Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao

Chương 56: [Quan trọng]




Đèn đỏ.

Sáu mươi giây dài đằng đẵng.

Chu Hoài Ngạn rốt cuộc cũng có thể quay sang nhìn cô: “Em nói cái gì?”

Tống Kinh Hi nén giận, cũng nhịn sự ấm ức: “Em nói, chúng ta đừng yêu nữa, chúng ta không hợp nhau.”

“Bây giờ em nói với anh là chúng ta không hợp nhau?” Ánh mắt Chu Hoài Ngạn sâu như mực, anh kìm nén sự tức giận, “Vậy thì ở bên ai mới hợp? Ngụy Cảnh sao? Đến lúc này rồi mà em còn muốn quay đầu?”

“Em quay đầu cái gì! Em đã nói là chuyện này không liên quan đến Ngụy Cảnh!”

“Không liên quan mà các em trò chuyện vui vẻ như thế, không liên quan mà cậu ta lại đỏ mặt? Mới nghe người khác nói vài câu là em đã cho rằng chúng ta không hợp nhau, muốn tìm người bằng tuổi? Tống Kinh Hi, tình yêu của em dễ dàng chuyển giao vậy sao?! Em thật sự rất trẻ con đấy!”

Tống Kinh Hi vốn đã khó chịu muốn chết, vừa bị anh nói như thế thì lập tức bùng nổ: “Đúng! Em trẻ con cho nên mới thích anh! Cho nên mới cố tình qua lại với Ngụy Cảnh để anh đừng tránh xa em! Để giả bộ yêu đương nhảm nhí gì đó! Nói đến cùng thì em vẫn chưa thực sự trưởng thành! Thực sự rất tùy hứng! Thực sự không hợp với anh!”

Tích tích tích ——

Đã qua thời gian đèn đỏ, xe xếp hàng phía sau bắt đầu bấm còi.

Vẻ mặt Chu Hoài Ngạn rất kỳ lạ, anh nhìn chằm chằm cô một hồi, đạp chân ga, đột nhiên dừng xe ở ven đường.

“Em không muốn về nhà, em muốn xuống xe.” Cô nói xong muốn đi mở cửa, Chu Hoài Ngạn lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay cô.

“Em nói rõ ràng xem, lúc trước là em cố ý qua lại với Ngụy Cảnh?”

“Chuyện này quan trọng lắm sao, anh buông ra ——”

“Quan trọng.” Chu Hoài Ngạn dùng sức kéo cô lại, “Cho nên, em tìm cậu ta không phải vì em muốn yêu đương?”

“Vì muốn yêu đương nên em mới tìm cậu ấy, nếu không có cậu ấy, làm sao em yêu đương với anh được?” Tống Kinh Hi bỗng nhiên bật khóc, “Nhưng bây giờ em cũng không có cách nào yêu anh nữa!”

Trái tim Chu Hoài Ngạn chợt buông lỏng, mọi mối nghi ngờ lúc trước dường như đã được giải đáp. Niềm vui sướng tột độ tràn ngập trong lòng anh, anh gần như chọn lọc bỏ qua những lời nói khó chịu của cô, ôm cô thật chặt.

“… Anh làm gì vậy!” Cô đẩy anh.

Chu Hoài Ngạn đè lưng cô lại, không cho cô lộn xộn: “Em đừng nói không hợp nữa.”

“Nhưng sự thật là em không theo kịp anh, anh muốn kết hôn em cũng không có cách nào cả, người nhà anh muốn anh cưới người khác.”

Chu Hoài Ngạn dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, trong lòng vừa vui mừng vừa đau đớn: “Đối với anh suy nghĩ của bọn họ không hề quan trọng, anh sẽ không cưới người khác. Em cũng đừng sợ mình ảnh hưởng đến anh ở Thừa Phong, sẽ không có chuyện đó đâu, anh đảm bảo.”

“….Làm sao anh đảm bảo được, lỡ như thì sao?”

“Lỡ như cũng chẳng sao, cùng lắm thì làm lại từ đầu.”

Tống Kinh Hi sửng sốt: “Anh điên rồi à?”

