Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa

Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa - Chương 3: Hứa hẹn ở núi tuyết




Cho nên mới nói, chuyện tốt không thành, chuyện xấu cũng không phải là ngẫu nhiên.

Bản lĩnh của Trình Tu Hảo thật sự không đơn giản chỉ là những hành động mờ ám để lấy được giải thưởng Ảnh Đế. Cũng không biết có phải là không đoạt được cúp vàng nên bỏ lỡ cơ hội, hay là do Chung Linh ở đằng sau gây khó dễ, tóm lại là kịch bản của bộ phim «Ánh Sáng Mùa hè» vốn dĩ thuộc về Thư Loan cũng không còn.

Bộ phim «Ánh Sáng Mùa Hè» cũng không phải là một bộ phim có sự đầu tư lớn, chuyện này có thể dùng câu “Cỏ mọc đầu tường” (*) để lý giải.

(*) Tường đầu thảo (墙头草): cỏ mọc đầu tường | cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió ->chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo chiều đó; ngã theo chiều gió.

Ở đây có nghĩa là: Thường thì người xem hay xem phim theo phong trào, cứ phim nào khá hot hoặc thời điểm chiếu chiều lòng người xem là có thể có những phản hồi tích cực.

Kịch bản này thắng ở tính an toàn, thường thì trong kỳ nghỉ hè hay chiếu những bộ phim thanh xuân đau thương… Quãng thời gian này nên dành cho việc yêu thích phim truyền hình và phim điện ảnh, chỉ cần biên kịch có tên tuổi một chút là doanh thu phòng vé có thể bảo đảm. Vốn dĩ người đại diện của Thư Loan muốn cậu dùng kịch bản này để lôi kéo fan, người xem và nhân khí, dù sao thì ngoại trừ nhan sắc ra thì diễn viên phải có những tác phẩm tiêu biểu của riêng mình. Không chỉ cần có kịch bản tốt mà càng cần phải có những kịch bản mang nội dung “cẩu huyết” để chạy theo thị hiếu của thị trường.

Biết được chuyện đã bỏ lỡ «Ánh Sáng Mùa Hè», người đại diện lập tức tìm cho Thư Loan một số kịch bản mới. Tuy rằng không có tính bảo đảm như «Ánh Sáng Mùa Hè», nhưng dù sao thì cũng tốt hơn là không có.

Thư Loan chọn «Mùa Đông Giá Rét».

Người đại diện kinh ngạc, đây là kịch bản mà mọi người chọn trong đề tài khó có thể khiến cho người xem yêu thích nhất. Đang định loại luôn. Thế nhưng Thư Loan lại nói, cậu thích nó.

Người đại diện cũng không biết cậu yêu thích vì chính kịch bản này, hay là vì nó có một cái tên đối lập với «Ánh Sáng Mùa Hè »

Tóm lại, cứ quyết định như vậy đi.

Nội dung của bộ phim «Mùa Đông Giá Rét» cũng giống như tên của nó vậy, đề cập đến một vị thần bí ẩn trong núi Tuyết Sơn cùng với câu chuyện tình yêu kéo dài ngàn năm say đắm.

Vì muốn tìm kiếm “Tình nhân kiếp trước” mà nam chính đã một thân một mình đi thám hiểm ở núi tuyết, trên đường đi đã gặp phải sứ giả của phái Tuyết Ma thần bí và đồng bọn.

Bộ phim điện ảnh này tốn khoảng thời gian ba tháng để quay phim, mà ngày đó là ngày cuối cùng Thư Loan quay phim, qua ngày hôm nay, Thư Loan có thể đóng máy.

Bây giờ đã bắt đầu mùa đông, tuy rằng đoàn làm phim đã quan tâm đến yếu tố an toàn nên đã bàn bạc với người phụ trách quay phim, rằng không bố trí cảnh quay ở những nơi cao hơn mực nước biển nhưng vẫn lạnh giá thấu xương.

Xung quanh là một mảnh trắng xóa, cây cối trơ trụi, đọng đầy tuyết trắng.

Bên trong người Thư Loan mặc thêm quần áo có lót lớp bông dày, trên tay ôm túi sưởi làm ấm tay, đứng ở bên hồ băng chờ nhân viên bố trí chuẩn bị cảnh quay.

