Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 57




Edit: Cảnh Phi

Beta: Huệ Hoàng hậu

Vào ngày Lăng Quý nhân khai ra Minh Tần, bản cung khai lập tức được đưa vào Tử Thần điện. Những gì Liễu phu nhân nói với nàng ta đều được viết vào bản cung khai, một chữ cũng không thiếu trình lên cho Hoàng đế. Nhưng Hoàng đế là người bận rộn, phải qua mấy ngày mới xem. Mấy ngày này, Cố Thanh Sương bận đi lại với Liễu Nhạn, Liễu phu nhân, đại đa số mọi người trong hậu cung không khỏi nhìn chằm chằm vào phản ứng của Minh Tần, cũng có người tò mò Tình Phi sẽ như thế nào, dù sao thì Minh Tần và Tình Phi thật sự là quan hệ biểu tỷ muội.

Ngày tám tháng một, cuối cùng Hoàng đế cũng để ý đến lời cung khai kia. Gần trưa, cung nhân Ngự tiền đến Thư Đức cung truyền lời, mời Liễu phu nhân đến Tử Thần điện nói chuyện. Người vừa đi, Cố Thanh Sương lại đến thăm Liễu Nhạn, nghe được việc này liền nói: "Ta nghe nói Cung Chính ti nghe theo lời Lăng Quý nhân lại tra xét một lần nữa, nhưng không có bất kì chứng cứ nào, Hoàng thượng cũng sẽ không trách móc nặng nề với Minh Tần."

Liễu Nhạn rất bình tĩnh gật đầu một cái: "Mẫu thân cũng nói như vậy. Còn dự đoán được Hoàng thượng sẽ truyền bà ấy đi qua đó, giải thích trấn an. Ta nghĩ cũng thế thôi. Trong cung này, bị đế vương nghi ngờ mới là chuyện đáng sợ nhất, phân vị như thế nào ngược lại không quan trọng."

"Ngươi có thế nghĩ như vậy thì tốt rồi." Cố Thanh Sương cười cười, "Tâm tư thả lỏng một chút, an tâm sinh hài tử cho tốt mới là chuyện cần thiết nhất bây giờ."

Liễu Nhạn cũng cười, gật đầu một cái, không hề nói thêm, tự mình bưng tổ yến đặt trên bàn nhỏ bên mép giường lên ăn. Qua khoảng chừng hai khắc, Liễu phu nhân rời Tử Thần điện, lúc trở lại Thư Đức cung là cùng đi với Viên Giang, hắn đến truyền chỉ phong Liễu Nhạn lên Tứ phẩm Tần vị.

Lại qua thêm một khắc, toàn cung đều đã nghe đồn, Minh Tần đang quỳ ở Tử Thần điện, minh oan không ngừng.

Cố Thanh Sương nghe tin thì cười nhạt, cho Vệ Bẩm lui ra, nói với Liễu Nhạn: "Thật sự náo nhiệt, ta phải tự mình nhìn một cái mới được, trở về sẽ kể cho ngươi nghe."

Liễu Nhạn giận liếc nàng một cái: "Tự bản thân tỷ tỷ muốn góp vui, lại còn lấy ta làm lý do."

Cố Thanh Sương lại nói: "Vậy ta có thể sẽ không trở lại, chút nữa sẽ trực tiếp về Hoài Cẩn cung nghỉ ngơi luôn."

Liễu Nhạn nghe xong rồi lại không chịu, xụ mặt nằng nặc đòi nàng phải quay lại, Liễu phu nhân ở bên cạnh nghe các nàng đấu võ mồm cười không thôi, đợi Cố Thanh Sương đứng dậy chuẩn bị rời đi, bà cũng cùng đứng lên, tự mình tiễn Cố Thanh Sương đến cửa.

