Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 40




Edit:Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Vân Phi

Đêm giao thừa cũng không có việc gì lớn. Cung yến đêm nay có tông thân, triều thần cùng tham dự, cho dù ngồi cách nhau một bức rèm châu thì lúc này cũng không phải trường hợp đám tần phi nên phô trương. Trường hợp như này luôn là người nào người nấy ngoan ngoãn ngay ngắn, làm ra dáng vẻ đoan trang mà cung tần của thiên tử nên có nhất. Cố Thanh Sương nhìn thấy những người ngày thường ganh đua nhan sắc này người nào người nấy ngồi nghiêm chỉnh, chỉ cảm thấy buồn cười. Buồn cười rồi nàng lại cảm thán yêu cầu của nam nhân đối với nữ nhân quá cao, muốn các nàng tuyệt đối phục tùng, nhu tình như nước rúc trong lòng, ở bên ngoài lại muốn các nàng đoan trang rộng lượng, ứng đối thỏa đáng.

Bọn họ cũng không suy nghĩ xem có mấy người có thể thật sự đồng thời làm được cả hai điều.

Cũng không suy nghĩ xem, người có thể đồng thời làm được cả hai điều, có mấy người thật sự để ý đến chuyện tình ái?

Nhưng nghĩ thêm nữa, nàng lại lắc đầu bỏ qua, chuyện này thật ra cũng chỉ là chuyện thường tình trên đời. Nếu nàng ngồi trên hoàng vị, hậu cung đổi thành một đám nam nhân, tất cả trai đẹp đó đều tập trung tinh thần muốn mang đến niềm vui cho nàng, nàng cũng sẽ ngày càng tham lam, hi vọng bọn họ hoàn mỹ rồi lại càng hoàn mỹ hơn nữa.

Nàng bèn ổn định lại tinh thần, dùng bữa, uống rượu, xem ca múa, đến canh giờ lại cùng nhau ra ngoài điện xem pháo hoa nổ vang chân trời. Một đêm giao thừa trôi qua vui vẻ.

Đêm đó, thiên tử trở về Tử Thần điện ngủ một mình. Một phần bởi vì cung yến giao thừa tan muộn, sáng sớm hôm sau lại có triều hội mùng một tết, trước mắt không phải thời điểm tìm vui; hai là bởi vì tạm thời chưa lập Hậu, luận về phép tắc cũng không có nơi hắn không thể không đến.

Nhưng từ mùng một tháng giêng, các cung rõ ràng đều thi nhau hành động. Từ sau khi tan triều hội mùng một tết, lũ lượt có người tặng đồ đến Tử Thần điện. Nước canh, điểm tâm, túi tiền, túi thơm, dạng gì cũng có.

Tin tức này là Liễu Nhạn mang tới lúc ghé chơi, bấm đầu ngón tay tính toán hai vị cạnh tranh gay gắt với nàng ấy đưa đến Tử Thần điện cái gì. A Thi ở bên cạnh không nhịn được cười: "Tuy ngày tết là việc lớn nhưng cũng không cần phải tranh nhau bày tỏ tâm ý vào ngày hôm nay nha? Theo ý nô tỳ, một năm 365 ngày, ngày nào không phải ngày tốt, cứ nhằm ngày hôm đó đưa tặng cũng vô ích, chắc chắn Hoàng thượng còn chẳng nhìn đến, cũng không nhớ được."

Cố Thanh Sương mỉm cười một cái: "Đâu phải bọn họ luôn muốn tranh nhau bày tỏ tâm ý vào ngày hôm đó? Ngươi ngẫm lại xem, ngày đầu năm mới những năm trước, trong cung trôi qua thế nào."

Thốt ra lời ngày, Liễu Nhan tỏ vẻ không hiểu: "Những năm trước trôi qua thế nào?"

