Cưng Chiều Tiểu Tiên Ngốc Nghếch

Chương 3




Lần đầu tiên gặp Dục là thời điểm ta năm trăm tuổi, lần đầu tiên ta tham gia Tiên giới Thương Ẩm hội ở Chung Sơn, cũng là lúc nhân sinh ác mộng bắt đầu !

Hiện tại ta nhớ đến Thương Ẩm hội, xương cốt liền phát lạnh, bất quá đối với Thương Ẩm hội lần đầu tiên ta có ấn tượng cực kỳ tốt, tất cả mọi thứ đều vô cùng long trọng, các chúng tiên tề tựu trên núi, tiên khí bàng bạc trải rộng, tử quang quấn quanh, khí thế ngất trời...

Thượng Ẩm hội được tổ chức tại ngọn núi cao nhất ở Chung Sơn, đỉnh núi lượn lờ mây bay, thanh nhạc nổi lên bốn phía, ca múa thái bình, chúng tiên nâng ly cạn chén, ai nấy đều vui vẻ, hòa thuận. Thật sự rất náo nhiệt !

Đáng chê cười, đó là lần đầu tiên ta tham dự yến tiệc lớn như vậy nên nội tâm có chút kích động, thấy cái gì đều ngạc nhiên phải vươn tay ra sờ mới thỏa mãn. Nguyên bản ta đi theo cha nương cùng với ca ca, đột nhiên đáy mắt liếc qua bàn đào khắc hoa cách đó ba thước, nhìn trái đào hồng hồng liền nghĩ tới hương vị ngọt ngào mê người, ta nuốt một ngụm nước bọt, không tự giác tăng cước bộ đi về phía bàn đào mọng nước, cứ như vậy lạc khỏi cha nương...

Đừng cạnh bàn đào là một tiểu tiên nga tuổi tác cùng ta không sai biệt mấy, một thân nhu váy hồng nhạt, trên đầu búi sơ kế tròn tròn, khuôn mặt thanh tú, một đôi mắt hạnh cực kỳ linh động. Ta thẹn thùng đi tới trước mặt vị tiểu tiên nga, suy nghĩ làm sao xin một quả đào mà không mất mặt. Không ngờ vị tiểu tiên nga này khéo hiểu lòng người, ta chưa mở miệng đã trực tiếp đưa ta một quả đào đỏ thẫm.

"Cho ngươi ăn !" Nàng uyển chuyển cười, nhiệt tình nói : "Ta là Thành Song, là đệ tử của Nguyệt Lão."

Ta kinh hỉ tiếp nhận quả đào, cảm kích nhìn nàng : " Ta gọi là Hề Chiếu."

" Ngươi ăn quả đào của ta sẽ trở thành bạn tốt của ta, về sau nhất định phải đến tìm ta chơi !"

"Hảo !" Ta không ngừng gật đầu. Từ đó về sau bên cạnh ta có thêm một vị hồ bằng hữu cẩu vô cùng thân thiết, mà sau này ta mới biết Thành Song cho ta quả đào thực ra có âm mưu, ta ăn quả đào của Thành Song chẳng khác nào cùng nàng hội cùng thuyền. Ta nhớ rõ có lần nàng lôi kéo ta hạ phàm đi chơi, không khéo đi tới nơi khói lửa loạn thế thiếu chút nữa đem mạng nhỏ của ta cho Diêm Vương ! Đương nhiên, chuyện này nói sau...

Thành Song nhìn có vẻ nhu thuận động lòng người nhưng thực tế rất nghịch ngợm. Cha của nàng ta là Văn Xương Đế quân, cũng là bạn thân của cha ta.