Phần ân cần này, Cố Thanh Sương ngầm hiểu, chỉ là Liễu phu nhân còn sẽ ở trong cung cho đến khi Liễu Nhạn sinh nở xong, tầng giấy mỏng này cũng không cần vội vã chọc phá. Nghĩ đến tới thời điểm thích hợp, Liễu phu nhân cảm thấy có thể mở miệng, sẽ tự mình nói ra.

Qua không lâu sau, bộ liễn dừng ở trước cửa Tử Thần điện. Cố Thanh Sương nghiêng đầu nhìn qua, thấy Minh Tần đang quỳ trên mặt đất. Đang là mùa thu, nàng ta đã quỳ một lúc lâu, thân hình đã run rẩy, cũng không biết là do sợ hãi hay bị cảm lạnh nữa.

Cửa Tử Thần điện đóng chặt, nàng ta cũng không dám tự mình xông vào, chỉ có thể khóc từng tiếng kêu lên: "Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng!"

"Thần thiếp với Lăng Quý nhân không hề quen biết... sao có thể sai khiến nàng ta hại Quý nhân!"

"Thần thiếp tiến cung đã lâu, Đại Công chúa cùng hai vị Hoàng tử đều không việc gì, thần thiếp tội gì đột nhiên đi hại hài tử của Đoan Quý nhân..."

Khi Cố Thanh Sương đi qua người nàng ta, câu cuối cùng nàng ta hô lên, giọng nói đầy nghẹn ngào thê lương. Cố Thanh Sương dừng lại bên người nàng ta, mở miệng khẽ nói: "Hoàng thượng vừa mới tấn phong phân vị cho A Nhạn, Minh Tần tỷ tỷ nên gọi nàng là Đoan Tần."

Thần sắc Minh Tần cứng lại, nhìn về phía nàng, trong mắt toát lên đầy hận thù. Cố Thanh Sương nhìn ra được nàng ta đang nín nhịn, cố ý đứng lâu hơn trong chốc lát, cho đến khi nàng ta chịu không nổi mở miệng mắng một tiếng: "Tiện nhân!"

Cố Thanh Sương cười rạng rỡ, bước đi về hướng cửa điện. Minh Tần phảng phất như vừa hiểu ra, lại la lớn: "Không phải ta làm! Nếu ngươi dám cáo trạng với Hoàng thượng..."

"Tỷ tỷ nói gì vậy." Cố Thanh Sương quay người lại, vẻ mặt ấm ức: "Ta sợ tỷ tủ nói nhiều thành nói sai nên mới nhắc nhở tỷ tỷ một tiếng, tỷ tỷ nghĩ đi đâu vậy?"

"Ngươi..." Minh Tần bị nàng nói chặn lại, vốn muốn mắng, nhưng rốt cuộc lại nhịn xuống, Cố Thanh Sương thấy nàng ta không ngốc lắm, không khỏi có chút đáng tiếc. Nếu không, Minh Tần cứ tiếp tục ở bên ngoài mắng mỏ như vậy thì nàng có thể trực tiếp bẻ gãy một phụ tá đắc lực của Tình Phi rồi.

Vì thế Cố Thanh Sương cũng không cần phải nhiều lời nữa, đi về phía cửa điện, gật đầu với thái giám đang đứng hai bên canh cửa, thái giám đó liền đẩy cửa mời nàng tiến vào.

Nàng đi vào nội điện, thường ngày canh giờ này Hoàng đế đều đang ở nội viện xem tấu chương thì lúc này lại không thấy bóng dáng đâu. Nàng đi thẳng vào tẩm điện, bước qua ngạch cửa, vòng qua tấm bình phong, thấy Hoàng đế đang ngồi trên bàn trà, trong tay cầm quyển sách. Mày hắn cau chặt, quả thật trong lòng đang phiền chán."

Cố Thanh Sương đến gần hành lễ: "Hoàng thượng."

Tiêu Trí ngẩng đầu lên nhìn, nói: "Nàng đã đến rồi." Vừa nói vừa duỗi tay, ý bảo nàng ngồi vào bên cạnh.