Cố Thanh Sương nói: "Ngày mùng một tết những năm trước, bất kể triều hội mệt mỏi thế nào, Hoàng thượng vừa đợi tan cuộc sẽ lập tức chạy đến chùa Thiên Phúc, đi gặp Nam Cung thị."

Liên tiếp ba năm, năm nào cũng như thế. Mà trước đó nữa, dù tầng giấy mỏng kia chưa đâm thủng nhưng tình cảm đã sớm nảy sinh, hai người cũng đều ở trong cung, hơn phân nửa là sẽ bên nhau chúc mừng năm mới.

Phần nhu tình mật ý kia của bọn họ ngọt bao nhiêu, thì những phi tần khác đắng bấy nhiêu.

Bây giờ Nam Cung thị đột nhiên không còn, tất nhiên ai cũng muốn bỏ chút tâm tư, nhìn xem ngày hôm đó có thể đổi thành bản thân hưởng phần nhu tình kia không.

Liễu Nhạn nghe lời này, ý cười hết sức phức tạp: "Nếu là như vậy thì có thể thấy được trong mắt Hoàng thượng, ngày hôm đó cũng là ngày trọng đại. Hai vị kia là thân phận gì, nghĩ cũng biết Hoàng thượng chẳng thèm để ý tới bọn họ."

"Con người luôn thích tin vào may mắn." Cố Thanh Sương cười một tiếng, rồi không nói thêm, bản thân nàng cũng không có lòng tặng gì, càng không muốn lỗ mãng yết kiến lúc này. Sau khi ăn trưa tiễn Liễu Nhạn rời đi, Cố Thanh Sương bình yên ngồi xuống, chép "Hoa Nghiêm kinh" đến chiều.

Lúc Đoan Ngọ, nàng lấy cớ "Hoa Nghiêm kinh" để bênh vực Nam Cung Mẫn, diễn một vở kịch với Thái hậu, chiếm được mấy phần tiện nghi. Nhưng có lẽ đến Thái hậu cũng không ngờ rằng, sau đó nàng thật sự gắng sức chép "Hoa Nghiêm kinh" đến tận ngày hôm nay, chỉ còn hai quyển cuối.

Gần đến thời gian ăn bữa tối, rốt cuộc nàng đặt bút xuống, gọi hoạn quan khéo tay đến, đóng hai quyển thành sách, sau đó sai người tìm chiếc hòm gỗ lớn, đặt tất cả kinh văn vào trong đó.

"Hoa Nghiêm kinh" tổng cộng 80 quyển, hơn 120 vạn chữ, đựng đầy ắp trong hòm gỗ sơn đỏ chót, đến nắp hòm còn không đóng lại được.

Ăn mặc thỏa đáng, Cố Thanh Sương dẫn theo cung nhân ra ngoài. Bởi vì đi đưa kinh văn, để bày tỏ thành ý, nàng không dùng cỗ kiệu, mà lệnh cho bốn hoạn quan khiêng kinh văn đi theo, đi thẳng ở phía trước.

Qua chừng hai canh giờ, bọn nàng đã đến trước Tử Thần điện. Sáng sớm tháng chạp, trời hãy còn tối, trước điện là một màu u ám, đèn cung đình dưới mái hiên tỏa ra ánh vàng ấm áp. Cố Thanh Sương thấy trước cửa điện cách đó không xa có mấy người đang chờ.

Hai vị trong số đó chính là Ngô Bảo lâm và Xa Bảo lâm ở cùng Liễu Nhãn, hai vị còn lại cũng là tần phi cấp thấp không tính là được sủng giống các nàng. Cố Thanh Sương dở khóc dở cười, bọn họ cũng thật quá nhẫn nại chờ đợi.

Nếu mang thành ý này đi lễ Phật, nhất định các nàng đều sẽ tu thành chính quả!

Thấy nàng đi đến từ xa, bốn người đều quay lại hành lễ. Cố Thanh Sương gật đầu coi như đáp lễ, sau đó dặn dò A Thi: "Ngươi không cần đi vào cùng ta. Dẫn người đi lấy mấy cái lò sưởi tay cho các vị nương tử, trời rất lạnh, đừng để bị đông lạnh."

