Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa

Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa - Chương 74: Phiên Ngoại 3: Albert x Schilling (Hạ)





Schilling bị Albert ôm vào phòng, với khuôn mặt sống cũng không còn gì để lưu luyến.


Đau khổ nhất không phải là bị người xa lạ này chịch, mà đau khổ nhất chính là… Đêm đầu tiên của cậu, là miễn phí! Miễn phí! Còn tưởng rằng có thể sử dụng nó để tống tiền, vậy mà kết quả…


Sau khi trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, cuối cùng khi vào phòng Schilling đã chấp nhận thực tế.


Vì nó đã trở thành một chuyện chắc chắn, nên nhất định phải hưởng thụ một phen! Tóm lại cậu sẽ nằm hưởng thụ, người đàn ông này sẽ phải xuất lực, rõ ràng là cậu được lời đúng không? Khuôn mặt của người đàn ông này đẹp, thân thể cũng ok, chờ một lát nữa phải tranh thủ chiếm tiện nghi của anh ta mới được.


Albert đặt Schilling lên giường, hoàn toàn không biết hiện tại trong đầu Schilling đang suy nghĩ về một số vấn đề rất cui là lộn xộn, từ khóa then chốt là từ lấy số đo đến kỹ thuật.


Sau khi kéo chăn đắp cho Schilling xong, Albert liền ngồi ở bên giường, móc ra giấy bút từ trong balo, cúi đầu bắt đầu viết báo cáo luận văn.


Nhờ có trò khôi hài kia, anh mới có thể tìm ra lý do để rời khỏi tình cảnh ấy một cách danh chính ngôn thuận, cuối cùng cũng được yên tĩnh.


Schilling nhìn Albert chằm chằm.


“Anh đang làm gì vậy?”


“Viết luận văn, ngày mai tôi phải nộp rồi.”





“…”


“Anh cmn bị liệt dương à?”


“…”


Tính trong ngày hôm nay thì đây đã là lần thứ hai anh bị người khác nói như vậy. Albert không nhịn được mà phải hoài nghi nhân sinh, xem ra anh thật sự rất giống đúng không? Rất giống thật à?


Albert trừng mắt nhìn Schilling nói: “Lẽ nào cậu thật sự muốn?”


“Anh không cần?” Schilling nhíu mày.


“Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn và lạm dụng võ quyền, không phải cậu tình tôi nguyện nước chảy thành sông, thì chính là cưỡng bức.”


“…”


Schilling cảm thấy, cho dù có tình cảm có nồng nàn đến mức nào cũng sẽ bị hai chữ cưỡng bức này nói cho héo tàn .


Schilling hơi di chuyển cơ thể, dần dần tác động của cú sốc điện đã tiêu tan, cậu đã có thể di chuyển một chút.


“Anh tên là gì?”


“Albert.”


“Albert Clayderman?” Schilling trợn to mắt, híp mắt cười nói: “Tôi đã từng nghe về anh, còn có cả chuyện Cự Long tôi cũng từng nghe.”


Hóa ra mình đang kề “trên” một vị đại ca.


“Schilling Leonard, tôi cũng đã từng nghe về cậu.”


Schilling cười khổ nói: “Là một vị tiểu thiếu gia phải đi làm thuê, chán nản nhất vô dụng nhất của nhà Leonard đúng không?”


“Không phải” Vẻ mặt Albert không hề thay đổi nói: “Mỗi buổi huấn luyện sớm và điểm danh trong lớp học cậu đều không tới, mỗi ngày đều vắng mặt vậy nên tôi nhớ kỹ.”


“…”


Schilling không nói gì, ôm gối nói: “Vậy nếu anh không cần “làm”, thì tôi phải lấy cái gì để trả ơn anh đây.”


Albert hơi nhíu mày.


Đúng ra anh mới là người phải trả ơn, anh phải trả ơn Schilling, anh căn bản không cần Schilling trả lại mình cái gì cả.


Thế nhưng…


“Vậy cậu đi học đi.”


Schilling kinh ngạc.


Cái gì cơ?




“Cậu đến trường học và huấn luyện, nếu làm được thì coi như là trả ơn tôi rồi.”


Schilling cúi đầu nở nụ cười.


“Được.”


Đến tối muộn Albert thấy những vị công tử bột đã đi rồi liền cũng khách khí rời đi.


Nhưng ngày hôm sau, cái tên Schilling vẫn bị điểm danh nhưng không thấy người đâu.


Schilling vẫn không đến.


Vì vậy, lần đầu tiên Albert ở trong tình huống không phải là có hẹn hay là bị người khác cưỡng ép dụ dỗ, một thân một mình mình đi tới khu đèn đỏ.


“Tôi muốn tìm Schilling.”


Vẫn là quán bar hôm trước.


Người nhân viên phục vụ ở cửa dẫn Albert đến một góc, liền thấy Schilling ngồi ở giữa một nhóm người ăn mặc chỉnh tề có cả nam cả nữ, bọn họ vừa uống rượu vừa đàm tiếu.


