Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa

Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa - Chương 37: Bàn luận về sự tự chủ của hạo ca




Thật vất vả, mãi mới quay phim xong xuôi và đến thời điểm dùng cơm. Ngải Tây trải qua  thiên tân vạn khổ chạy trốn thành công, cuối cùng là do Andrea dẫn theo cảnh đội chạy tới cứu.

Thư Loan cũng thở hồng hộc, dùng giày cao gót chạy từ khi trời vừa sáng, dưới chân còn bị nổi bọng nước. Sau khi kết thúc việc quay phim, hai chân đều run rẩy.

Vừa vào đến phòng nghỉ ngơi Tưởng Hạo liền xoa bóp bàn chân cùng lòng bàn chân cho Thư Loan thật cẩn thận.

Thư Loan ngồi ở trên ghế dựa mềm cầm hộp cơm ăn, nhìn Tưởng Hạo  ngồi xổm ở trước người mình một chút rồi nói: “Đừng xoa nữa, ăn cơm trước đi.”

“Cũng không đói bụng mà.”

Thư Loan lắc lắc đầu, dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt đưa tới Tưởng Hạo bên cạnh miệng anh và nói: “Mở miệng.”

Chóp mũi là mùi thịt thơm ngát, Tưởng Hạo dở khóc dở cười, mở miệng nuốt miếng  thịt kho tàu vào.

Nhìn Tưởng Hạo  đang yên lặng thưởng thức, Thư Loan cảm thấy mình có một cảm giác thỏa mãn không tên, nên bản thân cậu ăn một miếng liền đút cho Tưởng Hạo một miếng. Hai người hài hòa, nhân viên đi ngang qua thấy vậy đều cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Oa…”

Đường Tịch đứng ở cạnh cửa, cầm điện thoại di động chụp ảnh hai người.

Tưởng Hạo bất đắc dĩ nói: “Đừng truyền ra ngoài, nếu không cửa của công ty chúng ta sẽ không chặn nổi.”

“Ha, tôi cũng không dám, nếu dám truyền ra ngoài sẽ trở thành kẻ khả nghi gây xích mích mối quan hệ của fan Thư và fan Hạo.”

Tưởng Hạo cùng Thư Loan không hiểu mà nhìn Đường Tịch.

“Hai người nghĩ rằng hai người làm như thế này là rất phấn hồng sao?” Đường Tịch nhíu mày nói: “Không hề có chút nào đâu. Chuyện này căn bản là do Loan Loan đang phát lương  cẩu có được không?”

Nhìn thế nào cũng thấy như đang phát lương cẩu cho chó FA.

Thư Loan: “…”

Tưởng Hạo: “…”

Thư Loan yên lặng thu bàn tay đang cầm thìa về, Tưởng Hạo xoa bóp xong cũng yên lặng đứng dậy.

Đường Tịch ôm bụng cười lớn.

“Ai nha… Suýt chút nữa quên mình tới đây là muốn làm gì.” Đường Tịch xoa xoa khóe mắt cười chảy cả nước mắt, từ trong bao lấy ra một cái túi đưa cho Thư Loan nói: “Cho anh này.”

Thư Loan nhận túi, sau đó tò mò mở ra liền thấy bên trong là mấy miếng xốp và mấy miếng lót mềm.

“Cho anh để lót vào giày, dùng cái này có thể giảm bớt  một chút áp lực của giày cao gót mang đến.” Đường Tịch cười híp cả mắt nói: “Nhưng buổi chiều hôm nay anh cũng sẽ không phải dùng đến, chúng ta cân nhắc đến chuyện anh có thể sẽ bị mệt, vì lẽ đó thay đổi đổi cảnh quay, cảnh quay buổi chiều cũng không cần đi giày.”

“Có cảnh quay như vậy sao?” Tưởng Hạo đang suy nghĩ lại nội dung của kịch bản.

“Có a!” Đường Tịch cất cao giọng nói: “Chơi đùa trên giường a!”

Thư Loan: “…”

Tưởng Hạo: “…”

“Chơi đùa đều là ở trên giường, cho nên không cần phải bước đi đâu cả.” Vẻ mặt Đường Tịch lộ ra biểu cảm “Tiện nghi cho mấy người “, trong nháy mắt lại thay đổi thành chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Mà đợi đến khi Đường Tịch đi rồi, bên trong phòng nghỉ ngơi lập tức có một bầu không khí kỳ quái.

Không có người nào nói chuyện.

Thư Loan dọn hộp cơm vào, mặt không hề có cảm xúc rời khỏi phòng, đi đến phòng thay quần áo đi thay trang phục khác.