A Thi đáp một tiếng "Vâng", trong bốn người liền có người nói cảm tạ. Ánh mắt Xa Bảo lâm kia đảo sang nàng, lại nói: "Không ngờ Nhu Tần nương tử cũng đến. Hôm nay Hoàng thượng rất bận rộn, một mực không rảnh gặp ai. Phân vị ta thấp, đợi cũng đành đợi thôi nhưng nương tử đừng để bị lạnh."

Cố Thanh Sương cười: "Đa tạ." Nói xong nàng đi đến cửa đại điện, không rảnh để ý đến sắc mặt của mấy vị kia.

Loại chuyện tranh giành tình cảm này, đâu phải cứ dựa vào tới trước tới sau?

Nhưng không đợi nàng mở miệng, hoạn quan đợi ở cửa đã mở miệng nói trước, mặt lúng túng: "Nhu Tần nương tử an. Nương tử, nếu không hôm nay... Ngài vẫn nên về đi, hôm nay tâm tình Hoàng thượng không tốt, lúc này lại đang mệt mỏi."

"Đa tạ công công nhắc nhở." Cố Thanh Sương vén áo thi lễ, lông mi rũ xuống: "Nhưng Hoàng thượng hứa với ta rằng ta có thể vào điện bất cứ lúc nào."

"Điều này nô tài biết." Hoạn quan kia cười làm hòa: "Lắm miệng là vì ngài..."

"Ta tự biết công công suy nghĩ cho ta." Vẻ mặt Cố Thanh Sương ôn hòa, chỉ vào rương kinh văn kia: "Cứ để bọn họ đưa rương này vào đi, ta đến trắc điện uống chén trà làm ấm người rồi sẽ đi, được không?"

Hoạn quan kia lập tức thở phào, chắp tay: "Là nô tài hồ đồ, vốn cũng nên để nương tử sưởi ấm. Mời nương tử, nô tài đi chuẩn bị trà tới."

Cố Thanh Sương gật đầu rồi bước qua cánh cửa, quả nhiên không hề vào nội điện nửa bước, trực tiếp rẽ vào trắc điện.

Bốn hoạn quan khiêng kinh văn đi vào nội điện, cửa lớn nội điện khép chặt, bên ngoài cũng có hoạn quan trông coi. Viên Giang đợi trong điện, biết được tâm tình Thánh thượng không tốt, hầu hạ đặc biệt cẩn thận. Nghe bên ngoài có động tĩnh, Viên Giang ra hiệu, lập tức có thủ hạ tiểu thái giám tiến đến cạnh cửa, đè giọng hỏi tin tức xảy ra bên ngoài.

Bên ngoài bẩm báo cũng phải cẩn thận, nhưng chút tiếng động ấy vẫn khiến người trước bàn nhíu mày: "Là ai?"

Ngón trỏ của Tiêu Trí day huyệt thái dương, nhíu mày nhìn sang. Thái giám canh cửa khẽ run rẩy quỳ xuống: "Bẩm Hoàng thượng, là... là... Nhu Tần nương tử sai người đưa "Hoa Nghiêm kinh" tự chép tới."

"Hoa Nghiêm kinh"? Tám mươi quyển, trăm vạn chữ?"

Tiêu Trí khó hiểu cười: "Tự nàng ấy không tới?"

"Điều này..." Hoạn quan kia chần chừ nhìn Viên Giang. Hoàng thượng tra hỏi quá đột ngột, hắn còn chưa nghe ngóng được nhiều như vậy.

Viên Giang quát một tiếng: "Hồ đồ, còn không mở cửa để người đưa vào!"

