Cưng Chiều Vợ Nhỏ Thành Hư

Chương 11:Tư Phong dị ứng cồn.




Không biết xấu hổ! Viên Ly liếc anh một cái, xoay người không để ý tới anh, tập trung xem ti vi, người đàn ông phía sau ôm lấy cô, cùng cô xem ti vi. Mặc dù anh cho là tiết mục ti vi không có gì bổ ích, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn tình nguyện xem với cô.

Không lâu sau, người đàn ông phía sau giống như sâu róm vậy, bắt đầu giãy dụa, Viên Ly quay đầu liếc mắt một cái, "Anh làm gì đấy?"

"Không có, kem vừa ăn có tinh rượu sao?" Mặt anh ửng hồng nói.

Viên Ly trêu ghẹo nói\_ "Rượu làm kem? Sáng kiến không tệ..." Nhưng không bao lâu, sự hài hước của cô lặp tức biến mất, cô quay đầu lại, không ngờ thấy mặt Tư Phong đỏ rừng rực, vô cùng dọa người, " Tư Phong, anh làm sao vậy?"

"Chết tiệt!" Hô hấp của anh rất nặng nề.

"Anh bị dị ứng với cồn?" Viên Ly kinh ngạc nói, đột nhiên cô nghĩ đến lúc trước khi trở về cô có mua một cái bánh ngọt nhỏ, cô kinh ngạc nhìn anh, "Bánh ngọt vừa mới mua là hương rượu chocolate..."

Anh bị dị ứng với cồn, cô không biết, nếu như sớm biết, tuyệt đối cô sẽ không mua!

"Thuốc đâu? Anh có thuốc không?"

Tư Phong lắc đầu, sắc mặt đỏ rừng rực, đầu óc cũng càng ngày càng mơ hồ, ấn tượng cuối cùng của anh là tiếng bước chân gấp gáp, giọng nói không rõ ràng của Viên Ly và tiếng đóng cửa nặng nề...

Ngày thứ hai, bệnh sởi dị ứng của Tư Phong giảm đi một chút, Viên Ly mới yên tâm, nhìn người đàn ông đang ngủ say, cô không nhịn được cảm thấy buồn cười. Anh lại có triệu chứng này, cô có ý nghĩa không lẽ cả đời anh cũng không thể uống rượu? Vậy thì cô sẽ không cần lo lắng anh bị say rượu đến mất lý trí!

Chắc chắn là Tư Phong không biết, chuyện này với anh mà nói là một chuyện rất khổ sở, nhưng với Viên Ly thì đó là một chuyện tốt.

Ngày hôm sau, bọn họ nói tới chuyện này, Viên Ly chế nhạo nói, "Xem ra cả đời anh sẽ không biết cái gì là lạc thú rồi!" Mặc dù cô không hiểu vì sao đàn ông lại thích nâng cốc và hút thuốc, nhưng hai thứ này đối với người đàn ông mà nói thì đó là niềm vui thú không thể thiếu.

"Không tồi." Tư Phong bình tĩnh trả lời.

Cô lại gần bên lỗ tai anh nói nhỏ, "Sau này nếu anh ra ngoài..., chắc chắn là tự nguyện!" Anh cũng sẽ không giống như những người đàn ông khác "Say rượu làm bậy".

Anh nhìn chằm chằm cô, "Anh là loại người như vậy sao?"

Cô nghiêm túc gật đầu một cái, "Rất giống!"

Tư Phong cong ngón trỏ lên, hung hăng chỉ vào cái trán sáng bóng của cô, "Nói hưu nói vượn!"

Viên Ly kêu đau xoa trán, "Bớt dị ứng một chút, bắt đầu ức hiếp em rồi!" Cô không khách khí thừa dịp anh không chú ý, đá vào bắp chân của anh một cái.

Anh vội vã tránh ra, bắt được bắp chân đung đưa không ngừng của cô, “Đá nữa, anh sẽ ném em từ trên đây xuống!”

Cô cười to, “Vậy là anh muốn được lên trang đầu tin tức rồi, tiêu đề là, một người đàn ông xảy ra cãi vả với bạn gái, kết quả là trong cơn tức giận anh ta xem bạn gái là đồ bỏ mà ném đi…”

Tư Phong lấy tay che miệng của cô, “Em còn nói bậy nữa, anh sẽ…”

“Như thế nào?” Viên Ly không sợ chút nào

Anh cười uy hiếp một tiếng, nắm được cằm của cô, “Mấy ngày nay quá cưng chiều em, em đã trèo lên đầu anh rồi!”

Cô không sợ! Ngược lại còn bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, “Người ta rất sợ… ha ha…Ừm…”

Anh há miệng chặn miệng của cô lại, giống như ăn mật ong hương vị cực kỳ ngọt ngào, đầu lưỡi chui vào trong miệng của cô, tìm đúng lưỡi của cô, lập tức chế trụ được cô.

