Cưng Chìu Tình Nhân Trẻ Con

Chương 7




Niên Nhược Nhược đi nhanh theo người hầu đến lầu haiđã nghe tiếng nói chuyện trong phòng, vừa vào cửa, Quan Thiên Lệ đã ở đó cùngNhị lão gia đang trò chuyện, thấy cô tiến vào họ lập tức ngừng lại.

“Nhị lão gia, cô cô.” Cô lễ phép đứng lại nói, tronglòng lại vô cùng bất an.

“Nhược Nhược a, con giải thích cho ta biết, việc ngàyhôm qua A Nghiênđưa con đến Ủyban làm gì?” Nhị lão gia đi thẳng vào vấnđề hỏi: “Có phải muốn cùng con đăng ký kết hôn không?”

“Vâng.” Cô thành thật gật đầu.

Thấy cô trả lời như vậy, sắc mặt Nhị lão gia đột nhiênbiến đổi, liếc nhìn Quan Thiên Lệ cũng đang hướng ánh mắt về phía ông, lại tiếptục hỏi: “Vậy vì sao con lại bỏ chạy?”

“Con......” Cô muốn nói lại thôi, khó xử nắm chặt taylại.

“Con không muốn cùng A Nghiên kết hôn sao?” Quan ThiênLệ hiểu rõ vấn đề lên tiếng thay cô: “Con cảm thấy dù là gả cho A Nghiên vẫn làgả đến Quan gia, áp lực đều quá lớn, đúng không?”

Đúng vậy, người nhà Quan Gia xem thường cô, mà ANghiên...... Không yêu cô.

Nhị lão gia thấy thế thở dài: “Hai năm trước A Nghiênmuốn cùng con đính hôn, ta không biết nó tính thế nào, nhưng ta thời điểm đóthật sự là chịu không được sự bức bách của nó đã đồng ý, nay vật đổi sao dời,cũng không cần thiết phải ở cùng một chỗ với con. Con nói đúng hay không?”

Phải nha...... Niên Nhược Nhược yên lặng lắng nghe,ngực tắc nghẹn khó chịu muốn chết, bọn họ muốn bảo cô đi sao?

Trước đây không ai hỏi qua cô có nguyện ý hay không,hiện tại cũng như vậy. Người nhà Quan gia thu nhận nuôi dưỡng cô, mọi quyếtđịnh liên quan đến cô họ đều cho là đương nhiên như vậy, cô chỉ có thể vì mangơn mà hèn mọn đến mức ngay cả lời nói “không” cũng không thể thốt nên lời, thậmchí bây giờ đối với việc từ chối vẫn còn cảm động rơi nước mắt.

Vì sao mà rõ ràng Quan Chi Nghiên đối cô cũng như thế,ấy vậy mà từ trước tới nay cô lại không hề oán giận? Cô nghe lời hắn, chịu sựuy hiếp của hắn, vụng trộm nhỏ giọng oán giận nhiều lắm hai câu, tiếp theo lạitiếp tục ngoan ngoãn nghe lời, tiếp tục để hắn sai bảo.

Chẳng lẽ đây là cô một lòng chịu tổn thương, một lòngmuốn bên cạnh hắn? Có lẽ, toàn bộ sự nhẫn nại và nhân nhượng đều là vì côthương hắn sao?

Niên Nhược Nhược giật mình kinh ngạc , bị chính pháthiện của mình làm cho giật mình! Cô yêu Quan Chi Nghiên? Không thể nào, cô chỉsợ hắn thôi.

Sợ sự bá đạo của hắn, hắn nói một cô không dám nóihai, e rằng vẫn là sợ hắn không yêu cô......

Trong lúc ruột gan rối bời, tâm tư vô cùng phập phồnglo sợ, Niên Nhược Nhược nghe được Quan Thiên Lệ còn nói: “Quan gia chúng tacũng không muốn bị người khác vu cho tiếng xấu, sau khi giải trừ hôn ước, Quangia giúp con trừ bỏ gánh nặng tiền học phí và tiền sinh hoạt, còn có thể chocon một số tiền lớn, điều kiện duy nhất là con phải rời khỏi nơi này về sau bấtluận như thế nào cũng không liên quan gì đến A Nghiên, con hiểu được ý ta muốnnói gì mà, phải không?”

Nhìn trước mắt chính là cô gái tuổi còn nhỏ, Nhị lãogia liên tưởng tới tương lai sẽ có một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối xứngđôi với Quan Chi Nghiên, đám hỏi này đối với Quan gia và A Nghiên mà nói chỉ cólợi chứ không có bất kỳ tổn hại nào, nghĩ vậy lòng tràn đầy sung sướng.

Niên Nhược Nhược quan sát hai gương mặt trước mắt,trong đầu lại đột nhiên hiện lên vẻ mặt uy hiếp của Quan Chi Nghiên, chần chờhồi lâu không thốt nên lời.

“Thừa dịp A Nghiên còn chưa trở về, chi bằng con rờikhỏi đây hôm nay đi?” Quan Thiên Lệ nhiệt tình thúc giục rõ ràng.

“Con......” âm phát ra như tiếng muỗi kêu, cô cắn cắnmôi dưới.