Đế quân tao nhã, bát học đa tài không biết tại sao lại sinh ra cái nữ nhi như Thành Song vô cùng nghịch ngợm, trong nhà thường xuyên bị nàng làm cho gà bay chó sủa, mà Đế quân đầy bụng thi thư lễ nghĩa cũng không thể dạy dỗ cái khuê nữ nhà mình đành phải mặt dày chạy tới Thiên giới tìm lão sư cho Thành Song, bất quá những lão sư chịu nhận nàng ta đều một người lại một người tức giận bỏ đi, càng về sau càng không ai dám đến. Cuối cùng Nguyệt Lão tai mềm không chịu được Văn Xương Đế quân đau khổ cầu xin nên thu Thành Song làm đệ tử, ở lại Nguyệt Lão điện làm tiểu đồng tử se dây tơ hồng. Ta thực sự hoài nghi nhân gian có nhiều đoạn ái tình bi kịch kia có phải hay không do Thành Song làm loạn...

Lại nói đến lúc bấy giờ, ta há miệng cắn một miếng vào quả đào, quả thực là ngọt đến tận đáy lòng. Ta hớn hở nói với Thành Song : " Thực ngọt !"

" Ngọt là tốt rồi, về sau muốn ăn đào thì tới Nguyệt Lão điện tìm ta." Sau đó nàng ta tạm biệt ta, "Ngươi đi trước đi, ta còn có việc, về sau nhớ đến Nguyệt Lão điện tìm ta a."

Thành Song vốn muốn ở Thương Ẩm hội câu thêm vài con cá, kểt quá chỉ có mình ta mắc câu.

Ta hướng Thành Song gật đầu, vẫy vẫy tay cáo biệt nàng. Bỗng nhiên xoay người một cái ta mới nhớ ta đã lạc mất cha nương ta. Ta đỏ mặt quay đầu nhìn Thành Song một cái, Thành Song không hiểu ý vẫn tiếp tục vẫy vẫy tay từ biệt ta, ta bất đắc dĩ ngượng ngùng thẳng thắng bước đi.

Hiện tại ngẫm lại ta không nên vì một quả đào mà đánh mất tâm trí bằng không ta cũng sẽ không gặp Dục !

Ta đây một đời anh hùng vậy mà lại hủy trên tay một quả đào !

Lòng ta nóng như lửa đốt xuyên qua quần tiền, bất quá vẫn không tìm được bóng dáng cha nương ta, tâm trí càng loạn cước bộ càng nhanh, đi một lúc liền mất phương hướng. Sau đó ta mơ màng xuyên qua tốp năm tốp bảy tiên ban đi tới một tử trúc lâm vô cùng yên tĩnh, an nhàn. Bên tai vang lên tiếng lá trúc đong đưa, ánh sáng lần lượt thay đổi, xuyên qua màn sương mông lung ta vừa vặn nhìn thấy một bóng dáng thon dài.

Ta không cần nghĩ ngợi hướng bóng trắng đó chạy tới, nguyên lai mà một thiếu niên tuấn dật, sống mũi cao thẳng, sắc môi hồng nhuận, ánh mắt nhẹ nhàng khiến ta nghĩ đến ánh trăng.

Thiếu niên giờ phút nay đang vẽ tranh, vô cùng chuyên chú như chưa từng phát hiện ta lại gần, ta nhíu mày suy tư. Tuy rằng không muốn quấy rầy nhã hứng của hắn nhưng ở đây chỉ có mình hắn, ta chỉ có thể cầu hắn giúp đỡ.

Ta kiễng chân, thẹn thùng nói : " Ngươi có thể giúp ta tìm cha ta không ?"

Thiếu niên dừng bút một chút, cau mi lại, ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn ta liền quyết đoán cự tuyệt : " Không thể !"

Ăn một gáo nước lạnh ta liền chán nản, phẫn nộ từ từ dâng lên, tức giận cắn một ngụm lên quả đào. Ta không cam lòng ngẩn đầu liếc hắn một cái, thiếu niên như trước tiếp tục vẽ tranh, xem ta là không khí. Ta hướng hắn bĩu môi, lập tức rời đi.

