Cung Đình Phi

Chương 2: Thương hại




Tiểu cung nữ nọ đang tưới hoa trước sân đại điện, nhìn thấy nàng thì vẻ mặt có chút hốt hoảng nhưng rất nhanh y đã khôi phục điệu bộ bình tĩnh, chạy nhanh vào trong báo tin cho chủ tử hào "Trang" kia, thoáng tích tắc liền trở ra dẫn nàng vào trong.

Mục Hỗn Châu chắc hào hứng lắm khi nàng rớt đài, bằng không thì sao cách nhanh vậy lại cho truyền nàng. Đúng như dự đoán, trên gương mặt nhẵn nhụi của nàng ta hiện lên tia thoả chí, từ Nguyệt phi nương nương tôn quý, chớp mắt chỉ còn là Bảo lâm nhỏ bé, đến Túc Nguyệt Anh còn khinh thường chính mình nói chi kẻ khác.

Mặc dù chán ghét đến cực điểm, nàng vẫn phải quy củ hành đại lễ với người đang ngồi trên ghế chủ toạ:

- Thỉnh an Trang Quý phi, nguyện nương nương vạn phúc kim an, cát tường.

Rốt cuộc cũng có thể bắt Túc Nguyệt Anh phủ nhục dưới chân, nàng ta nở nụ cười đắc ý nhạo báng nàng:

- Nguyệt Bảo lâm hành đại lễ coi bộ chỉnh chu lắm, nhưng có phải đã quên điều gì rồi không?



- Thứ cho tần thiếp ngu muội không biết, khẩn xin Quý phi nương nương chỉ dạy.

- Haha, Túc Nguyệt Anh, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay. Nói cho ngươi biết, bệ hạ ban cho bổn cung hào "Trang", ngươi phải gọi đầy đủ "Trang Quý phi", vì phẩm "Quý phi", nên ngươi phải tôn xưng thêm hai chữ "nương nương" ở cuối, là "Trang Quý phi nương nương", đã rõ chưa?

Giữ tư thế quỳ quá lâu, Túc Nguyệt Anh có chút mỏi, nghe thêm giáo huấn lôi thôi từ Mục Hỗn Châu khiến nàng choáng váng đầu óc, mồ hôi thấm ướt cả cổ áo lụa, ánh mắt nhìn chăm chăm sàn nhà bằng gỗ, không muốn cho kẻ trước mặt xem nàng trong bộ dạng nhu nhược.

Bỗng nhiên, Mục Hỗn Châu đến gần Túc Nguyệt Anh, nâng mũi hài đặt dưới cằm nàng, mạnh bạo nâng lên, đế giày đạp vào má nàng xoay qua xoay lại.

Túc Nguyệt Anh cảm thấy bị sỉ nhục tuyệt nhiên không phản kháng, cứ để nàng ta tùy ý trút giận, chán rồi thì thôi. Thấy nàng không có phản ứng chống đối, Mục Hỗn Châu càng tức giận, đá vào mặt làm nàng ngã xuống. Lúc này, Túc Nguyệt Anh thật sự không thể chịu nổi, trừng mắt nhìn nàng ta, chỉ thấy ha hả mấy tiếng, Mục Hỗn Châu lớn tiếng:

- Nguyệt Bảo lâm to gan mạo phạm bổn cung, lôi ra ngoài phạt trượng đến khi nào nhận ra sai lầm thì thôi.

Mấy tháng trước bị nhốt, nàng ăn không ngon, quần áo không đủ mặc, sức khoẻ yếu đi rất nhiều, Mục Hỗn Châu lệnh người đánh nàng, khác nào muốn lấy mạng?

Túc Nguyệt Anh như ba tháng trước, không phản kháng, để yên cho mấy tên thái giám tay chân thô bỉ kéo lê nàng ra sân sau đại điện, ghìm chặt nàng xuống đất.

