Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa

Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa - Chương 63: Cầm! thú!




Sáng ngày hôm sau, Thư Loan liền bị sốt.



Thứ nhất là do đêm qua cả người còn ướt rồi còn nháo cùng Tưởng Hạo, thứ hai là lần đầu “ăn mặn” cùng Tưởng Hạo, khó tránh khỏi có chút không biết đúng mực, trong lần đầu tiên thì thân thể cũng còn chưa quen, nên bị bệnh.



Trời vừa sáng, Thư Loan cảm thấy đầu mình nặng trịch, mờ mịt, lúc thì lạnh lúc thì nóng, đương nhiên là Tưởng Hạo có hầu hạ tỉ mỉ chu đáo.



“Nào, há miệng.”



Giờ phút này, Tưởng Hạo dựa vào đầu giường, một tay bưng bát vòng qua người Thư Loan, một tay cầm thìa bón cháo cho cậu ăn.



Thư Loan nằm ở trong lòng Tưởng Hạo, suy nghĩ một chút rồi cũng dứt khoát an tâm hưởng thụ.



Nhìn bộ dạng xúc cháo thổi nguội rồi bón cho mình của Tưởng Hạo, Thư Loan nói: “Tưởng Hạo, anh cảm thấy anh là gì ở trong lòng em?.”



Tối hôm qua mơ thấy cá với nước, Thư Loan liền nhớ tới vấn đề này.



“Tất nhiên là chồng.” Tưởng Hạo cười híp mắt, tràn ngập cảm giác thỏa mãn sau khi được ăn no.



“Không.” Thư Loan nghiêm túc nói: “Là cha già mới đúng.”



“…”



Tưởng Hạo híp mắt nhìn Thư Loan.



Được được được, lần sau sẽ khiến em khóc lóc gọi ba ba, cũng có thể xem là một loại tình thú.



Đương nhiên, Tưởng Hạo không có gan nói ra câu này.



Sau khi Thư Loan nối lại tình xưa cùng anh lại khôi phục dáng vẻ vênh váo hung hăng, hơn nữa càng thích cáu kỉnh với anh.



“Ăn nhanh đi em.” Tưởng Hạo lắc đầu nói: “Sương Sương đã xin nghỉ cho em, ngày hôm nay không cần quay phim.”



Thư Loan gật đầu, sau khi nuốt một miếng cháo giống như là nhớ ra chuyện gì, liền thấp giọng nói: “Ngày hôm qua… Xin lỗi.”



“Không, người phải xin lỗi là anh mới đúng, anh đã quá kích động.” Tưởng Hạo cười nói: “Có phải là doạ đến em rồi không?”



Thư Loan hừ một tiếng.



Tưởng Hạo liền cúi đầu hôn lên trán Thư Loan một cái, tiến đến bên tai Thư Loan thổi một hơi, nói bằng giọng khàn khàn: “Bảo bối nhi, xét việc tối hôm qua anh ra sức như vậy, nên tha thứ cho anh nha?”



“Cút!”



Tưởng Hạo cười một lúc, nhìn đỉnh đầu Thư Loan, hít sâu một hơi nói: “Loan Loan… Đêm qua anh có nhờ Tạ Y tư vấn một chuyện… Giờ muốn thương lượng với em.”



“Chuyện gì?”



Tưởng Hạo đang muốn nói rõ, thì tiếng gõ cửa vang lên dồn dập. Nên đành phải đưa bát cho Thư Loan, đứng dậy đi mở cửa trước.



” Lowell!”



Tưởng Hạo còn không kịp thấy rõ người tới là ai liền bị người ấy ôm mạnh lấy.



Schilling ôm Tưởng Hạo run giọng nói: “Tiểu tử hỗn láo này! Cánh cứng rồi, lá gan cũng lớn! Chuyện như vậy cũng có thể lấy ra để lừa gạt… Albert nói đúng, khi xưa con còn ở thời kỳ nổi loạn thì nên treo con lên đánh cho một trận!”



Tối hôm qua nhận được điện thoại của Tưởng Hạo, Schilling còn tưởng mình nghe nhầm rồi, vui mừng đến mức nói không ra lời, sau đó trải qua một đêm bình tĩnh lại ở trên máy bay, bây giờ nhìn thấy Tưởng Hạo chỉ hận không thể mắng cho anh một trận thật nặng.



Tưởng Hạo dở khóc dở cười nói: “Là con không đúng.”



Albert đứng ở phía sau Schilling, mặt không hề có cảm xúc trừng mắt với Tưởng Hạo.



Bình thường Albert như vậy, có nghĩa là ông đang rất tức giận.



“Con thật sự xin lỗi.” Tưởng Hạo thận trọng nói: “Tuyệt đối không có lần sau.”