“Không phải sợ, mọi sự ở đây đều có chúng ta làm chủcho con, ta an bài cho con rời khỏi đây, thì cũng cam đoan A Nghiên sẽ khôngtìm thấy con.” Quan Thiên Lệ lo lắng nói: “Cô đang nói chuyện với con đó!”

Hít sâu một hơi, Niên Nhược Nhược cố lấy dũng khí,cuối cùng khúm núm phun ra bốn chữ: “Con, con không dám.”

Không phải không thích, cũng không phải không muốn nhưvậy, mà là không dám.

Quan Thiên Lệ và Nhị lão gia không đoán trước đượcphải nhận được một đáp án như vậy, nhất thời có chút giật mình kinh ngạc, giâytiếp theo cả hai cùng đồng thanh hỏi: “Không dám?”

“Vâng, A Nghiên...... Anh ấy sẽ tức giận.” Niên NhượcNhược chép chép cái miệng nhỏ nhắn, cung kính hướng Quan Thiên Lệ cùng Nhị lãogia cúi thấp mình xuống làm động tác vái chào nói: “Lão gia và cô cô là vì con,Nhược Nhược biết, nhưng là con rất sợ anh ấy tứcgiận, anh ấy nónggiận thật sự là rất khủng khiếp, con không thể đối mặt được...... con thực sựkhông dám.” Cô vừa nói, trong lòng cảm thấy xót xa hít mũi, sau đó lau nước mắtcúi đầu lui xuống.

Quan Thiên Lệ nghẹn họng nhìn trân trối vào cô gái dầnbiến mất ở cửa, nửa ngày sau mới kinh ngạc hỏi: “Nhị ca, A Nghiên tính tìnhkhông phải tốt lắm sao? Nha đầu kia thế nào sợ hắn thành ra như vậy?”

Tính tình A Nghiên ôn nhu, ngày hôm qua ra sức bảo vệnha đầu kia tư thái xem ra hẳn là rất lo lắng cho nha đầu kia, nhưng cô làm saocó thể nói sợ hắn chứ? Nhị lão gia một chữ cũng không bật ra được khỏi họng.

Đứa con này, từ nhỏ đã không đoán được tâm ý của nó,hai tuổi dẫn nó đến Quan gia, cho nó một cuộc sống với điều kiện tốt nhất, khilớn lên lại đưa nó vào học trường đại học tốt nhất, mọi thứ, cái gì cũng đều làtốt nhất, tuy nhiên không lúc nào thấy nó thật sự vui vẻ, chỉ có một lần duynhất chính là hướng ta mở miệng, cũng chính là cái lần nó muốn gửi nuôi một bégái mồ côi.

“Nhị ca,' thượng hoa quốc tế ' Chu tiểu thư thực sựrất thích hợp, cũng tốt với A Nghiên lắm, Chu tiên sinh cũng có ý muốn cùng nhàchúng ta kết thân.” Quan Thiên Lệ đổthêm dầu vào lửa nói: “Cơ hội lần này mà bỏ lỡ thì thật là tiếc!”

Thượng hoa quốc tế, thực lực về kinh tế so với Phó giaxem ra là mạnh hơn, nếu đính hôn với họ, có thông gia như vậy chống đỡ phíasau, không phải lão gia sẽ có cái nhìn khác về mình sao chứ?

Nhị lão gia nghĩ đến đây không khỏi lạnh giọng thốtlên một tiếng, tin tưởng nói: “Ta cũng không tin, đến khi cái gì cũng khôngcòn, A Nghiên còn có thể giữ được nha đầu kia lại.”

Có lẽ (như người xưa nói) bởi vì có mỹ nhân cho nên sẽkhông cần giang sơn, nhưng ở tại Quan gia ta, việc này sẽ không bao giờ thựchiện được.

Rõ ràng Nhị lão gia đã tính nhầm.Cách chức, mất điquyền lực cùng quyền lợi, phong tỏa tài khoản, đủ loại thủ đoạn, nhưng vẫn làkhông uy hiếp được Quan Chi Nghiên.

Sôi hỏng bỏng không cả hai bên đều chẳng được lợi gì,ngay cả con trai cũng không chừa cho chút thể diện nào, khiến cho Quan ChiNghiên bước ra khỏi nhà họ Quan với chỉ hai bàn tay trắng, phía sau còn dắttheo một người cũng với hai bàn tay trắng không ai khác chính là đứa con nuôitrong gia đình họ Quan, Niên Nhược Nhược.

Khi trưởng thành thân ảnh vẫn kiên cường mạnh mẽ nhưtrước, hai tay thong dong đút trong túi quần, chân bước một cách nhanh nhẹnthoải mái.

“A Nghiên......” Niên Nhược Nhược một bước đi hai bướcchạy, mới có thể bắt kịp hắn.

“Hở?” Hắn bước chậm lại, ngoảnh đầu về phía sau,“Không nỡ đi sao?”

“Không phải.” Cô nhắm chặt đôi mi thanh tú, ngực phậpphồng, bày ra một bộ dáng vừa xúc động lại vô cùng lo lắng, đáy mắt vẫn là lộra tia quang mang khó có thể tin được, hỏi hắn“Anh thật sự là muốn ra đi nhưvậy sao?”