Chịu đựng những cơn gió lạnh lẽo, vất vả khổ cực quay phim, rốt cuộc sau ba tháng cũng có thể chào đón cảnh quay cuối cùng và kết thúc của bộ phim điện ảnh, cũng được xem như là cảnh cao trao của một bộ phim điện ảnh.

Cảnh quay cuối cùng, ở trong hồ nước nam chính sẽ hồi tưởng lại toàn bộ những cảnh quan trong của phim, từ thời điểm bắt đầu bị biến đổi, thôn dân cung phụng đến khi gặp lại nữ chính là —— Thánh nữ sơn thần.

“Chờ một lúc nữa là phải xuống nước, nước rất lạnh, nếu có vấn đề gì thì cậu nhất định phải nói ngay lập tức.” Lão sư chỉ đạo hành động ngồi ở khán đài cùng Thư Loan, nói một cách nghiêm túc: “Cảm thấy lạnh thì lên luôn, không cần cứng rắn chống đỡ.”

Thư Loan gật đầu.

Trong lòng lão sư rất lo lắng, nhưng vì Thư Loan kiên trì không cần người đóng thế. Trong thực tế từ khi Thư Loan xuất đạo đến nay trừ những động tác có độ khó cao ra thì những động tác mà cậu có thể tự mình làm thì sẽ không cần người đóng thế.

“Thư Loan!”

Thư Loan sững sờ.

Giọng nói này…

Quay đầu lại liền thấy một người đàn ông cao lớn, có mái tóc vàng đứng ở một bên, đang giúp tổ đạo cụ tổ di chuyển mấy cái thùng. Thấy Thư Loan nhìn mình, anh ta liền chuyển cái thùng, để rảnh một tay chào hỏi với cậu.

Thư Loan trầm ngâm một lúc mới nhớ lại, đây là người mình đã cứu lúc trước – Tưởng Hạo.

Người đại diện – Sương Sương nói: “Đó là người mới vừa ký hợp đồng của công ty chúng, ngày hôm nay đến đây để quan sát và học tập thêm.”

Người mới?

“Không phải là thời gian trước công ty đã nói phải lựa chọn diễn viên cho bộ phim «Một Đường Quyết Chiến» sao? Người đàn ông đã vượt qua vòng phỏng vấn thành công, gần đây đã bắt đầu quay phim, có biểu hiện rất tốt.”

Thư Loan nhíu mày, lúc trước không phải nói với cậu là làm trong lực lượng an ninh ở Mỹ sao? Tại sao trong nháy mắt lại trở thành một diễn viên mới?

Thư Loan không để ý lắm, ba tháng không gặp mặt, cậu cũng nhanh chóng quên mất người này, có thể lời nói của Tưởng Hạo nói với Thư Loan vào ngày đó chỉ là những câu nói điên cuồng.

Lại xem kịch bản một lúc, mọi người cũng cũng sắp xếp và chuẩn bị xong. Trước tiên Thư Loan giơ bàn tay còn đang đeo găng tay ra thử nước một chút, sau đó mới từ từ đưa chân và người vào trong hồ.

Shhhh…

Tuy rằng có miếng giữ nhiệt và quần áo giữ ấm, nhưng vẫn không thể ngăn cản khí lạnh hoàn toàn.

“Không có vấn đề gì chứ?”

Nhân viên đứng ở bên hồ thân thiết nhìn Thư Loan chậm rãi đem nửa người ngâm vào trong hồ nước. Tưởng Hạo cũng ở đây, nhìn sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch và đôi môi tím bầm của Thư Loan, trong mắt toát nên sự đau lòng.

Thư Loan lắc đầu.

Theo động tác ra hiệu của đạo diễn, người quay phim cũng vào chỗ, vẻ mặt của Thư Loan cũng thay đổi.

“Lại Tây Lỵ…”

Tưởng Hạo ngơ ngác nhìn người đàn ông ở trong hồ nước, giờ khắc này Thư Loan đã không phải là Thư Loan, mà đã hóa thân vào nhân vật trong kịch bản.

Cả người Cách Mộc cứng ngắc, nhìn chằm chằm về phía trước. Mặc dù trong giờ phút này ở phương hướng mà đôi mắt của Thư Loan tập trung nhìn không có bất kỳ người hay sự vật nào, nhưng người phụ trách khâu hậu kỳ sẽ tạo nên hiệu ứng đặc biệt để tạo nên ảo ảnh của nữ chính ở mặt hồ cách đó không xa.