Lúc này bỗng phía sau truyền đến thanh âm dịu dàng như ngọc : " Cha ngươi là ai ?"

Ta nghĩ thiếu niên kia lương tâm trỗi dâu, nhất định hắn hối hận vì đã cự tuyệt tiểu tiên nga đáng yêu như ta, vì thế ta kinh ngạc quay đầu, lúc này mới phát hiện người nói chuyện là một nam tử tuấn lãng khác cùng thiếu niên kia có vài phần tương tự, bất quá so với thiếu niên kia thì dịu dàng, hòa khí hơn.

Ta sợ hãi đánh giá vị nam tử này, tại sao vừa rồi ta không phát hiện hắn ? Hắn là từ nơi nào chạy ra a ?

Vị nam tử này mỉm cười nhìn ta, đi đến bên cạnh ta rồi cúi đầu xuống kiên nhẫn hỏi : " Cha ngươi là ai ? Ta mang ngươi đi tìm hắn."

Ta vội vàng gật đầu, lập tức nói : " Cha ta tên Hề Tề."

Nam từ cười sờ sờ đầu ta sau đó đem ta bế lên, đi nhanh về phía bên ngoài rừng trúc.

Ta quay đầu nhìn thiếu niên áo trăng, hắn vẫn chuyên tâm vẽ tranh tựa như hết thảy náo động ồn ào bên ngoài đều không quan hệ tới hắn.

" Đó là nhi tử của ngươi sao ?" Ta nhìn thiếu niên áo trắng hỏi, "Hắn thật giống ngươi."

Nam tử lặng đi một chút, cười ha ha : " Đó là đệ đệ ta."

Ta thật quẫn bách...Để vãn hồi tình huống, ta lập tức bổ sung : " Nhưng ngươi so với hắn tốt hơn nhiều, tính cách cũng không giống nhau, người nhiệt tình còn hắn lại lạnh lùng."

" Ta lớn hơn hắn sáu ngàn tuổi." Ý cười trên mặt nam tử dần dần biến mất, ánh mắt hiện lên chút cảm xúc khó đoán.

Xem ra là nam tử không muốn nhắc đến, không khí có chút xấu hổ, có lẽ hắn không muốn người khác biết hắn lớn tuổi. Tiếp tục bù lại sai lầm, ta chuyển hướng đề tài : " Ta là Hề Chiếu, người tên là gì ?"

" Lãng."

Ta lập tức vỗ tay khen : " Tên rất hay ! Ta thích !"

Rốt cuộc Lãng cũng nở nụ cười, nhéo vào cái mũi của ta : " Cái miệng của ngươi thực ngọt !"

Ta không ngừng cố gắng, tiếp tục vuốt mông ngựa : "Ân huệ dù nhỏ ta vẫn phải cực lực báo đáp, chờ tìm được cha ta chắc chắn ông sẽ hảo hảo cảm tạ ngươi."

" Hảo !"

Thế nhưng kết quả xảy ra ngoài dự liệu của ta, vốn tưởng cha ta thấy Lãng đưa ta về sẽ một phen nước mắt nước mũi cảm kích hắn, không ngờ ông đem ân nhân bỏ qua một bên, quở trách ta, tựa hồ cường điệu thêm : " Lục giới này có nhiều kẻ không có ý tốt, ngươi khó lòng phòng bị được."

Lãng dường như xấu hổ, tựa hồ hắn chính là kẻ không có ý tốt kia.

Khi cha ta quở trách xong mới thản nhiên trả Lãng một cái lễ : " Tiểu nữ bướng bỉnh, quấy rầy Lãng điện hạ rồi."

Lãng cười yếu ớt đáp : " Chiến thần không cần như vậy, đều là việc vãn bối phải làm."