Ánh mắt Chu Hoài Ngạn hơi tối xuống, anh ôm lấy hai má cô: “Nếu em cứ nhất quyết nói không hợp đòi chia tay thì anh mới thật sự phát điên đấy.”

——

Trước đây Tống Kinh Hi thi thoảng cũng có kiếm chuyện cãi nhau với Chu Hoài Ngạn, song đó chỉ là mấy chuyện vụn vặt, khi thật sự đụng đến chuyện lớn rồi thì cô lại không có cách nào tiếp nhận nỗi.

Cô không thích anh hy sinh cho cô quá nhiều.

Nhưng khi anh nghe nói cùng lắm là làm lại từ đầu, trong lòng cô không thể không cảm động, thậm chí còn có chút bối rối.

Chẳng lẽ một người tham công tiếc việc như anh lại không coi trọng công việc?

Cho nên, trong mắt anh, cô quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác?

“Em đói chưa, có muốn ăn chút gì không?” Anh đưa cô về nhà, kéo cô tới sô pha.

Tống Kinh Hi lắc đầu.

Chu Hoài Ngạn bèn ngồi xuống, thẳng thừng ôm cô vào lòng: “Vậy em trả lời anh mấy vấn đề đi.”

Đầu óc Tống Kinh Hi vẫn còn đang chập chờn: “Vấn đề gì…”

“Rốt cuộc là em và Ngụy Cảnh bắt đầu như thế nào?”

Tống Kinh Hi hiện tại đã không thèm để ý đến chuyện này, cô cau mày buồn bực nói: “Ai bảo sau khi em tỏ tình với anh, anh cố tình xa lánh em làm gì? Lúc đó em chỉ muốn anh quay về, cũng muốn cho anh biết em đã trưởng thành có thể yêu đương, cho nên mới tốn tiền thuê cậu ấy làm bạn trai em.”

Lông mày Chu Hoài Ngạn khẽ giật: “Dùng tiền thuê bạn trai? Em cũng dám nghĩ dám làm thật đấy. Vậy sau đó hẹn hò thì sao, đã làm gì rồi?”

Tống Kinh Hi ngước mắt nhìn anh: “Xem phim, ăn cơm, mua sắm, không phải anh biết cả rồi sao?

“Vậy là đêm Giáng Sinh em cũng cố ý?”

“Lần đó em không cố ý làm gì cả, là do anh tự hiểu lầm.” Tống Kinh Hi nói, “Đêm đó mẹ cậu ấy đột nhiên phải làm phẫu thuật nhưng thiếu tiền, em chạy qua đó giúp đỡ, không ngờ chờ đến quá muộn nên em ra khách sạn ở lại. Em cũng không nghĩ là anh sẽ tới đó, còn hiểu lầm Ngụy Cảnh đang ở trong phòng của em.”

“Vậy là, lúc đó em lừa anh?”

“Là em tương kế tựu kế! Ai mà biết hóa ra chuyện l@m tình mới có thể k1ch thích anh, nếu sớm biết như thế em đã bảo Ngụy Cảnh đi khách sạn từ lâu rồi.”

Vừa nói xong, mặt cô bị bóp chặt, Chu Hoài Ngạn dường như có chút bất đắc dĩ: “Sao em có thể lấy chuyện này ra làm loạn chứ.”



“Em đâu có sợ, Ngụy Cảnh sẽ không chạm vào em. Mà ngoại trừ anh ra em cũng không làm chuyện này với ai khác, anh đừng tưởng rằng với ai em cũng có thể.”

Thật đáng tiếc, anh từng cho rằng cô muốn yêu đương là do tác dụng của hormone tuổi dậy thì, thế nên đối phương là ai cũng không quan trọng.

Sự im lặng của anh khiến Tống Kinh Hi nhảy dựng, cô lập tức rời khỏi vòng tay anh: “Anh sao vậy! Chẳng lẽ anh cho rằng với ai em cũng có thể lăn giường?!”

Chu Hoài Ngạn: “Em và Ngụy Cảnh đã tạo cho anh một ảo giác.”

“Nhưng rõ ràng là anh ép em làm như vậy trước!”

Chu Hoài Ngạn nhận thua, xét đến cùng đúng là vấn đề của anh: “Được, là anh ép em trước, về chuyện này anh thành thật xin lỗi em.”