“Nếu không thì phải làm sao bây giờ?”

“A Nghiên, Nhị lão gia thật sự là rất tức giận mới cóthể như vậy, ông ấy cũng không phải thật lòng muốn anh đi đâu, thực ra tôi đimột mình thì......” Ánh nhìn sắc bén lướt qua, Niên Nhược Nhược lè lè lưỡi, tựđộng thu lại lời chuẩn bị nói ra.

“Không cần quá cảm động.” Hắn đột nhiên nhếch miệngcười, “Phải nói đến tính ra tôi cái gì cũng đều không có.”

Vậy là có ý gì chứ?

“Nhưng không phải còn có cô sao, nếu thực sự đến bướcđường cùng, tôi có thể đem cô bán đi, ít ra thì thu vào cũng được chút ít.”

Cái đồ xấu xa này! Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn trởnên giận dữ, Niên Nhược Nhược chu miệng, liếc trắng mắt.

“Sau này tôi không có tiền thì không còn là thiếu gianữa rồi, cô theo tôi, cuộc sống sẽ có rất nhiều, rất nhiều cực khổ......” Hắnmột mặt nghiêm túc hỏi: “Bây giờ cô có muốn rời tôi đi hay không?”

“Không!” Cô hoàn toàn không kịp suy xét, lời nói chắcnhư đinh đóng cột kia tự nhiên bật thốt ra, cuối cùng cô lại còn cam đoan: “Tôikhông sợ chịu khổ, tôi cũng sẽ làm thật nhiều việc, tôi sẽ giúp anh!”

“Tốt lắm, cô gái nhỏ ngốc nghếch, tôi đã cho cô cơ hộirồi đó.” Con ngươi đen sáng lên, tâm tình hắn dường như rất tốt, bàn tay to xoaxoa mái tóc ngắn của cô, sau đó xoay người tiếp tục bước về phía trước.

Niên Nhược Nhược ngẩn ngơ, cất bước chạy chậm bắt kịphắn, đến bên cạnh hỏi: “A Nghiên, chúng ta bây giờ đi đâu?”

Đi tìm chỗ trọ trước, hay là đi tìm nơi làm việctrước? Cô nhất thời nhớ ra một việc lớn, cô ngay cả bằng cấp gì cũng đều khôngcó, xem ra chỉ có thể đi đến tiệm Fastfood xin việc mà thôi!

Mặc dù bắt đầu từ thời khắc này trở về sau, hai ngườibọn họ trở thành hai kẻ nghèo hèn với hai bàn tay trắng, nhưng là cô đột nhiêncảm thấy trong lòng thật vui vẻ, vui vẻ nghĩ muốn lớn tiếng hát.

Cô thật không nghĩ tới, Quan Chi Nghiên sẽ vì cô màrời khỏi Quan gia, nếu như bày ra trước mặt hắn là một cái cân tiểu ly mà, bênnày là một người địa vị thấp bé không đáng kể đến chính là cô, còn bên khác lạichính là hắn với địa vị cao sang, bên nào nặng, bên nào nhẹ, người sáng suốtnhìn vào sẽ biết!

Nhưng mà hắn lại chọn cô, thậm chí không có đến mộttia chần chờ nào, thế cho nên cho đến tận bây giờ cũng không dám tin rằng đâylà sự thật.

“Đi thôi, đừng có ngơ ngác như vậy nữa, phải nhanhchút tìm một chỗ nào đó mà đem ngươi bán đi thôi.” Người đàn ông cười, cũng khôngngoảnh đầu lại, đưa bàn tay to ra sau, vẻ chờ đợi.

“A Nghiên thật là xấu quá!” Cô không chịu kêu lên bổnhào về phía hắn, dùng sức nắm lấy tay hắn, lại lấy chân dẫm lên giày của hắn.

Mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng mặt trời màu vàngmang hai thân ảnh một lớn, một nhỏ in thật dài, rồi cuối cùng dần dần biến mất,nhưng bọn họ luôn nắm tay nhau tiến về phía trước, chung quy chưa từng buôngra.

Giờ phút này tại Quan gia, không khí không có tốt đượcnhư vậy, cơn giận dữ còn sót lại của Nhị lão gia vẫn còn chưa tiêu, Nhị đạithái đuôi lông mày ẩn chứa ý cười, còn lại Quan Thiên Lệ là vẫn hoài nghi.

A Nghiên sao lại có thể mang theo nha đầu kia rời đichứ? Thật sự là chuyện lạ trong thiên hạ mà, đối với người đàn ông trong Quangia, giang sơn quan trọng hơn mỹ nhân, nhưng vì mỹ nhân đến cả giang sơn cũngkhông màng thì chỉ có mình hắn, hẳn là đầu óc hắn chắc là bị làm cho choángváng đến điên rồi chăng?

Lúc này, Nguyên Thánh Thành từ bên ngoài đi vào, xemxét một mảnh bừa bãi trong phòng khách không khỏi cất tiếng kêu: “Cậu.”

“Thánh Thành này!” Nhị lão gia hổn hển nói: “Con nóixem A Nghiên có phải bị ma ám rồi không? Ấy vậy mà......”