Lúc này hoạn quan kia mới tỉnh táo, vội vàng bò dậy, mở cửa để bốn người khiêng kinh văn vào. Bốn người kia ở bên ngoài đã nghe thấy Hoàng thượng tra hỏi, tự nhiên có người bẩm: "Nương tử chúng nô tài nghe nói lúc này Hoàng thượng không gặp người, bèn đến trắc điện uống trà cho ấm người."

Nàng đủ phóng khoáng.

Tiêu Trí khẽ trách một tiếng, đứng lên, thong thả bước ra ngoài.

Trắc điện ở hai bên ngoài chính điện, cửa trắc điện cách cửa chính điện không xa. Cửa ngoài điện không hề đóng lại, Hoàng đế vừa ra tới, mấy người đợi gặp bên ngoài, mặt mày ai nấy đều vui mừng. Nhưng không kịp đợi các nàng tiến lên hành lễ, hắn đã lập tức rẽ ngang vào trong gian điện phụ, bóng dáng lại biến mất.

Trong gian điện phụ, lúc Cố Thanh Sương nghe thấy nội điện bên kia có tiếng mở cửa, nàng liền đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

Tháng chạp tuyết rơi nhiều, băng tuyết tán loạn đầy đất. Bên trên đầu tường, trên mái hiên cũng như phủ một tầng nhung dày, hiện giờ bên ngoài bệ cửa sổ cũng vậy. Nàng đặt trà nóng ở bên cạnh, cúi tiến tới, một tay chống cằm, một tay đâm vào trong lớp nhung dày kia.

Trong chớp mắt mà Tiêu Trí bước vào trắc điện, hắn chỉ cảm thấy xung quanh lạnh lẽo. Định thần nhìn lại, rất nhanh hắn nhìn thấy một bóng dáng dựa vào cửa sổ, không biết là đang nghiên cứu cái gì.

Hắn thả nhẹ bước chân lại gần, dừng lại cách nàng hai ba bước, ánh mắt phóng tới. Nàng đang vục bàn tay vào trong tuyết, sau khi cẩn thận cầm lên, nàng lại chụm ra ba ngón tay, nhấn xuống tạo thành dấu trên nắm tuyết.

Sau khi làm xong, nắm tuyết in hình bàn chân, dấu ba ngón tay trông giống như bàn chân. Năm 6 tuổi Cố Thanh Sương tiến cung, mấy hoạn quan lớn tuổi lấy mấy cái này ra hù dọa những tiểu nha đầu bọn nàng, in một loạt dấu trước cửa phòng bọn nàng, nói đây là dấu chân của chuột bự, trong đêm chuột sẽ bò vào phòng, gặm mũi và lỗ tai của bọn nàng.

Khi đó bọn nàng lo sợ suốt nửa mùa đông, về sau biết được chân tướng, bọn nàng chạy theo đuổi đánh hoạn quan kia gần hai khắc.

Khi đó, tất cả mọi người không có tâm sự gì, cũng không cảm thấy thâm cung khổ sở, làm gì cũng vui vẻ.

Nàng nhất thời có mấy phần ngẩn người, chợt nghe bên cạnh có tiếng động, bỗng nhiên nàng phục hồi, sau đó mang theo hai phần lúng túng, đảo mắt khẽ chào: "Hoàng thượng..."

Còn chưa nhún người xuống, hắn đã tiến tới ôm lấy nàng, thuận tay nhặt lên một bông tuyết dí vào cổ nàng.

Cố Thanh Sương thật sự bị lạnh cóng đến mức ngẩng đầu lên hít một ngụm khí lạnh. Vừa cuống quýt giơ tay lau đi, nàng vừa tức giận mắng hắn: "Sao Hoàng thượng lại chơi trò trẻ con thế này!"

Hắn nhàn nhạt nhìn về phía kiệt tác bên cửa sổ: "Kia là dấu chân chó của đứa nhóc nào vậy?"

Hai má Cố Thanh Sương ửng đỏ, giận dỗi nhìn về phía cửa sổ đã khép lại. Hắn cười xùy một tiếng, nắm bàn tay nghịch tuyết đến mức ửng đỏ của nàng, đi mấy bước tới ngồi cạnh giường La Hán.