Albert hít sâu một hơi, tiến lên không nói không rằng trực tiếp kéo Schilling ra ngoài.


“Này này! Đau!!”


Schilling rút tay của mình ra, nghiêng đầu cười nói: “Anh lại muốn làm cái gì đấy?”


Albert kéo Schilling đến một góc không người, nhíu mày nhìn cậu.


Giờ phút này hai gò má của Schilling bị rượu hun đến mức đỏ bừng, quần áo hỗn loạn, lộ ra lồng ngực trơn bóng, ngón trỏ cùng ngón giữa còn đang kẹp một điếu thuốc.


“Ngày hôm nay cậu không đi học là không tuân thủ ước định.”


“Aiyo.” Schilling thổi một vòng khói về phía mặt Albert rồi cười nói: “Hóa ra anh nói thật lòng sao? Tôi còn tưởng rằng anh chỉ là tùy tiện nói một chút thôi chứ.”


“Mỗi một câu nói của tôi đều là thật lòng, đồng thời tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm về mọi câu nói của mình.”


Schilling cười nói: “Tôi có lên lớp hay không thì có liên quan gì đến anh không? Anh là ba ba tôi sao?”


“Tôi không muốn nhìn cậu sa đọa.” Albert nhíu mày nói: “Người khác bắt nạt cậu thì cậu phải phản kích, phải cố gắng làm tốt hơn cho bọn họ thấy, chứ không phải là trốn tránh.”


Trong lòng Schilling cảm thấy buồn cười.


“Há, hóa ra là muốn làm anh hùng.” Schilling bóp tắt điếu thuốc trên tay nói: “Thế nhưng tôi không trốn tránh, tôi cũng sống rất tốt, không cần dùng thước đo trong lòng anh để cân nhắc người khác.”


“Vậy tôi sẽ cho cậu một công việc mới.” Albert nghiêm túc nói: “Tôi đã có quân đoàn của riêng mình, sau này quân đoàn sẽ dần dần lớn mạnh. Cậu đến làm sĩ quan phụ tá cho tôi.”


Schilling nhíu mày.


“So với công việc của cậu bây giờ thì tiền lương nhiều gấp đôi.”


“Thành giao!” Schilling cười híp mắt nắm chặt lấy tay Albert.


Albert nói: “Làm sĩ quan phụ tá của tôi thì thường xuyên phải ở bên cạnh tôi, vì lẽ đó cậu phải đến trường học.”


“Được được rồi, sẽ đi đi đi.”


“Đi ngay lập tức.”


Schilling lườm một cái nói: “Anh chờ tôi đi nói với ông chủ một tiếng đã.”


Nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Schilling, Albert cảm thấy ấm áp trong lòng.


Lúc trước là cậu cứu vớt tôi, bây giờ tôi làm sao có thể không làm chuyện tương tự.


——————


Trong trường quân đội có tin tức mới, là tin tức rất lớn!


Một, Schilling Leonard đi học.


Hai, bên cạnh Albert · Clayderman có thêm một trợ lý đi theo, người ấy chính là Schilling Clayderman.


Trời ạ!


Chẳng lẽ Albert thật sự thông suốt? Hóa ra Cự Long thật sự có thể thao tác bình thường và phun lửa sao?


Quả nhiên, người đàn ông cấm dục chính là cần một người có “tài năng” lẳng lơ để mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới!


Trên dưới trường quân đội đều cảm thán không thôi, từ lúc nào Albert cũng hiểu được phong hoa tuyết nguyệt và thương hương tiếc ngọc như vậy.


“Phần dưới eo không ổn!”


Trên đấu trường, Albert trực tiếp đạp Schilling một cước ngã lăn.


“Fuck!” Schilling giẫy giụa đứng dậy, đánh về phía Albert.


Ừm…


Nhiều người yên lặng ở trong lòng thu lại câu phong hoa tuyết nguyệt và thương hương tiếc ngọc.


“Sơ hở quá rõ ràng!”


Sau lần thứ hai bị Albert quật ngã, Schilling nằm trên mặt đất không đứng lên, buồn phiền nói: “Không đánh nữa! Rõ ràng là tôi đang bị anh bắt nạt.”


Albert nói: “Trong tháng này cậu đã tiến bộ rất nhiều, thử hỏi trong trường quân đội này có mấy người có thể làm đối thủ của cậu chứ, đấy không phải nhờ có tôi sao?”


“Không đánh không đánh nữa!


Schilling lăn lộn trên mặt đất.


Sau một lúc lâu Albert không thể xác định chắc chắn nên nói: “Đây là cậu đang làm nũng à?”


Schilling nhìn Albert với ánh mắt hung ác


Anh nói xem.


Albert thở dài, khom lưng ôm ngang Schilling lên và nói: “Vậy tôi dẫn cậu đi bôi thuốc?”


“Thế còn tạm được.”