Schilling dùng tay che hai mắt hung ác nói: “Muốn có lần sau thì chúng ta tuyệt đối sẽ không xử lý khắc phục hậu quả cho con đâu, cũng đừng về nhà nữa.”



“Ba đều nói mình là trưởng bối,vậy thì đừng khóc nhè.” Tưởng Hạo xoa xoa bả vai Schilling nói: “Con thật sự sai rồi. Khi đó chuyện quá khẩn cấp, con cũng không còn lựa chọn nào khác.”



Schilling thả tay xuống ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Ai bảo con là ta khóc nhè, nhãi con không có tim không có phổi này. Con không biết vì xử lý cục diện rối rắm mà con gây ra, mà Albert phải đàm phán với đoàn trưởng của đội Săn Ưng bao lâu đâu.”



Tưởng Hạo khom lưng trước Albert nói: “Xin lỗi.”



Albert lắc lắc đầu lạnh lùng nói: “Đối mặt tình huống như vậy cũng không thể thông báo cho chúng ta một tiếng sao?”



“Xin lỗi, là lỗi của cháu…” Thư Loan ở bên cạnh còn đang bưng bát nói: “Là con không nhận điện thoại…”



Albert cùng Schilling vừa nhìn liền biết bệnh của Thư Loan, hỏi Tưởng Hạo, Tưởng Hạo cũng nói thật với bọn họ, bởi vậy giờ phút này Albert để ý đến cánh tay bị thương của Tưởng Hạo, cũng có thể đoán ra được là đã xảy ra chuyện gì, liền nhíu mày nói: “Không phải lỗi của con, là vấn đề của chính Lowell. Con không nhận thì nó không gọi nữa sao? Tiếp đó cũng không tìm được cơ hội nói với chúng ta, cũng quá vô dụng.”



Tưởng Hạo cười gượng, vừa dùng sức xin lỗi vừa kéo hai người đi vào phòng ngồi.



Lần này anh thật sự đã làm cho mọi người sợ.



Tưởng Hạo không nhịn được liếc nhìn Thư Loan.



Anh cũng không ngờ rằng, Thư Loan sẽ tự sát vì mất anh…



Trong nháy mắt đó, anh biết rõ tầm ảnh hưởng của bản thân mình ở trong lòng Thư Loan, vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy mừng rỡ.



Tưởng Hạo ngồi vào bên cạnh Thư Loan, nhận lấy cái bát không từ cậu: “Nhân dịp hai người tới, con có một việc muốn nói.”



“Việc gì?” Schilling nghĩ thầm, chẳng lẽ là muốn kết hôn cùng Thư Loan?




Nhưng mà còn chưa kịp hưng phấn, liền nghe Tưởng Hạo đàng hoàng trịnh trọng nói với Thư Loan: “Tối hôm qua anh đã hỏi Tạ Y, tình trạng của em bây giờ thật sự không thích hợp để làm việc. Nên nghỉ ngơi một thời gian, chúng ta có thể cùng Schilling và Albert trở về ngôi nhà mà trước đây anh từng ở, cũng có thể đi du lịch ở khắp nơi, được không?”



Thư Loan kinh ngạc, cúi đầu dường như đang suy tư.



… Không làm việc sao?



“Nghỉ ngơi cũng không phải là sau này không làm nữa, chỉ là để cho bản thân mình thư giãn một thời gian.” Tưởng Hạo cười nói: “Cùng đi với anh vui vẻ và tận hưởng.”



Schilling cũng khuyên nhủ: “Nghe rất tuyệt a, cùng chúng ta về Nam Mĩ, về nhà.”



Về nhà sao…



Albert nói: “Kể cả sau này không làm việc cũng không sao cả, không phải là Schilling vẫn luôn lười biếng ở nhà hoặc là đi ra ngoài phóng túng sao?”



“Này!” Schilling đạp Albert một cước.



“Giờ anh đã là bộ xương già rồi, em còn muốn nghiền ép anh sao?”



Thư Loan nhìn hai người đang đùa giỡn, rốt cuộc cũng gật gật đầu.



“Được.”



Cũng không có gì, còn có thể cùng đi chơi với Tưởng Hạo



Trong lòng Thư Loan có chút vui mừng.



“Thế nhưng, con phải quay xong bộ phim này mới có thể đi, nếu không sẽ vi phạm hợp đồng.”



“Không có chuyện gì, quay mấy ngày là xong việc thôi, em cứ cẩn thận quay xong.” Tưởng Hạo sờ sờ đầu Thư Loan.



Bộ phim này là phim chiếu mạng, cũng không có nhiều tập.



Sau khi Schilling cùng Albert rời khỏi, Tưởng Hạo sờ sờ trán Thư Loan nói: “Dần dần cũng hạ sốt rồi, muốn đi ra ngoài một chút không?”