“Cậu, con thực sự không biết.” Nguyên Thánh Thành lắcđầu, “A Nghiên đã ở Quan gia nhiều năm nhưvậy, đã từng vì bản thân mình mà tranh giành thứ gì sao? Vì sao Cậu lại ép buộchắn thành ra như vậy?......”

“Không tranh giành thứ gì sao? Chẳng qua là khôngtranh được thứ gì thôi, nó ở bên ngoài chịu cực khổ vài ngày, sớm muộn gì cũngsẽ trở về đây thôi.” Nhị phu nhân lên tiếng, đứa trẻ này, đối thủ mạnh nhất củabà đã đi rồi, xem ra với bà mà nói đây hẳn là một chuyện tốt.

“Đúng vậy, một khi A Nghiên nghĩ thông suốt rồi sẽ trởvề.” Quan Thiên Lệ cũng không tin, Quan gia trên danh nghĩa mà nói sản nghiệpnhiều đến mức dọa người, chẳng lẽ còn có người không nghĩ đến việc sẽ thừahưởng sản nghiệp của Lão gia hay sao chứ?

Nguyên Thánh Thành nghe vậy, đôi lông mày nhướngnhướng lên, nhìn vào mắt Nhị phu nhân, lên tiến cười nhạo: “Nếu nói A Nghiênđối Quan gia không có hứng thú, như vậy cũng không đúng, mà nói không có dãtâm, thì cũng chẳng phải ngườiđàn ông Quan gia, nhưng thật sự ra tiền của Quan gia A Nghiên còn không để vàomắt, tiền tự hắn kiếm được cũng đủ tiêu xài mấy đời, huống hồ nếu có tiền thìbất quá một ngày cũng ba bữa cơm, nhưng còn phải lo lắng đề phòng sợ người cướpmất, sống mà như vậy thì chỉ mệt thêm chứ có hứng thú gì cho cam.” Mọi ngườiđều tỏ vẻ ngạc nhiên, không biết bản thân mình có nghe lầm hay không.

“Các vị đã từng nghe qua『 chữ số màu lam 』 chưa?” Nguyên ThánhThành hỏi.

“Cái đó có phải do một tập đoàn danh tiếng bỏ tiền rađầu tư phải không? Mấy năm gần đây luôn càn quét các thị trường chứng khoán lớnở cả châu Á lẫn châu Âu.” Quan Thiên Lệ tiếp tục nói: “Ta đã từng nghe chồngtrước đề cập qua, ông ấy còn nói bên trong người cũng không nhiều lắm, có vẻnhư rất thần bí, cho đến nay cũng không ai biết lãnh đạo tập đoàn này rốt cuộclà thần thánh phương nào.”

“Là A Nghiên.”

Lời vừa nói ra, nỗi khiếp sợ bao trùm bố phía, sớmnghe như vậy người Nhị lão gia trở nên cứng như đá cuối cùng cũng lấy lại đượctinh thần, lúc này mới lên tiếng, “Này, này, việc này sao có thể như vậy?”

“Vì sao không thể chứ? Khi A Nghiên học đại học ở Mĩthì hắn chính là khách quen của phố Wall, số tiền lớn đầu tiên mà hắn kiếm đượccũng chính là ở phố Wall này, con từng tận mắt chứng kiến hắn đem một trăm đôla Mỹ làm thành một trăm hai mươi nghìn dô la Mỹ, năng lực phán đoán của hắnrất sâu sắc không như người bình thường.”

“A Nghiên không phải học quản trị kinh doanh sao?” Nhịlão gia nói xong lời này không khỏi cảm thấy chính mình thật ngớ ngẩn, có aiquy định là học quản trị kinh doanh không được có ý nghĩ đầu tư tiền tệ đâu cơchứ?

“Đó là nó lấy tiền công ty chính mình đi đầu tư haysao chứ?” Nhị phu nhân không dự tính nói xen vào.

“Nếu mợ đã hoài nghi như vậy, tại sao không cho ngườiđi [tượng thụ] điều tra cho rõ ràng? Chỉ sợ làm thâm hụt tài sản của công lạilà một người khác?” Nguyên Thánh Thành hừ lạnh, câu nói chứa đựng nhiều ẩn ý.

Việc Quan Chi Phương mắc nợ làm thâm hụt ngân sách hắnsớm đã nghe qua, điều này quả nhiên làm cho Nhị phu nhân miệng không thể nóiđược lời nào nữa, bà tức giận cắn đầu lưỡi, lại không hé răng.

“Cậu, cậu thật sự xem nhẹ A Nghiên, nếu cậu còn muốnđổi đời trong ngôi nhà này, chỉ sợ cũng chỉ có thể trông cậy vào hắn.” NguyênThánh Thành ý tứ sâu xa nói xong liền xin từ biệt rồi rời đi, còn lại đều mangtâm sự, cúi đầu không nói lời nào.

“A Nghiên...... A Nghiên, anh chờ với!” Niên NhượcNhược tim gan run sợ khi Quan Chi Nghiên sắp bước lên bậc thang phía trước mộtkhách sạn năm sao cao cấp, để ngăn hắn lại cô từ phía đi tới ôm lấy hắn.

“A Nghiên, có phải chúng ta rất có chí khí đúngkhông?”