Schilling dụi dụi vào ngực Albert, đem mồ hôi đầy người xoa hết trên lên người Albert.


Mà từ khi Schilling chịu đi học thì điểm rất cao, vẫn ở vị trí đầu bảng, Albert cũng ở sát bên.


“Nếu như anh có xon, con trai của anh nhất định sẽ đặc biệt ưu tú.”


Hai người đang ăn cơm ở trong đình, thấy ngay cả khi ăn cơm Albert cũng không quên đọc sách, cậu không nhịn được mà cảm thán.


“Tại sao?”


Schilling cười híp mắt nói: “Anh nhìn tôi đang làm công việc sĩ quan phụ tá cho anh, đi theo bên cạnh anh nên thành tích cũng tăng lên rất nhiều, vậy nên càng không cần phải nói đến chuyện đích thân anh sẽ dạy dỗ bảo ban con.”


“Nếu như ta có con, so với thành tích thì quan trọng hơn chính là tính cách và phẩm chất.” Albert nói: “Tôi sẽ dạy nó cách yêu nửa kia của tôi, tất cả mọi người đều ở bên cạnh người ấy, đối xử dịu dàng yêu thương với nửa kia của tôi, còn có cả người yêu tương lai của nó nữa. Nó sẽ rất dũng cảm, rất chân thành, rất hiền lành.”


Bộ dạng Schilling phục tùng, âm thanh có chút hâm mộ nói: ” Vậy thì làm nửa kia của anh thật sự là rất tốt.”


“Em muốn làm không?”








?!


“Cái gì?”


Albert nhìn Schilling nói: “Em muốn làm không?”


“Anh là người duy nhất hỏi tôi về vấn đề này.”



Schilling nói: “Anh đã nói, anh sẽ chịu trách nhiệm với mỗi một câu nói của mình.”


“Đúng vậy.”


Schilling quay đầu đi và nói: “Chúng ta không phải người cùng một thế giới.”


“Anh sẽ đi vào thế giới của em.”


“Tính cách của chúng ta có sự khác biệt rất lớn.”


“Bổ sung cho nhau là được.”


Schilling cười nói: “Vậy thì ngay từ bây giờ anh phải chịu trách nhiệm với lời anh vừa hứa với em.”


“Được.”


Albert cúi đầu hôn lên môi Schilling.


“Anh sẽ làm.”


Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm…


Sau đó, Albert thật sự chứng minh cho Schilling thấy, anh sẽ chịu trách nhiệm về mỗi một câu nói của mình.


——————


“Vì lẽ đó, hai người là vì cùng nhau học tập cùng nhau tiến lên mà nảy sinh tình cảm sao?”


Bên trong phòng khách, Thư Loan nghe xong câu chuyện xưa mà Schilling kể, hiếu kỳ hỏi.


“Còn có rất nhiều chuyện khác nữa. Ví dụ như…quyền thừa kế tài sản và thế lực trong quân đội của nhà Leonard cuối cùng đã vào tay một đứa con ngoài giá thú là ta.”


Thư Loan gật đầu.


“Cha đã giúp ba đoạt lại gia sản của gia tộc Leonard?”


“Đúng vậy, người kia…” Schilling cười nói: “Cương quyết hỗ trợ.”


Thư Loan cười nói: “Thật tốt, hai người ở bên nhau cả đời.”


Schilling bóp bóp gò má Thư Loan nói: “Con cùng Lowell cũng sẽ ở bên nhau cả đời, Lowell cũng rất ưu tú.”


” Loan Loan!”


Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Tưởng Hạo ôm một đứa bé xuống lầu nói: ” Loan Loan! Bé con vẫn đang khóc, anh không dỗ được.”


Schilling cười híp mắt nói: “Đương nhiên, vẫn có một chút thiếu hụt. Quả thực giống Albert như đúc, khi còn bé Lowell khóc, Albert cũng không dỗ được.”


Thư Loan nhìn Tưởng Hạo, khó có thể tưởng tượng ra bộ dạng khóc nhè của anh.


” Loan Loan! Nhanh đến giúp anh.”


“Được.”


Thư Loan đứng dậy rời đi.


Nhìn bóng lưng Tưởng Hạo đang ôm lấy eo Thư Loan kéo cậu lên lầu, Schilling bỗng nhiên xuất thần.


“Anh sẽ dạy nó cách yêu nửa kia của mình, tất cả mọi người đều ở bên cạnh người ấy, đối xử dịu dàng yêu thương với nửa kia của anh, còn có cả người yêu tương lai của nó nữa. Nó sẽ rất dũng cảm, rất chân thành, rất hiền lành.”


Ha…


Schilling cũng lên, trở về phòng tìm Albert. Ông sinh ở vũng nước bùn, đúng ra cũng chết trong nước bùn, nếu như không phải Albert…


Mười năm, hai mươi năm… Bọn họ còn cả một đời.




HOÀN PHIÊN NGOẠI.