“Được.”



Hai người tay nắm tay rời phòng.



Vì là phối hợp với cảnh quay tiếp theo, trường quay phim đã chuyển đến một còn cát cách đó không xa, nhưng đoàn phim cùng diễn viên vẫn ở trong trấn nhỏ này, bởi vậy sau khi hai người xuống lầu sau gặp phải Tống Minh.



Tống Minh kinh ngạc. Thấy hai người nắm tay nhau một cách trắng trợn, trong mắt lập tức hiện lên vẻ căm ghét.



“Đồi phong bại tục.”




Thư Loan chậm rãi buông tay Tưởng Hạo ra.



Tưởng Hạo kinh ngạc, trong lòng có chút bất mãn.



Sợ hắn làm gì?



Nhưng mà Tưởng Hạo còn chưa kịp nói chuyện, chuyện tiếp theo lại làm cho anh không thể tưởng tượng nổi.



“Đúng đấy, anh cứ đố kị đi, Bạch Ca cũng không cần anh nữa rồi.”



Tiếp đó, sau khi Thư Loan nói xong thì kiễng chân hôn lên gò má Tưởng Hạo một cái, và nở nụ cười tươi rói.



Tống Minh và Tưởng Hạo đều sững sờ, trợn to mắt.



Tống Minh tức giận đến mức run rẩy nói: “Hai người có bị bệnh không? Cnm tại sao không bị điện giật một phát! Là minh tinh còn thúc đẩy mối quan hệ nguy hại cho xã hội, không thấy mất mặt sao?!”



“Không.” Tưởng Hạo liếc nhìn Tống Minh một chút, kéo Thư Loan vào trong lòng rồi hôn lên môi cậu.



Rốt cuộc Tống Minh không nhìn nổi nữa, đẩy xe đẩy xoay người vội vã rời đi.



Tưởng Hạo cùng Thư Loan cũng không nhịn được cười.



“Chúng ta đi thôi, không cần để ý tới hắn.” Tưởng Hạo cười nói: “Có thể bị người khác nhắm vào cũng là chuyện tốt, sự thực chứng minh em ưu tú hơn so với hắn, vì lẽ đó hắn mới đố kị với em.”



Thư Loan liếc Tưởng Hạo một cái nói: “Anh cũng ưu tú hơn hắn.”



“Đó là đương nhiên.”



“Thật sự là anh không biết xấu hổ.”



—————



Sau mấy ngày quay phim, Thư Loan chính thức sát thanh rồi cùng Tưởng Hạo về nhà ở Nam Mĩ.



Đó là một căn biệt thự lớn rộng rãi, tọa lạc ở ngoại thành bởi vậy nên có vườn cây xanh bao quanh, nhà được thiết kế theo phong cách đầy nét đặc trưng của Tây Âu thời Trung Cổ, có lẫn cả phong cách cổ điển tinh tế.



Tường gạch dày, mái vòm tròn. Nhìn có chút cũ kỹ, nhưng vẫn rất có khí thế chứ không giảm chút nào.



Tưởng Hạo dắt Thư Loan đi tới cầu thang, Thư Loan nhíu mày nói: “Hóa ra anh là người có tiền nhưng thâm tàng bất lộ.”



“Nhà là do gia tộc cha anh đời đời truyền lại.” Tưởng Hạo dở khóc dở cười nói: “Nói vậy thì có thể là em còn có nhiều tiền hơn so với anh, đại minh tinh mấy năm qua kiếm lời nhiều tiền như vậy, anh nhìn con số trong sổ tiết kiệm ở ngân hàng của em cũng khiến anh phải quỳ. Trước đây anh đi làm công việc bán mạng cho người ta, cũng không tiết kiệm được gì cả.”



Thư Loan ra oai nói: “Được, vậy sau này em nuôi anh. Không phải là anh nói muốn mở nhà hàng sao? Em sẽ là người tài trợ và làm kim chủ cho anh.”



“Được được được.”




Schilling cùng Albert đi phía trước mở cửa. Sau khi mấy người vào nhà, vốn dĩ Schilling muốn pha trà cho Thư Loan, nhưng lập tức bị Thư Loan từ chối và cám ơn, nói là thật sự không cần khách khí như thế, để Tưởng Hạo dẫn cậu đi xung quanh một chút là được rồi.



“Đây là nơi trước đây anh cùng cha huấn luyện.” Đầu tiên Tưởng Hạo dẫn Thư Loan đến xem sân sau.



Sân sau rộng rãi hơn so với dự đoán, bày một số dụng cụ dùng trong huấn luyện và bia ngắm dùng trong bắn súng, Thư Loan để ý đến trong một góc tối có một cái xích đu, nhưng đã rỉ sắt hỏng rồi.



