng cũng đã phô bày bộ dáng hoàn toàn không biết phản ứng.



Phong Nhã nhíu mày, loại thương nhân ngu ngốc này tới đây làm gì? Đang muốn gọi người tới đá hắn đi thì thình lình nghe được thanh âm tô mị: “Phong lão gia cớ gì tuyệt tình như thế?”



Tiếng nói vừa dứt, một nữ nhân vận lam trang xuất hiện trước cửa, trên tay cầm một chiếc hộp dài màu đỏ sậm, đi đến bên người Y Thiện Thuận thì dừng lại nói nhỏ: “Lão gia, mặt đất lạnh, ngài đứng lên trước đi.”



Y Thiên Thuận ngập ngừng, thân hình mập mạp có chút khó khăn muốn nàng giúp hắn đứng lên nhưng lại bị nàng bất động thanh sắc thối lui, hướng Phong Nhã khuynh thân cúi chào trông thật đoan trang hào phóng, đồng thời như dẫn theo khiêu khích ám muội. “Tiểu nữ là Vân Như, đặc biệt đến đây thỉnh an Phong lão gia.”



“Vân Như. . . . . Y phu nhân?” Phong Nhã nhíu mi, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn nữ nhân tâm kế trước mắt.