Một trượng, hai trượng, ba trượng, không biết bao nhiêu đòn roi đã giáng xuống người nàng, vậy mà trong cơn đau, nàng chỉ nghĩ đến hắn, cầu mong hắn mau đến cứu nàng, thật ngốc ngếch, hắn đâu có quan tâm nàng, hắn quên nàng rồi, quên nàng rồi...

Trời quang mây tạnh, có thái giám từ xa chạy tới, nói nhỏ vào tai Mục Hỗn Châu, nàng ta dường như bất ngờ xong thoáng qua nét hoảng sợ. Chưa kịp hoàng hồn thì tiếng nói lanh lảnh của Lưu công công vang lên:

- Hoàng thượng giá đáo.

- Thần thiếp cung thỉnh bệ hạ thánh an.

Lăng Mặc Quân âu yếm cầm lấy tay Mục Hỗn Châu đỡ nàng ta đứng dậy, không hề để tâm đến một người toàn thân rách nát, đâu đó xuất hiện vệt máu đỏ tươi.

- Biết ái phi mấy ngày qua tốn nhiều công sức cầu nguyện. Tan triều liền đến thăm nàng, nhưng có lẽ trẫm đến không đúng lúc rồi.

- Bệ hạ đến lúc nào cũng đúng hết, chẳng qua thần thiếp đang "chiếu cố" phi tần trong cung mình thôi. Nguyệt Bảo lâm vô ý vô tứ phạm sai không chịu nhận, còn lườm thần thiếp nữa.

Hắn mãi mới nhìn đến nàng, bộ dạng thê thảm đó khiến hắn dâng lên cảm giác khó chịu. Mục Hỗn Châu thấy hắn dần chuyển sự chú ý đến Túc Nguyệt Anh, thân hình mềm mại dựa vào lòng hắn.

- Bệ hạ, Châu nhi thật sự rất sợ, ngộ nhỡ, Nguyệt Bảo lâm phút nào đó bốc đồng mà ra tay với Châu nhi...bệ hạ, Nguyệt Bảo lâm liếc Châu nhi rất đáng sợ.

Những lời của Mục Hỗn Châu đều chui hết vào tai nàng, nàng khẽ nhếch. Mục Hỗn Châu làm thái quá rồi, nàng bây giờ chỉ là tiểu phi nhỏ bé, đáp lời nàng ta còn không dám thì sao có dũng khí ra tay làm gì.

Túc Nguyệt Anh cảm nhận Lăng Mặc Quân ném cho mình sự thương hại, nàng vĩnh viễn không cần, không cần lòng thương của hắn.

- Nếu Nguyệt Bảo lâm làm ái phi mất hứng như thế thì sau này không cần đến thỉnh an nữa.

- Bệ...bệ hạ, ý người là...? - Mục Hỗn Châu bất ngờ hỏi, vậy thì sao có cơ hội hành hạ Túc Nguyệt Anh đây?

- Trẫm thấy Nguyệt Bảo lâm đi đến đâu cũng gây ra bực tức, vậy thì sau này cứ yên ổn ở biệt viện bên ngoài nội đình đi.

Cơ mặt Mục Hỗn Châu lại giãn ra, thậm chí còn thêm nhiều phần vui sướng, Túc Nguyệt Anh bị ném đến biệt viện. Biệt viện, không phải lãnh cung nhưng nơi đó rất ít người lui đến, nói đúng hơn là lãnh cung thu nhỏ, chướng ngại vật phía trước biến mất, vậy thì, trái tim của Lăng Mặc Quân cuối cùng sẽ thuộc về Mục Hỗn Châu đây, chắc chắn rồi, chắc chắn là thế...Càng nghĩ, khoé miệng Mục Hỗn Châu càng đậm ý cười.

- Tất cả đều theo bệ hạ.

Mục Hỗn Châu dụi đầu vào cánh tay hắn, Lăng Mặc Quân dịu dàng hôn lên trán nàng ta, cả hai dẫn theo đoàn cung nhân rời đi, bỏ nàng trơ trụi, cô đơn một góc, hắn lần nữa, nhẫn tâm vứt bỏ nàng, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, nhưng sưởi ấm trái tim lạnh lẽo nàng đang mang...