“Lại Tây Lỵ, rốt cuộc tôi đã tìm được em ……Tôi hoàn thành lời hứa hẹn của mình…” Vẻ mặt Cách Mộc thay đổi, lúc mới bắt đầu thì có thần sắc kinh ngạc, nay đã biến thành khiếp sợ và không dám tin. Hai tay run rẩy, không dám tiến lên, chỉ sợ nếu mình có động tác gì sẽ khiến người trước mắt biến mất.

“Tôi…tôi… Đã tìm em rất lâu rồi.”

Gió lạnh thổi bay áo khoác của Cách Mộc, ngay cả viền mắt của Cách Mộc cũng trở nên đỏ.

Tưởng Hạo có sự thán phục từ tận đáy lòng. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, nhưng lại thể hiện rõ được sự thay đổi trong tình cảm của nhân vật.

Tưởng Hạo và nhân viên đứng quan sát ở ngoài phạm vi quay chụp của người quay phim, Tưởng Hạo chăm chú quan sát, nhưng đột nhiên người trong hồ “Rầm” một tiếng, rồi biến mất.

Bọt nước bắn tung toé.

—————

Sau khi Thư Loan ngâm nửa người vào trong hồ nước, cơn ớn lạnh lập tức xuyên thấu qua từng tấc da thịt rót vào xương cốt, may mà cậu vẫn có thể chịu được, vẫn có thể diễn tròn vai Cách Mộc.

Nói lời thoại, chậm rãi đi về phía trước, bỗng nhiên Thư Loan cảm thấy dưới chân mình bị hẫng, sau đó cậu không thể khống chế mà chìm xuống.

“A…!”

Mực nước của hồ ngập tới ngực, cằm, mũi, sau đó là đỉnh đầu. Đôi chân không ngừng giãy giụa muốn ngoi lên

“Dưới hồ có hố!!”

“Tổ cứu hộ đâu? Tổ cứu hộ đâu?”

Bùm ——

“Ai nha! Tưởng Hạo nhảy xuống rồi!”

Âm thanh bên tai dần dần trở nên xa vời, Thư Loan còn chưa kịp phản ứng lại, bỗng dưng cảm thấy cánh tay mình bị người nào đó dùng sức nắm lấy, người đó ôm cậu vào trong lòng, cố gắng bơi lên phía trên.

Lá phổi và tai đều đau đớn, nhưng rốt cuộc thì trước thời điểm bị mất đi ý thức cậu cũng có thể trồi lên khỏi mặt nước.

“Khụ khục…

Thư Loan tựa vào cơ thể của người kia, cả người đều run cầm cập.

“Cậu không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không, có thở được không?”

Là Tưởng Hạo.

Thư Loan khẽ lắc đầu, cậu nhận ra Tưởng Hạo đang run rẩy.

Anh ta cảm thấy lạnh hay là đang sợ hãi?

“Cậu dọa tôi sợ muốn chết rồi.” Tưởng Hạo kéo Thư Loan ôm chặt vào trong ngực mình, đôi mắt đỏ bừng.

Thời điểm thân thể của Thư Loan trầm xuống đáy hồ, dường như bị quái thú lôi đi, Tưởng Hạo không tự chủ được mà nhớ tới cảnh tượng ở đời trước.

Bồn tắm lớn đầy nước, cướp đi tính mạng của người anh yêu, người này là tín ngưỡng của anh.

Sau khi Tưởng Hạo kéo Thư Loan lên bờ, người đại diện Sương Sương lập tức đưa khăn cho hai người

“Thể chất của tôi rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì đâu.” Tưởng Hạo đưa khăn của mình phủ lên người Thư Loan, như vậy thì Thư Loan sẽ có một cái khăn để lau khô và một cái khăn để khoác lên người.

Tưởng Hạo thầm nghĩ, trước kia khi ở trong đơn vị bộ đội đặc chủng, có những hôm mà thời tiết còn lạnh hơn hôm nay mà vẫn phải bơi trong hồ băng.

