Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa

Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa - Chương 40: Gặp lại nhau ở 100 năm sau




Kết thúc quá trình quay phim, Thư Loan cùng Tưởng Hạo chính thức đóng máy (sát thanh) .

Bữa tiệc đóng máy được tổ chức rất tuyệt, Diệp Triều còn cố ý tới đây chơi đùa cùng bọn họ, cả đêm hát hò miễn phí.

Thư Loan và Tưởng Hạo có chút ngạc nhiên mà nhìn cảnh Diệp Triều cùng Đường Tịch ở chung, liền thấy Diệp Triều vô cùng ân cần, tỉ mỉ chu đáo đến mức giống như là đang theo đuổi cô, lấy nước cho cô, xách túi cho cô, còn Đường Tịch thì thỉnh thoảng oán trách thỉnh thoảng thẹn thùng, càng nhiều là thẹn quá hóa giận.

Bọn họ… Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!

Tóm lại hỏi cũng sẽ không nói, Thư Loan cùng Tưởng Hạo cũng không thèm để ý, không chừng ngày nào đó sẽ có thể ở một tag trong chủ đề hot trên weibo “Đường Tịch và Diệp Triều công khai tình cảm”.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, hai người cùng Nghiêm Tuân bay về nước. Có người nói Nghiêm Tuân bắt đầu làm chuyện làm ăn, chuẩn bị tiền để xây dựng phòng khám bệnh của riêng mình.

Tạ Y  ôm Charlotte đứng chờ ở khu vực Vip để đón máy bay. Lần này hành trình của hai người là bí mật, trên mặt là khẩu trang cùng mũ che kín kẽ, bởi vậy thật sự là không gây nên rắc rối gì.

“Hoan nghênh trở về.” Tạ Y cười đem Charlotte đưa cho Tưởng Hạo.

Bây giờ đã có tuyết rồi, Tạ Y mặc trên người một bộ quần áo bằng nhung được cắt may tinh xảo, tóc dài tùy ý thả, nhìn chính là một thục nữ xinh đẹp.

Sau khi Tưởng Hạo nhìn thấy Tạ Y thì lập tức sợ hết hồn, nhưng mà còn chưa kịp nói gì suýt chút nữa đã bị Charlotte đánh gục.

Quá lâu rồi Charlotte không nhìn thấy Tưởng Hạo, nhiệt tình đến mức nằm sấp trên người Tưởng Hạo liếm và dụi không ngừng, đầu óc Tưởng Hạo bị mê muội bởi “Sắc đẹp”, chóng mặt ôm lấy Charlotte dụi dụi.

“Nữ thần, bảo bối của tao, nhớ tao không?”

“Ai nha… Biết rồi biết rồi, tao cũng nhớ mày muốn chết.”

Tạ Y  cười nhìn một người một chó thân thiết, tiếp nhận hành lý của Tưởng Hạo chuẩn bị chào hỏi Thư Loan, bỗng dưng sửng sốt.

Tạ Y  trợn to mắt, nhìn người đứng cạnh Thư Loan là Nghiêm Tuân đứng sững tại chỗ.

Nghiêm Tuân cũng ngơ ngác nhìn Tạ Y, cũng kinh ngạc giống như hắn.

“… Y Y?” Giọng nói Nghiêm Tuân khàn khàn.

Tạ Y  quay đầu trừng mắt với Tưởng Hạo.

Hắn đến đây tại sao anh không nói với tôi trước!

Tưởng Hạo cười gượng, nhìn Tạ Y với ánh mắt đầy áy náy.

Anh căn bản không biết Tạ Y sẽ đến đón máy bay, nếu như anh biết thì nhất định anh sẽ nói trước với cậu. Mà vừa rồi ngay cả khi không bị Charlotte làm lỡ, anh có nhắc nhở Tạ Y thì cũng không kịp rồi.

Thư Loan nghi hoặc mà nhìn ba người trong bầu không khí quái dị lúng túng.