Ngồi xuống xong hắn bèn hỏi nàng: "Chép Hoa Nghiêm kinh từ lúc nào? Sao trẫm lại không biết."

"Sao Hoàng thượng lại không biết?" Cố Thanh Sương dựa vào ngực hắn, đôi mắt đẹp nâng lên: "Lúc Hoàng thượng ở chỗ thần thiếp, thần thiếp đều thường xuyên chép kinh mà?"

Tiêu Trí yên lặng. Hắn thường xuyên thấy nàng chép kinh, lại chỉ coi là nàng đang chép tiêu khiển, không ngờ tới nàng sẽ chép hoàn chỉnh một bộ kinh đồ sộ như thế.

Cố Thanh Sương lại cười nói: "Lúc Đoan Ngọ đã trả lời Thái hậu nương nương, tất nhiên phải chép xong. Thần thiếp nhìn rất nhiều mệnh phụ ngày ngày vào cung yết kiến, chắc hẳn Thái hậu nương nương cũng mệt mỏi, bèn không đi quấy rầy nữa. Hôm nào Hoàng thượng đến chỗ Thái hậu dùng bữa thì giúp thần thiếp mang qua, được không?"

"Thì ra là nhờ trẫm làm người đưa thư?" Hắn ra vẻ lạnh nhạt nhíu mày, nhận lấy, một cách tự nhiên nhớ lại ngày Đoan Ngọ nàng nhắc tới.

Khi đó vì bảo vệ Nam Cung Mẫn nên nàng mới đứng ra, cuối cùng bị phạt, bị đánh cho bầm dập chảy máu. Về sau Nam Cung Mẫn lại hại nàng, nàng còn muốn một mình chép cho xong kinh này, tránh cho Thái hậu không vui.

Tiêu Trí vô cớ buồn bã, thở dài, ôm nàng càng chặt hơn vài phần: "Chuyện Đoan Ngọ, quá nửa là Thái hậu không nhớ rõ, nàng cần gì phải để ý như thế?"

"Thái hậu nương nương có nhớ hay không là chuyện của Thái hậu nương nương, thần thiếp làm việc của mình là được." Giọng nói của nàng nhu hòa, vô cùng hiền ngoan: "Việc liên quan đến thần phật, sao thần thiếp dám tùy ý lỡ hẹn?"

Vừa nói, đôi mắt đẹp vừa chớp động, nụ cười lại lộ ra vài phần tinh quái: "Nhưng thần thiếp cũng có ý hay này, Hoàng thượng nhìn xem có thích hợp không. Nếu không phù hợp thì cũng đừng đưa cho Thái hậu xem."

Tiêu Trí không hiểu: "Cái gì?"

Cố Thanh Sương nhìn về phía Viên Giang: "Làm phiền công công tùy ý lấy một quyển kinh số chẵn đến, quyển nào cũng được."

Viên Giang cung kính khẽ khom người, làm theo lời nàng. Không bao lâu hắn đã lấy tới. Cố Thanh Sương nhận lấy quyển kinh, nhìn lướt qua bìa quyển, thấy là quyển thứ 28, đúng là số chẵn, bèn lật ra đưa tới trước mặt Tiêu Trí.

Sắc mặt Tiêu Trí hơi thay đổi, lập tức giật lấy sách, gấp lại đập vào trán nàng: "Học được chữ của trẫm từ lúc nào đấy? Lại đang suy nghĩ ý đồ xấu gì vậy?"

Cố Thanh Sương nhíu đôi mày thanh tú, đưa tay xoa trán: "Luyện tập hồi lâu đó! Thần thiếp nghĩ, tất nhiên Hoàng thượng có lòng hiếu thảo với Thái hậu, nhưng ngày thường chính vụ bận rộn, không có thời gian làm những thứ này. Thái hậu nương nương thông cảm cho Hoàng thượng, đương nhiên sẽ không truy cứu những chuyện nhỏ nhặt này. Nhưng nếu Hoàng thượng làm, đó chính là niềm vui ngoài ý muốn, nhất định Thái hậu nương nương sẽ vui mừng."