“Là do sơ xuất của chúng tôi, thành thật rất xin lỗi.” Tổ trưởng của tổ cứu hộ cúi người trước mặt Thư Loan và Sương Sương: “Đạo diễn vừa có chỉ thị, lịch trình quay phim sẽ lùi lại, ngày mai tiếp tục. Thứ nhất là để chúng ta kiểm tra kỹ đáy hồ và làm ấm nước, thứ hai là để Thư tiên sinh nghỉ ngơi.”

Đừng nhìn vào kiểu tóc lúc nào cũng búi lên, vóc dáng nhỏ hoạt bát hiền lành của Sương Sương mà xem thường, trong thực tế khi gặp chuyện người này cũng rất hung hăng sắc bén, có thể vì diễn viên mà mình đại diện mà không hề lui bước nhường nhịn.

“Kéo dài thêm một ngày? Ngày mai Loan Loan nhà chúng tôi còn có lịch trình làm việc đấy, vào lúc này là do sự chuẩn bị không thỏa đáng của mấy người, nên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiên Loan Loan gặp nguy hiểm, sau đó còn muốn kéo dài lịch trình quay phim? Hoá ra đây là do Loan Loan của chúng tôi sai? Nếu như ban nãy không có Tưởng Hạo phản ứng nhanh, thì Loan Loan thật sự đã xảy ra chuyện gì, vậy thì phải làm thế nào!”

“Thật sự rất xin lỗi…” Tổ trưởng cúi gập người 90° để xin lỗi.

Đạo diễn cũng tới hòa giải.

“Là sự sơ xuất của chúng tôi. Ban nãy là sự cố bất ngờ, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường.” Đạo diễn ha ha cười gượng. Đề tài của bộ phim này rất kén người xem, vai nữ chính cũng là người mới, nên bây giờ chỉ có thể dựa vào Thư Loan để kéo fan và người xem cho bọn họ thôi.

Sương Sương còn ở lại nói chuyện cùng đạo diễn, còn Tưởng Hạo và Thư Loan thì được trợ lý dẫn đường để về lều nghỉ ngơi.

Đoàn kịch muốn qua đêm ở núi tuyết, Tưởng Hạo nhìn Thư Loan bình an không có việc gì đang ngồi ở một góc trong lều, mở miệng nói: ” Trước đây tôi đã từng tới nơi này.”

Thư Loan gật đầu.

“Tôi dẫn cậu đến một nơi. Rất đẹp.”

Bàn tay Tưởng Hạo nắm chặt thành nắm đấm, cúi đầu thu tâm trạng căng thẳng vào đáy mắt.

“Đi thôi.” Thư Loan thầm nghĩ, thay vì chờ ở chỗ này thì vẫn nên đi ra ngoài cùng Tưởng Hạo, cũng giống nhau đều là chờ.

—————

Tưởng Hạo thừa dịp Sương Sương không chú ý đến liền dẫn Thư Loan tới nơi đóng quân. Thời điểm này sắc trời sắp tối, từng bước chân của Thư Loan đi theo Tưởng Hạo, lưu lại những dấu chân vừa nông vừa sâu trên nền tuyết.

Đã đi xa khỏi phim trường mà đoàn làm phim dựng nên, khung cảnh bốn phía vẫn là tuyết trắng mênh mông vô bờ, tô điểm cho khung cảnh thuần trắng này là những cành cây khô.

Tưởng Hạo quay đầu lại hỏi: “Cậu không sợ sao? Nhỡ đâu chúng ta bị lạc đường, có thể sẽ bị động vật hoang dã ăn thịt.”

“Tôi không để ý đâu.”

Tưởng Hạo cười yếu ớt, kéo tay của Thư Loan qua rồi nói: “Đó là những chuyện có thể xảy ra, cậu không quan tâm sao?”

Thư Loan không lên tiếng, nhưng nhẹ nhàng tránh thoát, rút tay của mình ra.

Tưởng Hạo cũng không thèm để ý. Thầm nghĩ, anh không thể đợi thêm nữa. Ban đầu khi tới đây suy nghĩ của anh là cẩn thận theo đuổi Thư Loan, nhưng trong thời điểm Thư Loan chìm xuống đáy hồ, nỗi sợ hãi của anh lại xuất hiện trong đầu anh một lần nữa.

Anh không thể chờ, không chờ được.