Đây là lần đầu tên cậu thấy vẻ mặt chống cự của một người ôn nhu như Tạ Y, cũng là lần đầu tiên thấy vẻ mặt vẫn luôn nghiêm cẩn của Nghiêm Tuân có vết nứt.

… Đây là làm sao vậy?

Nghiêm Tuân có chút kích động tiến lên nắm chặt cánh tay Tạ Y run giọng nói: ” Sau khi trở lại anh vẫn đang tìm em! Nhưng Tưởng Hạo không nói cho anh biết, anh, trong nhất thời anh không thể  tìm được…”

“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Tạ Y  hít sâu một hơi, nhìn không khác gì lúc bình thường, chỉ là nhẹ như mây gió rút cánh tay đang bị Nghiêm Tuân nắm chặt, cười cười với Tưởng Hạo rồi nói: “Tôi tới chỉ để dẫn Charlotte đến cho anh, vậy tôi đi trước nhé?”

Tưởng Hạo gật đầu.

Thấy Tạ Y  xoay người rời đi, Nghiêm Tuân dừng một chút, rồi lập tức đuổi theo.

Tưởng Hạo lắc lắc đầu, một tay dắt Charlotte một tay kéo vali hành lý, nói với Thư Loan: ” Tự Tạ Y có thể xử lý, chúng ta cũng đừng quấy nhiễu. Đi, đi ăn cơm trước.”

Thư Loan hỏi: ” Nghiêm Tuân chính là thẳng nam cứng rắn trong lời nói của Tạ Y  sao?”

“Ừ… Đúng thế.”

Thẳng nam cứng rắn cái quỷ gì.

Tưởng Hạo nói: “Đây là chuyện từ mấy năm trước. Khi đó tâm lý của Tạ Y không ổn, tôi suy nghĩ rồi muốn dẫn hắn đến làm quen giao lưu với nhiều bạn hơn, để hắn cảm thấy hạnh phúc hơn. Chính anh là người đã giới thiệu Nghiêm Tuân cho Tạ Y, không ngờ rằng mối quan hệ của bọn họ phát triển vượt qua tình bạn, càng không ngờ Tạ Y  giấu giới tính thật của mình qua lại với  Nghiêm Tuân.”

” Tạ Y Y có nói nói vài câu về chuyện này với em.” Thư Loan vuốt cằm nói: “Sau đó Nghiêm Tuân phát hiện, liền muốn chia tay với Tạ Y?”

“Đúng, khi đó Nghiêm Tuân còn trẻ tuổi nóng tính, thậm chí là nghiêm cẩn đến tự kiêu, cách xử sự có chút cực đoan, xúc phạm tới Tạ Y. Khi đó Tạ Y  thậm chí… Anh nhớ tới rất rõ ràng, trước khi diễn ra cuộc thi, không biết rỡ chỗ nào mà Tạ Y có thể mua rất nhiều thuốc ngủ, may là sau đó đều bị anh  ném đi.”

Thở dài, Tưởng Hạo nói: “Bản thân Nghiêm Tuân  cũng không dễ chịu, hắn yêu thích Tạ Y thật lòng, bởi vậy khoảng thời gian đó hắn cũng rất lo lắng cùng không biết phải làm sao, cho nên mới chạy trốn tới một nơi xa như vậy.”

Thư Loan nói: “Không phải do anh sai.”

Tưởng Hạo cười chọc chọc vào trán Thư Loan.

“Đi thôi, em muốn ăn gì.”

“Ăn…” Thư Loan nhíu mày nói: “Anh quyết định đi.”

“Được, chúng ta đi mua nguyên liệu nấu ăn, sau đó anh nấu cho em ăn.”

Tưởng Hạo vẫn cảm thấy Thư Loan quá gầy, thậm chí khi ôm chẳng khác gì bộ xương, bởi vậy vẫn luôn muốn nuôi người này cho mập lên. Bây giờ vào siêu thị đều mua thịt, thịt ba chỉ là “nhân vật chính”, còn mua thêm rất  nhiều nguyên liệu để làm điểm tâm ngọt.

Sau khi về đến nhà, trước tiên Tưởng Hạo đi cất hành lý cùng Thư Loan, sau đó một tay nắm cậu, một tay nhấc theo hành lý mở cửa nhà mình ra.

