Cưng Chiều Tiểu Tiên Ngốc Nghếch

Chương 4-1




Thiếu niên áo trắng chính là Dục, ta cảm giác hắn thực đã bị nuôngchiềusinh hư, cái tốt không bắt chước lại đi bắt chước thói thù vặt trả đũa. Nhất là quan báo tư thù ( dùng việc công trả thủ riêng ), hơn nữa hắn thù cực kỳ dai, một lần chính là bốn ngàn năm trăm năm...

Lần đầu ta tham giatiểutiênluận võ năm trăm năm tổ chức một lần, phần thưởng là một vò Mai tử tửu.

Bất quá ta thích không phải rượu trong vò mà là bình rượu kia, men sứ mượt mà, phát ra lục quang nhẹ nhàng, giống như cây củ cải màu đỏ, thực khiến người ta yêu thích.

Ta ở dưới đài nhìn bình rượu đến xuất thần, kỳ thật ta không có trông cậy vào trình độ gà mờ của mình mà thắng được vò rượu kia, chẳng qua ta chỉ muốn nhìn nhiều một chút. Thậm chí ta còn nghĩ khi bước lên đài sẽ lập tức từ bỏ quyền thi đấu, không ngờ chợt bị gọi tên, hoàn hồn nhìn lại đã thấy Dục đầy sát khí đứng lặng yên trên lôi đài. Vạt áo vốn trắng như tuyết bởi vì lần trước ngã mà dính một tầng đất vàng trông có chút chật vất.

Lúc ấy ta còn chưa kịp phản ứng chỉ thấy toàn bộ chúngtiênđều đổ dồn ánh mắt về phía ta khiến ta thấp thỏm lo âu. Ta ẩn ẩn dự cảm không lành vì thế coi như cái gì cũng không nghe thấy, cố ý chậm chạp bất động.

Cả người Dục sát khí dâng lên, xanh mặt quát: " Tất phương điểu kia còn không lên đài ?!"

Ta như bị sét đánh, mồ hôi lạnh ứa ra, xem tư thế kia hẳn là muốn đem ta đánh chết.

Ta vẫn như trước kiên trì bất động, tự nhủ trong lòng : ở đây Tất phương điểu nhiều như thế, nói không chừng hắn đang chỉ kẻ khác.

Dục gắt gao nhìn ta chằm chằm, cặp mắt như muốn toát ra lửa, ta quay mặt đi chỗ khác làm bộ không thấy.

Toàn trường câm như hến, Dục phỏng chừng đã tức muốn điên, sắc mặt xanh mét. Toàn bộ lông tóc của ta lúc này dựng ngược, thời điểm ngàn quân nguy kịch, Lãng xuất hiện giải vây cho ta.

Thời điểm Lãng đi lên lôi đài, chúngtiênbắt đầu xì xào, ta nghe mấytiểutiênnga bên cạnh nghị luận : " Nam tử này là ai ? Các ngươi biết không ? Thoạt nhìn cũng không thua kém Dục điện hạ !"

Ta nhìn Lãng, cảm động đến rơi nước mắt. Quả nhiên là ân nhân a !

Dục không cam lòng trừng mắt nhìn ta sau đó giận dữ phất tay áo xuống đài. Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Năm ấy sau khi Thương Ẩm hội kết thúc ta còn cố ý gạt cha ta đi Cửu Trùng Thiên một chuyến, ta trước đi tìm Thành Song cầu nàng giúp ta tìm được Lãng, ta muốn cảm tạ ân cứu mạng của hắn.

Thành Song nghe xong rất kinh ngạc : " Ngươi thế nhưng quen biết đại điện hạ ?"

"Đại điện hạ ?" Sau này ta mới biết Lãng và Dục đều là nhi tử của Thiên đế. Dục âm hiểm xảo trả thù dai, Lãng lại phong độ dịu dàng, ôn nhuận như ngọc. Tục ngữ nói rồng sinh chín con, chín con bất đồng, lời này quả nhiên đúng !

Thế nhưng Thành Song còn nói Lãng điện hạ tính cách rất quái gở, ít cùng chúngtiêntrongTiêngiới lui tới. Lúc nào cũng chỉ ru rú trong nhà, ngụ tại một tòa cung vũ hẻo lánh trên Cửu Trùng Thiên.

" Thiên đế bất công a ?" Ta có chút vì Lãng bất bình, nhất thời trong đầu hiện ra cái loại khí cao ngạo mạn của Dục.

" Thiên đế đối với đại điện hạ tốt lắm." Thành Song lắc đầu, "Đây đều là sở thích của đại điện hạ."

"Lãng điện hạ thoạt nhìn tốt bụng, không giống kẻ quái gở như ngươi nói a !" Ta nghi hoặc, Lãng nguyện ý giúp đỡ ta hai lần, cười rộ lên tựa như gió xuân, thật không giống người quái gở.