Tất cả lý trí đều bị phá hủy, Tưởng Hạo cảm thấy mình giống như bị quỷ ám, Thư Loan vừa rời khỏi tầm mắt của mình, anh sẽ không thể kiềm chế được suy đoán lung tung, những hình ảnh ở đời trước cũng hiện lên một cách rõ ràng.

Anh nhất định phải ở bên với người này, Tưởng Hạo nghĩ thầm.

“Đi thôi, sắp đến rồi.”

Vòng qua những khúc quanh ngoằn ngoèo và đi tới một con đường vắng tanh, xuất hiện ở trước mắt chính là…

Mắt Thư Loan trừng lớn.

“Thác nước đóng băng?”

Dòng chảy ở thác không phải nước, mà là băng.

Dường như dòng chảy xiết của thác nước đồ xộ đột nhiên bị cắt đứt, ngưng kết và biến thành từng mũi tên bằng băng sắc nhọn. Theo dòng nước nhưng cột băng ngưng tụ thành hoa văn, ẩn hiện ở mặt hồ của thác nước yên tĩnh là màu xanh của lá cây và dòng nước bị phủ đầy tuyết trắng, đẹp đến mức khiến người ta thất thần, phải cảm thán vì sự kỳ diệu của Đấng Tạo Hóa.

“Thật đẹp phải không?”

Thư Loan gật đầu, đạo diễn không chọn nơi này làm bối cảnh thật sự là quá đáng tiếc.

Nhưng…

Thư Loan đứng ở trên đỉnh vách đá nhìn xuống, tuy rằng đẹp đẽ, nhưng ở dưới đáy có nước chảy nên rất khó đi, thác nước ẩn náu bên trong đống đá và vách núi cheo leo, nên chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể tớ gần để chiêm ngưỡng.

“Cảm ơn anh đã cứu tôi, còn dẫn tôi tới nơi này nữa.”

Tưởng Hạo chớp mắt và nói: “Cám ơn đơn giản thì không được, cần có một phần thưởng thực tế chứ?”

Thư Loan hơi nhíu mày.

“Anh muốn cái gì.”

“Tôi muốn cậu…” Sắc mặt Tưởng Hạo trở nên buồn bã, sau đó nhanh chóng cười và nói: “Thành thật trả lời tôi biết một vấn đề.”

“Được.”

Tưởng Hạo sờ sờ cằm nói: “Nói cho tôi biết giấc mộng của cậu là gì?”

Thư Loan mỉm cười trong lòng.

Đây không phải là vấn đề mà giáo viên chủ nhiệm lớp vẫn thường xuyên hỏi sao.

“Tôi không có giấc mơ.”

“Có thể nói về mục tiêu của cuộc sống? Nói về vấn đề này cũng được.”

Thư Loan suy nghĩ một chút và nói: “Sống sót.”

“Nhưng chỉ đơn giản là sống sót thì sẽ rất nhàm chán. Tốt nhất là nên xác định mục tiêu, để tiến tới đỉnh cao. Ở trên cao sẽ có những đám mây và cảnh sắc rất xinh đẹp.”

“Cố gắng cùng tôi, chúng ta cùng đoạt được cúp vàng của giải thưởng Ảnh Đế chén vàng, đứng ở vị trí cao nhất trong vòng tròn của giới giải trí bễ nghễ nhìn xuống tất cả mọi người, có được không?”.

Tưởng Hạo là một bộ đôi đặc chủng có thể làm bất cứ chuyện gì, có thể sắm vai bất cứ ai, vì nhiệm vụ mà anh đã hóa thân thành rất nhiều người, đội trưởng của đội đặc công, giáo sư, sát thủ… Thế nhưng từ nay về sau anh không còn là một người lính, anh chỉ là một người mới mang giấc mơ xông vào thế giới giải trí.

Anh tự biết bản thân mình không có điều kiện và tư cách đứng ở vị trí cao nhất, nhưng ít ra anh có thể đi cùng Thư Loan, che chở cậu tiến tới vị trí cao nhất ấy.

Thư Loan quay đầu nhìn anh. Đôi mắt Tưởng Hạo được chiếu sáng lấp lánh bởi tuyết trắng, những cột băng như chiếc túi bạc được treo cao ở trên vách đá, lúc này thời gian như ngừng lại.

“Được…” Thư Loan nhẹ nhàng nói.

Hết chương 3.