Tống Kinh Hi trừng mắt nhìn anh, đột nhiên lại cảm thấy chán nản: “Nhưng bây giờ nghĩ lại, em cảm thấy lúc đó anh nói rất đúng.”

“Nói gì?”

“Anh nói em ấu trĩ, nói chúng ta có khoảng cách thế hệ, nói chúng ta không hợp nhau.”

Chu Hoài Ngạn nhíu mày: “Tống Kinh Hi, sao em lại quay về đề tài này?”

“Em chỉ là chợt nhớ lại thôi, cảm thấy anh nói rất đúng.”

“Anh xin rút lại những lời đã từng nói, cũng xin em xóa sạch những thứ trong đầu em đi! Từ lúc quyết định ở bên em, trong mắt anh em đã không còn là một đứa trẻ nữa.”

“Vậy sao?”

‘Chẳng lẽ không phải?” Chu Hoài Ngạn có chút khó chịu, anh phát hiện bọn họ cứ luôn mắc kẹt trong vòng xoáy này, rõ ràng đây đã không còn là vấn đề nữa.

“Nếu còn coi em là trẻ con, anh sẽ hôn em, sẽ lên giường với em sao?”

Tống Kinh Hi nghẹn lời, lập tức phản bác: “Chúng ta nào đã lên giường… Cùng lắm là anh chỉ sờ vào người em. Từ đầu tới cuối anh không hề dùng súng thật đạn thật với em.”

Nghĩ đến đây cô lại thấy hơi hoài nghi, chẳng lẽ vì anh biết trước sẽ có một ngày như vậy, nên sợ phải chịu trách nhiệm với cô? Nhưng cô đâu cần anh chịu trách nhiệm.

Tống Kinh Hi hừ khẽ một tiếng, lầm bầm: “Em thấy từ đầu đến cuối anh không hề muốn chạm vào em.”

Một thoáng yên tĩnh——

Nhìn vẻ mặt ‘như thể đã đoán được điều gì đó’ của cô, Chu Hoài Ngạn thấy phổi mình như sắp nổ tung, ấn đường giật giật.

Tống Kinh Hi cảm thấy ánh mắt của anh tối tăm đến đáng sợ, nhưng cô không muốn sửa lời, bởi vì vốn là như vậy. Từ lúc ở bên nhau đến giờ anh không hề có ý định thân mật với cô hơn nữa.

Cô cũng đâu có nói sai!

“Này, anh nói gì đi chứ, anh cứ nói là có phải anh….”

Vừa nói được một nửa, cô đột nhiên nhìn hấy Chu Hoài Ngạn đứng dậy đi về phía cửa ra vào.

Bụp một tiếng, cánh cửa đằng xa mở ra rồi bị đóng lại, không hề báo trước, anh đóng sầm cửa bỏ đi.

Tống Kinh Hi ngây người.

Anh làm vậy là có ý gì…Tức giận bỏ đi?

Đáng ra cô mới là người bỏ đi đấy!

Tống Kinh Hi ngồi trong phòng một lúc, không hiểu sao lại thấy ấm ức, cô đứng dậy muốn đi vào phòng của mình. Quả nhiên nói có thể vì cô từ bỏ tất cả gì đó đều là giả, anh hối hận rồi đúng không, muốn bỏ đi rồi đúng không?!

Vậy thì cô cũng phải thu dọn đồ đạc, cô cũng muốn đi!

Kết quả vừa mới đứng lên lại nghe thấy cửa lớn bị mở ra, cô nhìn thấy Chu Hoài Ngạn đã trở lại, sắc mặt vẫn đen kịt như ban nãy, mặt mày sắc bén, tựa như giây tiếp theo sẽ róc thịt cô ra vậy.

Tống Kinh Hi mím môi, có chút sợ hãi, nhưng cô cảm thấy mình không thể nhận thua, bèn đứng lên sô pha, cố gắng dùng chiều cao giả tạo nhìn xuống anh.