Tuy rằng đối với hành động của cô bé này trong lònghắn thật sung sướng, nhưng là liên quan tới thời điểm đứng ở trước cửa kháchsạn, trước mặt bảo vệ cùng nhân viên phục vụ trình diễn tiết mục như vậy làmcho mọi người mở rộng tầm mắt, Quan Chi Nghiên vẫn là kiềm chế niềm vui, vì thếđưa tay đem cô mang đến phía trước.

“Nơi này không phải là sản nghiệp của Quan gia chứ?”Cô bé con khẩn trương hỏi.

“Đúng như thế thì sao? Mà không thì như thế nào?”

“Nếu nói đúng, như vậy rất không có chí khí nha.” Cônhăn mày nhỏ giọng nói, một bên nói còn một bên đánh giá khách sạn kim quanglập lòe đủ sắc cầu vồng của tấm biển hiệu..

“Yên tâm, nơi này không liên quan gì tới Quan giahết.” Quan Chi Nghiên cười một cái, ôm cô hướng lên trên đi.

“Chúng ta đi vào đây làm gì?”

“Ăn cơm, ngủ.”

“Tôi không cần vào!” Cô sợ tới mức chết sống khôngchịu nhúc nhích, còn nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh có biết không, nơi này đắt tiềnlắm đó!”

Kiến trúc nguy nga lộng lẫy, bề ngoài xa hoa lộng lẫythì không nói tới, nhưng còn diện tích tòa nhà cũng thật là lớn, vừa nhìn thấyliền biết rằng nơi này sang trọng chết người, một tháng lương của người bìnhthường không biết có đủ ở một đêm ở nơi đăng cấp cao như thế này không nữa,huống hồ hai người bọn họ giờ đây đều chỉ là hai tấm thân vô cùng nghèo túng.

“Không sao đâu, cùng lắm thì đưa cô xuống rửa chén ởđây là được mà.” Hắn nhếch môi cười, một nửa mang cô bé con cô đi vào kháchsạn, quay đầu nhìn lại những người phục vụ bên kia đầu óc còn đang choáng vánghỏi: “Phòng tôi thường ở có còn hay không?”

“Đúng vậy, thưa Lorry tiên sinh, chuyên loại phòngtổng thống, chúng tôi luôn giữ chờ ngài.” Trong khách sạn, người tiếp tân trẻtuổi cúi mình vái chào hắn rồi đưa hai người bọn họ vào.

Lorry tiên sinh? Chuyên loại phòng tổng thống? NiênNhược Nhược bỗng chốc không còn giãy dụa, cô nghi hoặc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắnlên khó hiểu nhìn hắn.

Quan Chi Nghiên đi qua tiếp cận cô, hướng về phía cánhmôi còn đang hoảng hốt của cô hôn một cái, môi mỏng kề sát bên tai cô tà ác taonhã nói nhỏ: “khách sạn này tôi cũng có một ít cổ phần, mặc dù cô không cầnphải ở lại đây rửa chén nhưng phải hầu hạ tôi cho thật tốt đó, biết chưa?”

Niên Nhược Nhược đỏ mặt, tay nhỏ bé véo một bên hônghắn, phun ra một câu: “Cái đồ háo sắc!” Hắn rốt cuộc không nhịn được đứng lêncất tiếng cười to.

Đi vào gian giữa của khách sạn mang tên “Hoàng triều”,đặt chính bản thân mình vào trong đó, mới có thể cảm giác được trong này có baonhiêu là cao cấp, khách sạn tràn ngập ánh sáng lung linh, nhà ăn hiện ra thậttao nhã, còn có cả mùi vị tỏa ra từ quán bar cùng quán cà phê, phòng hội nghịrộng rãi sáng ngời, và cuối cùng là bể bơi với nhiều cây cảnh trồng xung quanh.

Căn phòng tổng thống xa hoa thoải mái nằm trên tầngcao nhất của khách sạn, không gian rất lớn, có cửa sổ thật lớn nằm sát đất, cóthể tha hồ nhìn xuống toàn bộ cảnh lộng lẫy về đêm. Trang hoàng cùng đồ nộithất trong phòng đều phỏng theo phong cách cung đình châu Âu, đồ vật thì đượcmạ vàng nạm bạc, bất cứ đô vật nào cũng đều có giá trị xa xỉ.

Nếu ta nằm trong bồn tắm mát xa này bên cạnh còn córượu ngon để thưởng thức thì còn có sự hưởng thụ nào hơn chứ?

Trong không khí mang hương thơm say lòng người, NiênNhược Nhược nửa ghé vào một bên bồn tắm trắng toát, toàn thân ngâm trong nướchoa hồng thơm ngào ngạt, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ bừng mang theo vẻkiều diễm như sắc hồng của hoa hải đường.

Cánh cửa hoa van trong suốt bị người đẩy ra từ bênngoài, trên người mặt áo tắm,vừa nói chuyện điện thoại xong Quan Chi Nghiêntiến vào, buồn cười bắt đầu cong chân ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Ngón tay trắng tuyết nâng chiếc ly thủy tinh, lung laysắp đổ vẫn không chịu buông, ở trong giá đựng thức ăn đặt một món ăn ngon chínhlà sô cô la, bánh xốp cùng một ít rau dưa salad tươi ngon, trong bình thủy tinhcủng chỉ còn hơn phân nửa bình rượu đỏ, mùi hương nồng đậm xông ra từ miệngbình.