Dứt lời Lãng xoay người rời đi, ta xem bộ dáng thờ ơ của cha ta, nội tâm có phần áy náy lập tức chạy đi tìm Lãng. Ta kéo góc áo hắn, cuống quít giải thích : " Cha ta có chút cổ quái, người đừng để tâm."

Lãng đối với hành vi của ta có chút kinh ngạc, hắn câu môi cười, thản nhiên nói : " Không sao."

Lúc này ta mới nhẹ nhàng thở ra. Thời điểm trở về bên cạnh cha ta, ta mới phát hiện ông nhìn chằm chằm bóng lưng Lãng, trong ánh mắt tràn ngập cảnh giác.

Ta thầm oán trách ông : " Cha, người vừa rồi thực quá đáng."

Cha cúi trắng liếc ta một cái : " Xú nha đầu ngươi thì biết cái gì ?"

" Dầu gì cũng là người đem ta đưa về a !"

Cha ta cười nhạt, lắc đầu thở dài : "Ác, vĩnh viễn là ác, dưỡng bao nhiêu đi nữa cũng không thể trở thành thần tiên. Thiên đế năm đó không nghe khuyên bảo sơm muộn cũng sẽ thành công dã tràng."

"Có ý tứ gì ?" Ta hỏi.

Ông lắc đầu : " Không có ý gì."

Ta không hài lòng bĩu môi, lão nhân này nói cũng không nói hết ý. Ta không để ý ông nữa chạy tới Nguyệt Trì tìm nương ta, giữa đường nhìn thấy thiếu niên áo trắng vừa rồi vẽ tranh ở tử trúc lâm, hắn đứng phía sau cha ta cách đó không xa.

Ta ngừng lại, suy tư không biết có nên chào hỏi hắn hay không. Thiếu niên kia vẫn mang biểu tình lạnh nhạt khiến ta có chút chột dạ giống như mình đã làm gì sai.

Thiếu niên áo trắng nghiêm mặt đi tới bên cạnh ta, lúc đó hắn cao hơn ta không ít, từ trên cao nhìn xuống, khinh thường nói : "Nguyên lai Tất phương điểu các ngươi đều là như thế đáp tạ ân nhân?"

Ta thập phần khó hiểu nhìn hắn, ẩn ẩn có chút tức giận, Tất phương điểu chúng ta làm sao ? Ngươi dựa vào cái gì xem thường Tất Phương điểu ?

Hắn khinh bỉ cười, tiếp tục nói : " Đại ca của ta hảo tâm đưa ngươi trở về, cha ngươi lại châm chọc khiêu khích hắn. Xem ra Chiến Thần Tất Phương cũng chỉ có thế."

Hắn khinh thường cha ta ! Ta không thể nhịn được ! Lửa giận trong ta bộc phát, lòng bàn tay dấy lên một phen Tất Phương hỏa đánh tới thiếu niên áo trắng.

Hắn liếc mắt câu môi, thoải mái xoay người một trái liền tránh khỏi tập kích của ta. Thuận tiện còn phản thủ một chưởng, sau đó cười nhạo : " Tu vi thấp như vậy còn dám xuất thủ, không biết xấu hổ !"

Dứt lời hắn xoay người rời đi, khóe miệng hiện lên vẻ cười nhạo.

Hỗn đản ! Ta trừng mắt, xuất tất cả khí lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ đem một nửa quả đào chưa ăn ném về phía hắn, hiển nhiên là trúng ngay giữa ót. Hắn lảo đảo một cái liền ngã xuống đất.

Sau đó ta liền đánh giá phỏng chừng quả đào kia nện trên đầu hắn hẳng là không nhẹ, xem ra ta rất có tiềm lực a, bất quá hắn không bị ta ném tới ngốc, thật sự đáng tiếc...

Bất quá nếu lúc ấy ta hiểu được lùi một bước trời cao biển rộng hẳn sẽ không có những ngảy tháng bi thảm sau này, tuổi trẻ đúng là lông bông dễ hỏng việc a...