“Cái kia là?”



“Là trước đây do lương tâm của cha anh bỗng nhiên trỗi dậy, theo đề xuất của Schilling nên làm cho anh. Nói là chớ đem tuổi thơ của anh chỉnh đến thảm như vậy, đâu đâu cũng là huấn luyện, chứ không có trò tiêu khiển gì cả.”



Thư Loan dở khóc dở cười.



“Trong nhà anh còn có một phòng huấn luyện và phòng tập thể hình, anh dẫn em đi xem.”



Tưởng Hạo nói liền dắt Thư Loan vào nhà rồi lên lầu.



Hai người đi tới đến phòng tập thể hình, Thư Loan nhìn một phòng với dụng cụ hoàn thiện mà trợn mắt há hốc mồm.



“Cả nhà anh đều thích tập thể hình sao?”



“Có liên quan đến nghề nghiệp, mặc kệ có thích hay không đều phải tập thể hình.” Tưởng Hạo nhún vai nói: “Cuối cùng cũng dưỡng thành thói quen.”



Thư Loan theo bản năng mà liếc nhìn cơ thể của Tưởng Hạo. Tuy rằng bây giờ bắt đầu vào mùa đông, hai người mặc áo dày nặng, nhưng cũng không phải là Thư Loan chưa từng nhìn thấy bộ dạng Tưởng Hạo không mặc quần áo.



Trong trí nhớ, đường cong của cánh tay và bắp tay của Tưởng Hạo rất đẹp, thời điểm ôm mình đều có thể cảm nhận được sức mạnh. Làn da ở bụng có màu sôcôla khoẻ mạnh căng mịn, khiến người ta phải lác mắt khi nhìn, đặc biệt là thời điểm ở trên người mình…



Thư Loan vỗ vỗ gò má của mình nói: “Em cũng phải bắt đầu tập thể hình.”



“Được.” Tưởng Hạo thật sự không nhận ra tâm tình của Thư Loan, nghiêm túc nói: “Tập thể hình cũng được, có lơi đối với em. Vận động nhiều thì tâm trạng cũng sẽ khoan khoái hơn rất nhiều, bây giờ có thể bắt đầu ngay lập tức cũng được.”



Nhiệt độ trong phòng thể hình rất ấm, Tưởng Hạo cởi áo khoác Thư Loan ra cười nói: “Ngày hôm nay liền vui đùa một chút đi, em muốn thử cái nào?”



Thư Loan tùy ý chỉ một dụng cụ nhìn thì thấy rất phức tạp nhưng có vẻ chơi vui.



“Cái này là dụng cụ dùng để kéo dài (Stretching).”



Tưởng Hạo để Thư Loan nằm ở trên, hai tay giơ lên nắm chặt lấy thanh nhựa ở hai bên, còn hai chân buông xuống, giẫm lên bàn đạp ở phía dưới.



“Như vậy?”



“Đúng. Bây giờ em thử kéo tay.”



Thư Loan dùng lực, nhưng tay cầm không hề nhúc nhích chút nào.



“Anh vẫn nên điều chỉnh giúp em đi.”



“…”



“Tưởng Hạo?”



Tưởng Hạo đột nhiên hoàn hồn.



“A, được.”



Sau đó Thư Loan chậm rãi kéo tay cầm chơi đùa, Tưởng Hạo nhìn Thư Loan nhưng không cười nổi.



Rõ ràng là mùa đông, nhưng lại cảm thấy hơi nóng.



Rõ ràng là Thư Loan đang nghiêm túc tập thể hình, nhưng mình lại có ý nghĩ kỳ quái, có phải là có chút cầm thú quá rồi không?



Tưởng Hạo đứng ở một bên tự phỉ nhổ bản thân. Nhưng mà Thư Loan nằm ở trên, tay chân dang ra, nâng lên hạ xuống, thực sự… Quá mê người.



“Tưởng Hạo, anh đang suy nghĩ gì? Có muốn cùng nhau tập không?.”



“Được.”



Tưởng Hạo kéo cổ áo, bước tới áp người lên người Thư Loan.



“Anh đang làm gì…” Thư Loan cảm thấy trong lòng cậu có dự cảm bất tường.



“Cùng nhau tập.”



Cái gì?



“Anh cầm… A…” Thư Loan trợn to mắt, lời còn chưa kịp mắng ra miệng đã bị chặn.



Một lát sau…



“Ừm…”



“Tưởng Hạo… Đừng ở chỗ này!”



Thư Loan cảm thấy cái tên Tưởng Hạo này bây giờ quả thực là được voi đòi tiên, càng ngày càng lưu manh!



“A…”



Cầm thú! Thực sự là quá cầm thú!