“ Cô gái ngốc nghéch này, uống hết bao nhiêu rượu màthành ra thế này?” Rồi hắn lấy nút đậy chai rượu lại, sau đó thân thiết đưa tayvéo véo cái mũi của cô, kêu lên: “Con sâu rượu nhỏ này, tỉnh lại một chút đi.”

Niên Nhược Nhược mở mắt, song vẻ mặt mờ mịt, nhìn đếnhắn, liền không nhịn được ngây ngô cười khanh khách, “A Nghiên......; Ômem......”

“Rốt cuộc thì bây giờ không biết là ai hầu hạ ai đây?”Hắn khóe môi nhẹ nhếch lên, cúi người ôm cô gái bé nhỏ bây giờ trần trụi giốngnhư một đứa trẻ con từ bồn tắm lớn đi ra, thuận tay bắt lấy cái khăn tắm mềmmại, thay cô lau đi bọt nước còn vương trên thân thể mềm mại.

“A Nghiên......” Say chuếnh choáng cô bé con ngửi đượcmùi vị của người đàn ông quen thuộc, uốn người vào trong lồng ngực dày rộng vàrắn chắc, như làm nũng mà gọi tên hắn.

“Hở?” Hắn đáp lại, ôm lấy cô thẳng hướng phòng ngủ đivào.

“Em nói cho anh một chuyện này nha......” Lông mi dàyvà dài cong lên rồi lại rũ xuống, cái miệng nhỏ nhắn tựa như cánh hoa khẽ mở,âm thanh mềm mại phản phất “Cho tới bây giờ em cũng chưa từng nói chuyện nàycho người khác biết.”

“Được rồi, em nói đi.” Hắn đem cô đặt trên giường, kéolấy tấm chăn mỏng phủ lên người cô, khuỷu tay nửa chống đỡ thân mình, bàn tayto nhu hòa mà chậm chạp xoa nhẹ mái tóc bị hơi nước làm cho ẩm ướt.

“Em không thể nhớ nổi bộ dáng của mẹ em ra sao......”Cô dừng lại để ý, hưởng thụ sự vỗ về cùng chơi đùa của hắn, miệng nói ra nhữngtừ đứt quãng : “Lúc em còn nhỏ mẹ đã bỏ em ra nước ngoài, cậu nói có lẽ sau nàysẽ có ngày mẹ sẽ về tìm em rồi dẫn em đi cùng......”

“Vậy sao?”

“Thực ra, cho tới bây giờ em cũng không oán giận bà ấynhiều lắm, có thể dường như lúc nhỏ em có trách cứ bà, người khác đều cómẹ...... nhưng riêng em lại không có......”

“Ừ.” Hắn nhìn vẻ mặt an tĩnh mà ngủ của cô, nghiêm túclắng nghe, cũng không nói nhiều, động tác trong tay càng uyển chuyển càng mềmnhẹ.

“Đúng rồi, còn chuyện này nữa, anh phải nhớ chokỹ......Nhà của ông lão tại vùng nông thôn chúng em ở, nơi đó...... Có một gốccây dâu thật lớn.” Cô ủ rũ vô cùng, thói quen sợ hãi nhắm thẳng trong lòng hắnmà chui vào, cọ xát, mãi cho đến khi tìm được một vị trí thích hợp nhất.

“Phải không?”

“Là như vầy...... Trước kia cậu cho em tiền tiêu vặt,em có nhiều tiền lắm, tất cả đều được em cất trong hộp sắt, chôn ở dưới gốccây......” Cô đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt ngấn nước phản chiếu gương mặt tuấntú của hắn, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, “Anh không được nói cho người khác biếtđâu.”

“Huh......” Hắn kéo dài thanh âm, nhẹ nhàng mà hỏi:“Vì sao lại muốn nói cho anh biết chuyện quan trọng như vậy chứ?”

“Thật là.” Cô nhăn mày lại, dường như có ý nói hắnkhông nên hỏi một câu ngu ngốc như vậy, nửa mệt mỏi lại cộng thêm cơn buồn ngủlập đến cô nhắm mắt lại lần nữa, mềm mại bình yên sau đó vòng tay ôm ấy cổ hắn,ngáp một cái nhỏ, mới chầm chập nhỏ giọng nói thầm: “A Nghiên...... không giốngvới người khác.”

Quan Chi Nghiên nghe được, cô nói, hắn không giống vớingười khác.

“Nếu đã như vậy thì Nhược Nhược...... Anh là người nhưthế nào với em?” Ở bên tai cô hoỉ nhỏ, thanh âm của hắn nhỏ tới mức chỉ phảnphất giữa hai người như đây là một bí mật nhỏ của riêng họ vậy, tuy nhiên trảlời hắn lại là một tiếng ngáy nho nhỏ vang lên.

Hắn ôm chặt thân mình nhỏ bé vào trong lòng mình, đểhai má cô vùi sâu vào hõm vai thanh tú của hắn, chỉ kém đem cô hòa vào làm mộtvới hắn mà thôi, mà cô lúc này say rượu lời nói lảm nhảm linh tinh, ấy vậy màlại cũng làm cho hắn vì xúc động mà rơi lệ.