“Chào mừng về nhà ~ “





Tưởng Hạo kinh ngạc nhìn  Schilling đang cười híp mắt ngồi ở trên  ghế salông nhà mình và bên cạnh ông là một người đàn ông khác mặc một bộ âu phục và vẻ mặt không hề có cảm xúc gì.

Đang ôm một túi to đựng nguyên liệu nấu ăn Thư Loan cũng choáng váng.

Tình huống gì vậy?

Giờ phút này trong lòng Tưởng Hạo có mấy chữ to sáng loáng bay qua.

F! U! C! K!

Schilling thì còn tốt, dù sao thì Thư Loan cũng đã biết. Nhưng đối mặt với ánh mắt mang theo uy thế của người đàn ông bên cạnh ông, giống như tia X-quang đang tiến hành quét khắp người, Thư Loan liền cảm thấy hơi lo lắng, bàn tay cậu lập tức thoát khỏi bàn tay đang  nắm lấy tay mình của Tưởng Hạo.

Có lẽ người kia chính là cha của Tưởng Hạo, Hubert nguyên soái…

Đứng hình, bọn họ tay trong tay, một người xách theo hành lý và cẩu cẩu, một người ôm túi đựng nguyên liệu nấu ăn, nói không phải phu phu cùng nhau quản gia thì ai tin được chứ!

Tưởng Hạo cũng không dám lại nắm lấy tay Thư Loan, thẳng người cất cao giọng nói: “Cha.”

“Ừm.” Người đàn ông, Hubert gật đầu, liếc nhìn Thư Loan nói: “Vị này chính là Thư?”

“Vâng.”

Hubert nhìn bọn họ một lúc rồi nói: “Làm sao mà phải đứng ở cửa, không vào sao? Đây là nhà con.”

Tưởng Hạo xách hành lý tùy ý để ở một bên, cùng Thư Loan đi vào trong phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Charlotte nhìn thấy Schilling cùng Hubert, thân mật tiến lên thân thiết với hai người, Schilling trực tiếp ôm cả người và hôn vào môi Charlotte.

Hubert vừa xoa đầu Charlotte vừa nhíu mày nói: “Bọn nó rất hồi hộp sao?”

Schilling dở khóc dở cười, còn không phải vì ông à.

Ngồi như tượng Sát Thần vậy đó.

——————

Bầu không khí bên trong phòng khách có chút lúng túng, Thư Loan đưa trà cho Schilling cùng Hubert, sau đó liền chặt chẽ cẩn thận từng ly từng tí ngồi ở bên cạnh Tưởng Hạo.

Schilling cười nói: “Sắp đến tết rồi, ta cùng Hubert đã quyết định đến đây đón tết cùng hai người, năm nay là năm đầu tiên Tưởng Hạo mua nhà ở đây, cũng không thể để quá quạnh quẽ được.”

Rất ít khi cả nhà bọn họ có thể xum họp đông đủ, bởi vì có liên quan đến nghề nghiệp của Hubert và Tưởng Hạo, tuy rằng bây giờ Schilling đã xuất ngũ nhưng cũng đi suốt, bởi vậy nhà cũng vắng ngắt quanh năm suốt tháng, nhưng vào những ngày lễ tết thì mọi người trong gia đình đều ngầm hiểu và nhất định sẽ dành ra thời gian rảnh rỗi.

Vốn dĩ Tưởng Hạo  định là nếu như Thư Loan đồng ý thì sẽ dẫn cậu về, nếu như không được thì không thể làm gì khác hơn là anh phải về một mình, chứ không ngờ rằng Hubert và Schilling sẽ đến không hề báo trước.

Hubert nói: “Hiện tại con đang là một minh tinh à?”

“Vâng.” Trong lòng Tưởng Hạo có chút lo lắng, nhưng vẫn nói: “Công việc rất tốt.”

“Con vui vẻ là tốt rồi, chỉ cần không đi làm những chuyện thương thiên hại lý là được” Hubert nhíu mày nói: “Ta cũng không quản được con.”