“Chu Hoài Ngạn, anh có ý gì? Anh nổi giận gì chứ? Em đâu có nói sai, em ——”

Anh đột nhiên đi tới, bế thốc cô lên. Tống Kinh Hi lập tức ngã lên vai anh, eo và bụng cấn vào vai anh khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

“Anh làm gì vậy, đau…”

Chu Hoài Ngạn không nói một lời, thẳng thừng bế cô vào trong phòng.

Cuối cùng, anh ném cô lên giường của anh.

Tống Kinh Hi vừa ngã xuống giường là anh đã ập lên người cô, khiến cô mất cả giọng. Sức nặng của người đàn ông nửa đè lên cô, giống hệt như một con báo đang săn mồi sắp róc thịt rồi ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Hô hấp của cô có chút rối loạn, một giây sau, anh cúi người xuống hôn cô.

Bọn họ đã hôn nhau rất nhiều lần, nhưng đây là lần anh dùng sức nhất cũng điên cuồng nhất. Anh không ngừng đẩy sâu và quấn lấy, để cho cô nghe thấy rõ tiếng môi lưỡi chạm nhau.

Cô cảm thấy hơi đau, nhưng cũng không thể tránh khỏi cảm giác k1ch thích. Chất lỏng trong suốt trượt không khống chế được dọc theo khóe miệng, khóe mắt Tống Kinh Hi cũng trở nên ẩm ướt vì hít thở không thông.

Giữa những cái hôn dày đặc và chặt chẽ, cô gần như bị thiếu oxy, nức nở muốn đầu hàng. Nhưng anh tựa như đang cố ý tra trấn cô, tra tấn cô vì hôm nay đã nói những lời đó, không chịu buông ra, giữ chặt lấy cô cằm rồi xâm nhập truy đuổi, nghiền ép môi lưỡi cô.

“Ưm….”



Cách một lớp quần áo mùa hè mỏng manh, lòng bàn tay nóng rực của anh tạo ra từng gợn sóng nhỏ.

Anh áp vào quá sát, khiến cô có thể cảm nhận rõ được sự thức tỉnh của anh.

“Anh không chạm vào em, sao lại em lại hiểu thành anh không muốn chạm vào em!” Giọng nói nặng nề và gấp gáp vang lên ngay bên tai cô, chút khàn khàn lẫn trong đó mang theo sự quyến rũ mê người.

Đầu lưỡi của Tống Kinh Hi đã tê dại, trái tim cũng run rẩy theo: “Vậy, vậy anh muốn em hiểu thế nào! Anh nói anh ngại vì chúng ta phát triển quá nhanh, anh nói chưa suy nghĩ kỹ càng!”

“Anh nói là muốn để em suy nghĩ kỹ càng!”

“Em đã nghĩ kỹ lắm rồi…” Mắt Tống Kinh Hi ươn ướt, “Không phải em vẫn luôn nghĩ kỹ sao!”

Trái tim Chu Hoài Ngạn thắt lại, anh vùi mặt vào mái tóc cô, hít sâu một hơi: “Nhưng chuyện của em và Ngụy Cảnh khiến anh tưởng rằng em vẫn chưa suy nghĩ kỹ! Anh cho là em chỉ muốn yêu đương. Anh không muốn để em yêu đương tùy tiện với người khác, nhưng anh cũng sợ em chỉ yêu đương tùy tiện với anh, anh sợ em hối hận.”

Bởi vì quá quan tâm, quá muốn bảo vệ, cho nên ngay cả chính anh cũng không nỡ phá vỡ cô.

Chu Hoài Ngạn vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng suy cho cùng cũng do anh không tin tưởng cô, cảm thấy cô còn trẻ dễ bốc đồng xốc nổi, cảm thấy cô không phải thật lòng thích anh.

Anh đã nghĩ sai rồi.

Tống Kinh Hi rốt cuộc cũng biết trong lòng anh nghĩ thế nào, cô á khẩu không nói lên lời, vòng vèo nửa ngày trời cuối cùng là vấn đề của cô. Cô tìm Ngụy Cảnh là đúng, nhưng cũng là sai, ngược lại còn khiến anh hiểu lầm.

Mẹ nó, cô lại càng muốn khóc hơn nữa.

Mà cô cũng thật sự bật khóc: “Từ đầu tới cuối em chỉ thích một mình anh, em cũng chỉ muốn ở bên anh mà thôi!”