Khi hắn còn nhỏ đã bị đưa về Quan gia, kỳ thực khôngnhớ nổi dáng vẻ của mẹ ra sao, từlúc hai tuổi đã bị mang đi mãi cho đên lúc hắn mười lăm tuổi thì hay tin bà đãkhông còn trên thế gian nà nữa, ngay cả cơ hội gặp lại bà hắn cũng không có.

“Giang Nhã Trúc” tên này thường xuất hiện trong nhữngbộ phim chiếu trên TV, lúc đó bà là một cô gái tuổi vừa mới hai mươi, không cóngười ở phía sau chống lưng, lại là người đơn thuần không có thủ đoạn, chỉtrông vào vài phân sắc đẹp của mình thì Giang Nhã Trúc thật sự thất bại, hơnnữa lại bị đồng nghiệp là một ngôi sao trẻ dồn ép rất ghê gớm, do đó rất khócho bà có thể một ngày nào đó trở nên nổi tiếng. Sau này lại gặp gỡ Quan ThiênDưỡng, mặc dù biết rõ người này đã có gia đình, nhưng vẫn là người có đầu ócđầu tư phải nói là hô mưa gọi gió không ai khác chính là QUan thiếu gia, ngườitrong lòng bà, và một thời gian rất nhanh sau đó cũng sinh cho hắn một đứa contrai.

Bà thật khờ dại khi cho rằng, dựa vào sự dịu dàng độnglòng người của mình cùng với mẫu bằng tử quý, có thể nắm giữ vị thiếu gia lắmtiền nhiều của này để rồi ông sẽ thuận theo bà, tiền tài, địa vị mà nói từ nayvề sau có thể đạt được một cách dễ dàng như trở bàn tay.

Sao bà có thể lường trước được rằng thật sự có thểbước chân qua cửa nhà giàu là một điều không hề dễ dàng chút nào, bà dù phảiđòi chết đòi sống cũng không làm Quan Thiên Dưỡng đưa ra quyết định ly hôn,cuối cùng nagy cả đứa con cũng bị ông ta mang đi, bởi vì một câu nói của Quanlão thái gia: “Không phải là người phụ nữ được Quan gia cưới hỏi dàng hoàng thìhiển nhiên không có tư cách nuôi dưỡng cháu đích tôn của Quan gia ta.” QuanThiên Dưỡng cũng chỉ có thể xem cô giống như là người ngoài mà chăm sóc, rốtcuộc không có cách nào để cô có thể gặp mặt con một lần.

Cuối cùng, cô gái tên Giang Nhã Trúc này thành vật hisinh cho gia đình nhà giàu có, tuổi chưa đến bốn mươi đã vì uất ức mà mất,giống như ngôi sao băng bình thường lặng lẽ biến mất khỏi thế gian, sự tồn tạicủa bà thử hỏi có bao nhiêu người biết tới, dù cho có người cảm kích lộ vẻ quantâm đi nữa, chẳng qua là một nhóm người xem đây như là món tráng miệng sau khiăn xong, là một đề tài để nói chuyện phím. Cho dù bà đã ra đi, nhưng những kimcương ngoài cửa Quan gia cho dù bà có được vây quanh bởi kim quang thìđối với bà mà nói điều này có cũng được mà không cũng chẳng vấn đề gì, tất cảđều không còn giá trị gì nữa.

Năm ấy mười lăm tuổi, hắn biết được thân thế của chínhmình, đồng thời tỉnh ngộ, đáy lòng một mảnh giá lạnh.

Hắn đã hiểu rằng, trong nhà này vì sao mẹ hắn chưa baogiờ dành cho hắn cái ôm ấm áp, chưa bao giờ chịu liếc nhìn qua hắn quá một cái,rồi ngay cả dánh mắng cũng thành một thứ gì đó vô cùng xa xỉ, những gì mà hắnnhận được ngoài coi thường ra cũng chỉ là coi thường.

Đứng ở bên ngoài cánh cửa sắt tự động có khắc hoa củaQuan gia trang, lúc tuổi còn trẻ hắn quay đầu lại nhìn xa về phía sân nhà vắngvẻ, chân trời mây đen ùn ùn kéo tới, rồi thì mênh mông mưa phùn, hắn chợtcảm thấy bản thân mình trước sau vẫn chưa từng hòa hợp gì nhiều với gia tộcnày.

Hắn quyết định ra đi, du học là một tấm thảm lót đườngcho hắn có cơ hội rời Quan gia bay đến nước Mỹ xa xôi, hơn nữa căn bản hắn làmột người tài ba cùng với sự trợ giúp của vài người đã điều tra được chuyệntình năm xưa của mẹ đẻ hắn. Nửa năm sau hắn vụng trộm trở lại Đài Trung, tìmđược phân mộ của mẹ rồi, đứng ở trước mộ, hắn nhìn ảnh chụp trên tấm bia mộ bàyra một gương mặt xinh đẹp cứ như hắn đã quen biết từ lâu, khiến cho hắn khôngkhóc được.