Tưởng Hạo cười gượng, dùng sức nháy mắt ra dấu về phía Schilling

Đây mà là không tức giận à?

Schilling trừng mắt nhìn.

Cũng không nhìn xem là công lao của người nào.

Nhưng thực ra thì vẫn là con trai của mình, Hubert cũng không thể làm gì khác, chỉ là sĩ diện không thể mất mặt mũi thôi, thời gian trước khi biết Tưởng Hạo đi, sau đó ông còn còn ám chỉ sĩ quan phụ tá đi chuẩn bị cho Tưởng Hạo.

Schilling cười nói: “Bây giờ công việc của Hubert càng ngày càng ít, ta đi nhiều cũng mệt mỏi. An cư ổn định cũng rất tốt, sau này con và Thư Loan đến Nam Mĩ ổn định, hoặc là chúng ta ở lại  đất nước xinh đẹp này.”

Đối mặt với Hubert, Thư Loan cũng không có dũng khí thét to rằng cậu và Tưởng Hạo thật sự chỉ là quan hệ bạn bè.

Vì thế mới nói, rốt cuộc vì sao Hubert cùng Schilling lại có suy nghĩ cậu là Tưởng Hạo có cái gì chứ!

Giờ phút này Thư Loan hận không thể trực tiếp hất tay đi về nhà luôn.

“Thư cũng là minh tinh?”

Hubert để ý đến Thư Loan vẫn không lên tiếng.

“Vâng.”

“Bao nhiêu tuổi.”

“Hai mươi lăm ạ.”

“Ừm, bằng tuổi Lowell.” Ngón tay Hubert nhẹ nhàng gõ đầu gối của mình theo tiết tấu, giống như là đang suy tư điều gì.

“Không tệ.”

Trong lòng Tưởng Hạo thả lỏng, anh biết cha sẽ thích Thư Loan. Tuy cha là người sắc bén, nhưng Loan Loan của anh tốt như vậy, nhất định sẽ không thành vấn đề.

Sau khi ở lại dùng cơm Hubert cùng Schilling mới về khách sạn, trên bàn cơm Schilling không ngừng tìm đề tài tán gẫu để mọi người cùng nhau tán gẫu, thật sự là thân thiện không ít.

Sau khi hai người rời đi, Thư Loan mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi không biết bọn họ sẽ đến.” Tưởng Hạo lập tức giải thích.

“Không có chuyện gì.” Thư Loan lắc đầu.

Schilling rất thân thiết, thật ra Hubert … Cũng đối tốt với cậu.

Có thể thấy, bọn họ đều rất yêu thương Tưởng Hạo.

Thư Loan thầm nghĩ, chính là vì hai người thiện lương như vậy, mới có thể nuôi và giáo dục Tưởng Hạo thành một người đàn ông hoàn mỹ và dịu dàng như bây giờ…

Tưởng Hạo cười sờ sờ đầu Thư Loan, xoay người đi trong phòng bếp rửa chén.

Thư Loan liếc nhìn hành lý vẫn bị ném tùy ý ở một bên, liền ngồi xổm  thu dọn cho Tưởng Hạo.

Tuy rằng hành lý lớn, nhưng đồ đạc xếp bên trong thì không nhiều.

Thư Loan kéo khóa kéo, bất đắc dĩ giúp Tưởng Hạo lấy ra những bộ quần áo bị Tưởng Hạo nhét lung tung ra và gấp ngay ngắn lại.

Chờ chút…?

Đây là, cái gì.

Thư Loan trợn to mắt, ngơ ngác nhìn vật bị giấu ở dưới quần áo.

Sau khi đem tất cả chén dĩa đều rửa sạch thì Tưởng Hạo rời khỏi nhà bếp, liền thấy Thư Loan ngồi xổm vừa kéo vali hành lý vừa khóc.

” Loan Loan!” Tưởng Hạo hoảng sợ trong lòng, tiến lên muốn ôm lấy  người.

“Làm sao vậy?”

“Đừng động vào tôi!”