Thành Song lắc đầu, cảm thán nói : " Ngươi không tin sao ? Ta đây ở tại Cửu Trùng Thiên sống tám trăm mười năm, hôm qua là lần đầutiênnhìn thấy đại điện hạ tới Thương Ẩm hội đó."

Ta kinh ngạc !

Đại điện hạ ở tại Vân Ảnh Điện, tên cũng như cảnh, ngoài điện mây bay liên miên, tầng mây nhẹ nhàng lay động ẩn hiện một tòa quỳnh lâu điện ngọc lẳng lặng đứng đó giữa lớp lớp tường vân. Thoạt nhìn thật an nhàn, ta nghĩ đại điện hạ không phải quái gở chỉ là hắn ưa thích yên tĩnh, muốn rời xa ồn ào náo nhiệt mà thôi.

Lúc ấy Lãng đang ở giữa sân pha trà, nhìn thấy ta đến thì kinh ngạc, trong lúc bối rối còn đụng ngã một chiếc cốc trà bằng tử san hô.

Ta thật sự xấu hổ, lẽ nào ta dọa hắn sợ ? Vì thế theo bản năng ta lùi về phía sau một chút.

Lãng vội vàng đứng dậy, cuống quít giải thích : " Điện của ta trăm năm đều không có khách nhân đến, hôm nay không nghĩ người lại tới, mau lại đây ngồi."

Ta vừa ngồi xuống Lãng đã đưa cho ta một ly trà xanh còn ấm nóng, ta nhấp hai ngụm trà, quả nhiên mùi thơm ngát thâm sâu vào lòng người.

Lãng ân cần hỏi han : " Không biết hôm nay ngươi đến đây vì chuyện gì ? Có phải hay không đệ đệ ta lại khi dễ ngươi ?"

Ta lắc đầu, ngâyngốccười. Theo trong tay áo lấy ra một quả kim đản ( trứng bằng vàng ) đưa cho Lãng, thẹn thùng nói : " Đây là quà sinh nhật bà nội ta tặng ta, ta rất thích nó."

Lãng lặng đi một chút sau đó nhìn kim đản dở khóc dở cười.

Ta nói : " Cảm ơn ngươi hôm qua đã ra tay tương trợ."

Lãng giơ kim đản lên, bỗng nghiêm mặt nói : " Quà tạ lễ này có phải hay không rất quý trọng ?"

Ta mạnh mẽ lắc đầu : " Không có ! Nhà ta còn nhiều lắm ! Nhà ta thứ nhiều nhất chính là vàng a !"

Lãng chợt cười ha ha, nhéo cái mũi nhỏ của ta : "Tiểunha đầu, lời này ngươi nói với ta thì không sao, nếu bị cường đạo nghe thấy chắc chắn sẽ bắt cóc người rồi hướng cha ngươi đòi vàng !"

Ta lặng đi một chút, sau đó hé miệng cười cười.

Lãng nhẹ nhàng sờ đầu ta, ánh mắt chân thành nói : " Tính Dục trời sinh cao ngạo, hơn nữa tuổi còn nhỏ, dễ sinh xúc động. Hôm qua mạo phạm ngươi, ta thay đệ đệ nói lời xin lỗi."

Tính tình ta phóng khoáng, nể mặt Lãng ta cũng nguyện ý tha thứ cho Dục, bất quá ta tha thứ cho hắn chưa chắc hắn đã nguyện ý tha thứ cho ta. Bởi vì Dục chính là mộttiểunhân thù dai !

Nhân gian có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn, mà Dục điện hạ lại dùng hành động thực tế chứng minh quân tử báo thù không chỉ mười năm mà năm trăm năm cũng chưa có muộn !

Năm trăm năm qua đi, ta ở Thanh Thủy Trạch an an ổn ổn, vì quá an nhàn ta đã quên mất thiếu niên áo trăng Dục trông như thế nào thẳng đến lần thứ hai hắn gọi ta thượng đài.

Kỳ thật ta còn muốn làm bộ không nghe thấy như trước, nhưng là dù sao tuổi đã lớn hơn, đã biết thế nào là tôn nghiêm và hổ thẹn, có câu "sĩ khả sát bất khả nhục" ( có thể chết nhưng không thể bị làm nhục ), thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành. Vì thế ta ôm một cái tín niệm ngây thơ như vậy lên đài.

Ta lúc ấy phân tích thế này, không thể nhận thua, nhận thua chứng tỏ rất yếu đuổi, như thế chẳng khác nào đánh mất mặt mũi Chiến thần uy danh của cha ta ! Nhưng ta lại không thể cùng Dục đánh bừa, ta biết chắc mình không phải đối thủ của hắn. Chi bằng ta trước lên so với hắn hai chiêu, sau đó dùng khổ nhục kế bị hắn tát một cái, lại thuận thế ngã trên mặt đất, thống khổ khóc hai tiếng, như thế trận đầu liền dừng ở đây.