“Được…” Hốc mắt Chu Hoài Ngạn cũng nóng lên, anh hôn vào vành tai cô, giống như đang đối xử với một món báu vật: “Vậy thì em hãy giữ lấy suy nghĩ hiện tại của em. Đừng nói chúng ta không hợp nhau nữa, cũng đừng cãi nhau đòi chia tay với anh. Được không Tống Kinh Hi?”

Tống Kinh Hi nức nở, nghiêng đầu qua: “Anh chắc chắn chúng ta không chia tay?”

“Anh chắn chắn.” Chu Hoài Ngạn nói, “Dù là bất cứ chuyện gì hay bất cứ ai cũng không quan trọng bằng em.”

Tống Kinh Hi chớp chớp mắt, nước mắt rơi vào trong chăn.

Cô cảm thấy trái tim mình bị lời nói của anh mở rộng vô hạn, bay lên không trung, thoải mái chưa từng có.

Thế là cô đột nhiên không muốn lo lắng bất cứ điều gì nữa, kích động đến mức bất chấp tất cả.

“Vậy bây giờ anh biết em đã nghĩ kỹ rồi, có muốn tiếp tục nữa không?” Cô khụt khịt mũi, dùng sức ôm cổ anh.

Chu Hoài Ngạn móc hai cái hộp trong túi ra, ném sang một bên.

Tống Kinh Hi liếc mắt nhìn, thấy được bao bì sặc sỡ.

“Vừa rồi anh ra ngoài…”

“Mua bao.”

Vừa dứt lời, anh đã không muốn kìm nén nữa, cúi xuống hôn cô.

Hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô, trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ cũng đóng chặt, chỉ có ánh đèn từ phòng khách hắt vào vài tia sáng, nhưng cô vẫn thấy rõ được mặt anh, còn cả ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của anh.

Tống Kinh Hi cuối cùng cũng bắt đầu thấy căng thẳng, nhưng cô không muốn biểu hiện ra ngoài, dù sao người ngày nào cũng ồn ào đòi làm chuyện này chính là cô.

“Bật đèn lên.”

Chu Hoài Ngạn khựng lại.

Mặt Tống Kinh Hi đỏ bừng: “Em muốn nhìn!”

Trong bóng tối, dường như anh vừa cười khẽ một tiếng. Một lát sau, anh kéo tay cô, dẫn dắt: “Được, em nhìn đi.”

Ánh sáng rực rỡ ở ngay trên đầu bọn họ.

Tống Kinh Hi trải qua cảm giác mát mẻ rồi lại rơi vào cái nóng đột ngột.

Cô đã thử tưởng tượng khoảnh khắc hai người chân chính là của nhau rất nhiều lần, thậm chí còn trải nghiệm qua cảm giác ấy vô số lần trong giấc mơ của mình. Cô cảm thấy, khoảnh khắc đó chắc hẳn cũng thoải mái giống như hôn môi.

Nhưng cô không ngờ rằng hiện thực lại giáng cho cô một đòn nặng nề, song cô vẫn không hề hối hận. Thế nhưng ở ngay thời điểm cô cố gắng chống đỡ đến mức bật khóc nức nở, Chu Hoài Ngạn lại có chút hối hận.

Anh vuốt v e mặt cô, nhẫn nại gọi tên cô.

Hai mắt cô đỏe hoe vì khóc, thấy anh muốn dừng lại thì lập tức ôm chặt lấy anh: “Anh làm gì đó! Không cho anh đi, huhuhu….”

Tống Kinh Hi được nuông chiều từ bé không chịu nổi một chút đau đớn được anh ôm vào lòng dỗ dành.

Anh không thể nhìn thấy cô vì đau đớn mà khóc đến như vậy.

Nhưng cô không chịu buông anh ra.

“Đau lắm sao?”

“Đau…. Không, không đau!” Tống Kinh Hi nghẹn ngào, “Chúng ta rất hợp nhau…”

Chu Hoài Ngạn sửng sốt, gần như bật cười: “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì…” Cô ôm lấy anh, thấp giọng nói, “Chu Hoài Ngạn, anh phải chờ em nhé. Chờ em lớn rồi chắc chắc sẽ tốt hơn…”