Tưởng Hạo ngẩn người ngồi ở trên ghế, suy nghĩ nhân sinh.

Chơi đùa trên giường…

Đương nhiên là anh đã xem qua kịch bản, bởi vậy khi Đường Tịch nói chuyện anh cũng đã nghĩ tới, cảnh quay này, hơi hương diễm a…

Lau mặt một cái, Tưởng Hạo hít sâu một hơi.

Cũng không có gì, anh yêu Thư Loan nhiều năm như vậy, hơn mười năm cũng có thể nhẫn nhịn, ở trong một cảnh quay nhịn một chút thì có làm sao đâu. Lấy tinh thần chuyên nghiệp của một diễn viên, tập trung diễn tốt là được rồi.

Tin rằng Thư Loan cũng sẽ như thế.

——————

Đêm khuya, bên trong phòng của chủ nhân nhà Monthey huân hương lượn lờ.

Ngải Tây nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, sau đó bước vào bên trong phòng, bỗng nhiên bị hoảng sợ.

Hans ngồi ở trên giường, nhìn cậu với khuôn mặt không hề có cảm xúc.

“Trở về rồi?” Hans hơi nhíu mày, hai tay ôm ngực, hai chân dài vắt chéo.

Ngải Tây nhận ra tâm trạng của Hans không tốt, bởi vậy chỉ khẽ gật đầu.

“Ừm.”

Hans cười lạnh nói: “Cam lòng trở về sao?”

Ngải Tây sững sờ.

Trên người đàn ông mặc một bộ âu phục  tinh xảo phối hợp ánh mắt kiêu ngạo, khiến Ngải Tây cảm thấy có chút áp lực.

“Mặc như vậy, là để ra ngoài cũng gã đàn ông nào thế?”

“Em không có… Là trang phục ca vũ kịch.Không phải, không phải em đã nói rồi sao…” Ngải Tây cúi đầu.

Bây giờ  cậu đang mặc một bộ váy màu đen có xếp lớp dài và cánh tay áo dài có độ rộng thật lớn của người hầu gái, phối hợp với chiếc tạp dề nhỏ thuần trắng ở bên ngoài, quần dài bị cố ý cắt ngắn đến trên đầu gối, chỉ hơi che khuất những vị trí quan trọng.

“Không phải là anh đã nói là gần đây em đừng tham dự biểu diễn ở nhà hát nữa sao?! Em bị kẻ sát nhân Jack The Ripper theo dõi nhìn chằm chằm! Cho dù có hộ vệ của nhà Monthey đi theo thì vẫn rất nguy hiểm!”

“Lẽ nào em đi gặp cái người tên Andrea?”

Ngải Tây quay đầu đi nói: “Em đi thay quần áo.”

“Nghe anh nói hết đã!”

Hans tiến lên đưa tay chống vào bức tường phía sau Ngải Tây, nhốt Ngải Tây ở trong khoảng cách giữa anh và bức tường. (*)

(*) Hay còn gọi là động tác Kabe-don. “Kabe” nghĩa là bức tường, “Don” là âm thanh khi lấy tay đập vào tường.

“A… Mặc thành như vậy, những người đàn ông bên ngoài kia  chẳng phải sẽ xếp hàng muốn em sao…” Hans cúi đầu, đầu tiên là hôn môi Ngải Tây đến lỗ tai, tiếp đó chậm rãi chuyển qua phần gáy.

Thân thể Ngải Tây hơi co lại, trong mắt có chút e ngại và căng thẳng.

“Hans … A!”

Phần gáy non mềm bị cắn mạnh một cái, Ngải Tây không khỏi kinh ngạc thốt lên.

“Không nghe lời như thế này, xem ra cần phải trừng phạt đúng không?” Ánh mắt Hans buồn bã, ôm ngang Ngải Tây rồi nhanh chân đi về phía giường trong phòng ngủ.

“Hans …!”

Ngải Tây bị ném lên trên giường… Nói đúng hơn là Thư Loan nhìn chằm chằm người đàn ông đang nằm trên người mình.

Tuy rằng cảm xúc trên mặt Tưởng Hạo không lộ ra ngoài, nhưng trong mắt là cuồng phong. Trong đồng tử màu mực  đang có sự xâm chiếm mạnh mẽ, giống như là muốn ăn sống người dưới thân luôn cho rồi.

Một Tưởng Hạo như vậy khiến Thư Loan cảm thấy xa lạ, nhưng tim đập càng ngày càng mất khống chế.