Sinh hoạt tại Quan gia mười mấy năm, hắn sống giữalòng thù hận, giữa sự hen ghét đố kỵ, giữa sự coi thường hắn co học được chútgì chăng? Học được tranh đấu, học được cảnh giác, học được tự bảo vệ mình, chodù không có ý muốn đi hại người, nhưng so với người khác sẽ có thể tự lo chobản thân mình.

Thời thơ ấu, hắn cùng đám người cùng tuổi Quan Chi Hà,Nguyên Thánh Thành, hơn nữa cùng với bảy tám người bà con cùng chơi với nhau,các trưởng bối có vẻ đều vui với việc đưa hắn đến, bất luận là học môn gì cũngđều dành chỗ để học các kỹ năng quản lý tài sản. Bọn họ ở trongmột cái không gian cạnh tranh, tranh đoạt, cướp đoạt, không từ thủ đoạn, mụcđích chỉ có một, muốn chứng tỏ mình so với những người khác cao hơn một bậc,muốn cho lão thái gia nhìn với cặp mắt khác xưa, nên vì tương lai không xa bàyra trước một con đườngquang cảnh sáng sủa.

Vì khắc nghiệt trong thi đua như vậy, cho nên ngay từđầu hắn chính là người thường xuyên thắng, bởi vậy chiếm được không biết baonhiêu là ca ngợi cùng tán thưởng, dần dần theo thời gian, cái loại tán thưởngtràn lan này cũng không đặc biệt thật tình tán dương điều này làm cho hắn cảmthấy thật là nhàm chán.

Lúc biết được Quan Chi Hà người bị thua mà bị đại bálấy dây lưng đánh rất thảm, hắn đột nhiên đối với chuyện như vậy cảm thấy buồntẻ chán nản phải sinh ra và sống trong cuộc sống như vậy hơn nữa là chán ghéttình hình thực tế, thế cho nên hắn rất muốn là người đi gánh chịu thất bại.

Vì thế thất bại, thảm bại, không hề có lý do, một lần,hai lần, ba lần, như thế như vậy, đối với hắn bắt đầu bình phẩm tiếp đến trừ bỏtán thưởng bên ngoài đủ loại mùi vị, chế nhạo châm biếm có, châm biếm coi nhẹcũng có hoặc là giả nhân giả nghĩa mong được tốt cho mình cũng có. Mà mỗi lúcnhư vậy, cha của hắn thật tức giận đến sùi bọt mép, mà Nhị phu nhân của ôngtrên danh nghĩa là mẹ hắn bỗng nhiên thật mẫu thân bỗng nhiên trở nên hòa nhãdễ gần.

Bà so với bất kỳ ai cũng đều lo sợ hắn sẽ trở thànhđứa con chính là chướng ngại vật của bà, hắn càng vĩ đại bao nhiêu, bà càng lolắng bấy nhiêu; Hắn nếu thất bại, bà liền yên tâm.

Cùng một kiểu như vậy, các anh em cùng cha khác mẹ,tuy là những người người tầm thường không có chí tiến thủ, trong lòng cũngkhông ít người Quan gia tỏ ra ghen tị cùng tính kế.

Tất cả những điều này có nhiều điểm buồn cười! Rõ ràngcùng chung huyết thống, lại đang âm thầm nghiến răng nghiến lợi, máu chảy đầurơi, ngươi chết ta sống. Nếu nói, mười lăm tuổi phía trước Quan Chi Nghiên làmột điều gì đó vô định, cuộc sống không định hướng run rẩy giữa cuộc đời, thếthì mười lăm năm sau hắn nhất định phải hoàn thành được mục tiêu đặt ra, chínhlà bầu trời kia, hắn muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình, thậm chí còn muốnmột vài điều chuyển động theo một trật tự nhất định trong lòng bàn tay hắn.

Mà Quan gia, không thể nghi ngờ gì chính là chiến địatốt nhất, trải qua hơn một năm học tập, hắn rất nhanh trở lại với cái chiếntrường kia, một bên tránh việc thừa kế tài sản của Quan gia, một bên tiếp tụclàm cho mọi người và các thế hệ gọi là thiếu gia yếu đuối không tranh giành.

Quan Chi Phương quăng cho hắn một chứ vị nhỏ muốn hắnbắt đầu làm, hắn không thể chối từ nhận cho người khác vui lòng; Quan Chi Hàcưới cô bạn gái mà anh ta quen ở Mỹ, hắn thoải mái nói một tiếng chúc mừng, hắnlàm vậy để không bao giờ có điều gì ngăn cản bước đi của hắn, phá bỏ được kếhoạch mà hắn đã đề ra.

Nhưng là...... Rũ mắt trông xuống cô bé con không lokhông sầu đang ngủ trong lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trước sau như một đều làhồn nhiên ỷ lại, thế nhưng hắn lại cảm thấy, nếu có thể cùng cô tiếp tục cóđược cuộc sống bên ngoài như vậy, thì cũng không cần trở lại Quan gia nữa, đúngthật là chuyện không tệ chút nào.

Chỉ sợ, Nhị lão gia, người cha thân mến của hắn sẽkhông buông tha cho hắn sễ dàng như vậy, hắn lại có thể cam tâm tình nguyện đemcơ ngơi mình đã gây dựng nên đưa dến tay người kia sao?