Viên Ly bị khí thế của anh làm hoảng sợ, không ngừng lui về phía sau, thế nhưng anh không dễ nói chuyện như vậy, chậm rãi mút, giống như chưa bao giờ được hôn phụ nữ, mặt cô đã đỏ lên tới mang tai, đây cũng không phải là lần đầu tiên hôn môi, nhưng cô vẫn bị loại người như anh đói khát hôn đến xấu hổ, cô đẩy đẩy lồng ngực của anh, ý bảo anh tránh ra.

Tư Phong buông bả vai của cô ra, cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì anh hung hăng bước tới ôm lấy cô, thiếu chút nữa đã làm cô bị sốc hông, nhìn mặt cô đỏ lên, anh vừa ôm cô vừa cười ha hả “Xem em còn dám quậy phá nữa không”.

Cô mím môi, “Không dám! Ngô Hoàng uy vũ!” Anh vui vẻ hôn cô thêm mấy cái, cô còn nói: “Lần sau cũng không dám cho người ăn mấy món có rượu nữa!”

“Ừ.” Cũng tại anh sơ ý, hôm đó lúc ăn bánh ngọt, chocotale nồng mặc mùi rượu Brandy, anh vẫn ăn ngon lành, kết quả ở bên trong giống như núi lửa, toàn thân nóng lên, nằm suốt mấy ngày.

“Giống như một đứa bé!”

“Anh có điểm nào giống như đứa bé!” Anh khẽ cắn vành tai của cô.

“Đàn ông không thể uống rượu thì không phải đàn ông!”

“Ai nói?”

Ba em nói!”

“Hả…”

“Không còn lời nào để nói?” Viên Ly che miệng cười nói: “Ba em thích nhất là tìm người uống rượu…”

Nghe cô nói chuyện về người nhà, Tư Phong không có ghét bỏ, thậm chí còn chủ động hỏi thăm: “Nếu anh không uống, có làm ba em mất vui không?”

“Sẽ không đâu!” Cô xẩu hổ nhìn anh, “Nhiều nhất chính là không thích anh thôi!” Nhìn bộ dạng thất bại của anh, tâm tình của cô trở nên tốt hơn.

Cô đưa tay nâng cằm của anh lên, “Hỏi em chuyện này làm gì? Muốn gặp ba em sao?” Gặp người lớn, hình như hơi bị sớm quá.

Anh chau mày, “Em nghĩ sai rồi!”

“Hả?” Bây giờ thành cô nhíu mày rồi.

“Anh chỉ lo lắng không ai muốn cưới em thôi, đến lúc ấy ba em sẽ tùy tiện chọn một người đàn ông nào đó cho xong!” Tư Phong đe dọa.

Viên Ly không vui, cười lạnh một tiếng, “Cảm ơn anh đã nghĩ cho em.”

Anh vô liêm sĩ trả lời, “Không sao.”

Cô đứng lên, “Em thấy tối nay cứ ăn sò hấp rượu Ý đi…” Cô đi ra ngoài, “Trong tủ lạnh còn một ít bánh ngọt vị rượu chocolate, làm đồ ăn vặt là được…”

Tư Phong nhìn cô đi xa, cười ngã trên giường, nghe cô nói các thức ăn chứa rượu. Nếu anh ăn thức ăn cô nói thật, thì chắc sẽ không thấy được mặt trời vào ngày mai rồi.

Ở trên bàn com, dĩ nhiên anh nhìn thấy thức ăn không phải như lời cô nói, anh cong môi, không có bất kỳ khiêu khích nào, ở bên tai của cô nói nhỏ, “Em thật tốt với anh.”

Viên Ly đỏ mặt, cho là Tư Phong lại không đứng đắn đùa giỡn cô, cho anh hưởng một cái cùi chỏ, nhìn anh đau đến ôm ngực rên không ngừng, cô không hề để ý tới, “Ăn cơm thôi!”

Lúc đêm khuya, ánh sáng từ vầng trăng lưỡi liềm kín đáo chiếu trên giường, người đàn ông cao lớn giống như một con mèo co ro, trên trán của anh toát ra những giọt mồ hôi nho nhỏ, chau mày lại, nói mê sảng.

Thỉnh thoảng anh trằn trọc trở mình, bàn tay nắm thành quyền, đôi mắt đóng chặt đột nhiên mở ra, vẻ mặt kinh hãi giống như trong phim ảnh, người hoảng sợ giống như bị quỷ đeo bám.

Tư Phong nhìn chằm chằm lên trần nhà, thật lâu sau, anh mới lấy lại tinh thần mở đèn bàn, nhanh chóng xuống giường, mặc thêm áo khoác, như gió lốc rời khỏi phòng.