Ánh mắt như thế, giống như chứa đựng cả một bầu trời thương nhớ và cả lòng chiếm hữu.

Tưởng Hạo cũng đang nhìn Thư Loan. Giờ khắc này Thư Loan nằm ở trên giường, bởi vì có liên quan đến chuyện phải phối hợp với tính cách của nhân vật nên nhìn cậu bây giờ dịu ngoan bất lực, bộ váy trên người rất đáng yêu, còn hai chân được bao bọc bởi đôi tất lưới màu đen, những ô vuông của đôi tất đã phác họa hình dáng đường nét của hai chân đến mức rất kinh diễm, nhưng rất hơp với bộ váy.

Đây là lần đầu tiên Tưởng Hạo  nhìn thấy một Thư Loan như vậy, chỉ cảm thấy cả người đang run rẩy.

Tưởng Hạo kéo cà vạt, khom lưng ôm chặt lấy Thư Loan, hôn lên bờ môi khẽ nhếch. Thư Loan cũng nhắm mắt ôm lại, mở miệng đáp lại sự nhiệt tình của người đàn ông.

Hai người dây dưa thật chặt ở trên giường, hôn đến kịch liệt, thậm chí còn không kiềm chế được mà lăn lộn, rên nhẹ. Tiếng hít thở càng ngày càng nặng, Tưởng Hạo đưa tay có chút nôn nóng và thô lỗ gỡ bỏ cổ áo của Thư Loan.

“Qua!”

Ở bên ngoài trường quay phim, trong lòng đạo diễn Triệu Thành Mạo cũng phải kinh ngạc, ông còn tưởng rằng để diễn đạt được cảnh này hai người sẽ phải quay đi quay lại nhiều lần, không ngờ rằng chỉ cần một lượt là xong, còn rất  xuất sắc và chân thực như vậy nữa.

Trước đây ông cũng từng làm đạo diễn cho những bộ phim điện ảnh có đề tài  đam mỹ, có hẳn một bộ sách ghi lại những kinh nghiệm và cách làm thế nào để cải thiện tình trạng  lúng túng của diễn viên nam trong khi quay để bọn họ có thể diễn xuất tự nhiên nhất, nhưng không ngờ rằng hôm nay lại hoàn toàn không dùng được!

Đường Tịch đứng ở phía sau Triệu Thành Mạo, đỏ mặt che miệng lại.

Quá… Quá tuyệt!

Sau khi kết thúc cảnh quay Triệu Thành Mạo còn phải hô “Qua” một lần nữa, Thư Loan và Tưởng Hạo mới có thể lấy lại tinh thần, miễn cưỡng buông nhau ra.

Hai gò má và trên người Thư Loan đỏ bừng, sửa lại quần áo một chút, lau miệng đứng dậy.

Tại sao cậu lại như vậy…

Cậu đã quên mất rằng mình đang quay phim, cùng Tưởng Hạo  thân thiết ở trước ống kinh đến mức trầm luân …

Quần áo Thư Loan đều trở nên xộc xệch, Sương Sương tiến lên phủ thêm cho cậu một cái áo khoác. Thư Loan để ý mặt Sương Sương cũng hơi đỏ. Không chỉ có mình Sương Sương, thực ra đại đa số những người ở đây đều như vậy.

Nếu như diễn viên có thể diễn đạt, có thể đưa khán giả vào bối cảnh bên trong kịch bản, vì vậy đương nhiên cũng có thể cảm hoá những nhân viên trong trường quay phim. Có lúc, những người ở bên ngoài trường quay phim sẽ khóc theo diễn viên; cũng có lúc sẽ vì cảm xúc quá mãnh liệt mà mặt đỏ.

Thư Loan hít sâu một hơi, cũng không nhìn Tưởng Hạo, cầm lấy áo khoác đi thẳng về phòng thay quần áo.

Bên trong phòng thay quần áo không có một bóng người, Thư Loan ngồi co ở trên ghế dựa mềm, nhìn chằm chằm bộ dạng của bản thân và gò má đỏ bừng giống như  bị bỏng nước sôi.

Lấy điện thoại di động ra mở Wechat, Thư Loan như là đang phát tiết, gửi cho Tạ Y một câu.

[ Đúng vậy ]

[ Cái gì? ] Tạ Y trả lời rất nhanh.

[ Vấn đề hôm trước anh hỏi tôi, tôi đã có đáp án. Đúng, tôi không chỉ có muốn dựa vào Tưởng Hạo, tôi nghĩ, tôi đã yêu anh ấy. ]

Hơn nữa, còn rất yêu.

Đúng là điên rồi.