"Xùy." Hắn vừa tức vừa cười, quyển sách lại lần nữa đập vào trán nàng: "Chuyện lừa gạt Thái hậu cũng dám làm, có phải nàng còn muốn bị áp giải đến Cung Chính ti phạt đánh không?"

"Không muốn, cho nên mới tới hỏi Hoàng thượng trước." Nàng cúi đầu lúng túng, giữa lông mày hàm chứa vẻ ấm ức, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ: "Thần thiếp có lòng tốt muốn dỗ Thái hậu vui lên thôi, chỉ là bản thân ngu ngốc, không nghĩ ra điểm gì tốt. Càng nghĩ chỉ cảm thấy chuyện gì cũng không khiến Thái hậu vui bằng lòng hiếu thảo của Hoàng thượng, nên mới..."

"Nàng còn ấm ức." Tiêu Trí dở khóc dở cười, đưa tay bóp mặt nàng, tiện tay cầm quyển kinh giao cho Viên Giang, nói với nàng: "Chuyện này nàng không cần quản, để trẫm xử lý."

Nàng lại lo lắng, cắn khẽ môi, chần chừ nói: "Nếu như gây ra phiền phức, không bằng đốt hết mấy cái này đi..."

Hắn nói không cần, nàng cũng không cưỡng ép. Thật ra mặc dù số kinh này nàng đã chép hơn nửa năm, nhưng cuối cùng để lại Tử Thần điện, đưa đến Di Ninh cung hay là thật sự mang đi đốt, nàng cũng không để ý lắm.

Nàng chỉ muốn thêm một việc ý nghĩa để hắn nhớ kỹ, cũng làm cho hắn không tức giận vì chuyện nàng học chữ của hắn.

Vĩnh Nghi cung, Tình Phi vốn đã nằm ngủ, bỗng nhiên đại cung nữ bên người tiến đến, đứng bên giường nói nhỏ hai câu, khiến nàng ta tỉnh cả ngủ.

Nàng vốn cũng không ngóng chờ Hoàng thượng sẽ đến chỗ mình đêm nay, nhưng vì sao cứ ở lại chỗ Cố thị?

Nàng thực sự nghĩ mãi không hiểu, đám trẻ mồ côi Như Quốc này rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến mức nào, cả đám đều có thể khiến Hoàng thượng chết mê chết mệt đến mức này.

Lúc trước là Nam Cung Mẫn, hiện giờ lại là Cố Thanh Sương.

Một cảm giác chua chát phun trào, Tình Phi hận đến nghiến răng.

Đại cung nữ đến bẩm báo đánh giá vẻ mặt Tình Phi, không dám tự tiện rời đi, đứng hồi lâu, cuối cùng nghe thấy Tình Phi nói: "Ngày mai lại đi đưa thuốc cho Dĩnh Sung y. Nói với nàng ta, có một số việc nàng ta không chịu thì thôi, bản cung không thích cưỡng cầu, ngày sau sẽ không quấy rầy nàng ta nữa."

Không quấy rầy nữa, đương nhiên cũng không chăm lo cơm áo cho nàng ta nữa.

Đại cung nữ nhỏ giọng vâng lời, lúc này mới cáo lui rời đi. Tình Phi nhắm mắt lại, ép ra một tiếng cười lạnh.

Nam Cung Mẫn và Hoàng thượng là thanh mai trúc mã, còn sớm phải lánh đến chùa Thiên Phúc để xa khỏi tầm với của người trong cung.

Cố Thanh Sương tính là thứ gì.

Chút tình cảm của Hoàng thượng với nàng ta không chịu nổi một kích.