Cố Thanh Sương liền ngồi vào mép giường, nhẹ giọng nói: "Cung Chính ti tra ra được chứng cứ của Minh Tần rồi?"

"Không có." Vẻ mặt của Tiêu Trí không đổi, "Nhưng lời Lăng Quý nhân nói, trẫm tin. Nàng không cần cầu xin cho Minh Tần, trẫm có chừng mực."

Nhìn xem, lúc hắn không muốn ngốc thì sẽ không ngốc, trong lòng sáng như gương.

Cố Thanh Sương nhìn thần sắc âm trầm của hắn, chắc chắn hắn u sầu như vậy không phải chỉ vì Minh Tần, hiển nhiên là liên quan đến Tình Phi. Nhưng đương nhiên nàng sẽ không khua môi múa mép lung tung. Nàng nhẹ nhàng xoa ngực của hắn, giọng điệu thong thả ung dung, so với động tác còn mềm mại hơn: "Thần thiếp không hiểu những thứ này, nhưng biết rõ Hoàng thượng luôn có lý nên sẽ tin theo Hoàng thượng, cũng không cần nói nhiều, Hoàng thượng đừng nóng giận."

Tiêu Trí giơ tay, cánh tay mạnh mẽ ôm nàng vào lồng ngực, cười khẽ: "Nàng ta tâm cơ sâu, sai khiến Lăng Quý nhân đi làm, bản thân thì không hề dính líu tới nên không tìm được chứng cứ. Trẫm biết rõ nàng ta là một ác phụ, ngược lại cũng không thể làm gì nàng ta!"

"Đừng nóng giận." Cố Thanh Sương lại khuyên một tiếng, nói tiếp, "Trái phải đều là người của Hoàng thượng, trong lòng Hoàng thượng hiểu rõ thì đã là trách phạt, bên ngoài có phạt hay không phạt cũng chỉ là việc nhỏ. Hoàng thượng cứ cho là... cứ cho là vì Tình Phi nương nương mà bao dung vài phần, thần thiếp nghe nói Tình Phi nương nương cũng đã mấy năm chưa về thăm nhà, chỉ có một biểu muội ở bên người, cũng coi như thân thiết. Hoàng thượng coi như niệm tình nỗi niềm đó của nàng ấy, đừng làm nàng ấy khổ sở."

Nàng vừa nói, vừa ngước mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt của hắn, sau đó nghe được tiếng cười khẽ của hắn: "Tình Phi..."

Cố gắng hít một hơi thật sâu, rồi lại nén xuống, lắc lắc đầu, không nói gì.

Đa nghi của đế vương chính là con dao hai lưỡi. Nghi ngờ này thường đoạt mạng của người khác, nhưng vì là đế vương, thường thường bản thân cũng sẽ kiêng kị mấy chữ này, để tránh giết oan, lúc nào cũng sẽ tự xét lại. Rất nhiều thời điểm không khỏi dằn lòng kiềm nén sự đa nghi, khi nghi ngờ ai đó cũng muốn ép mình có vài phần bình tĩnh.

Nhưng mà... không quan trọng. Cho dù hắn có kìm nén như thế nào, một khi đã có lòng nghi ngờ gieo mầm thì sẽ không thể xóa bỏ được.

Hiện tại không phát tác, ngày sau có cơ hội phát ra thì càng hợp ý nàng hơn.

Cố Thanh Sương rũ mắt không cần phải nhiều lời nữa, nhất thời như vẫn đang còn cần nhắc, chốc lát lại đề ra ý tưởng có chút đột ngột: "Thần thiếp chơi cờ với Hoàng thượng nhé!"

Thật giống như mới vừa rồi trầm mặc một lát là đang vắt óc suy nghĩ xem làm sao để làm thay đổi tâm tình của hắn.

Hắn bật cười, bất đắc dĩ mà thở phào. Tuy có vẻ như không hứng thú lắm nhưng vẫn đáp ứng đề nghị của nàng, kêu Viên Giang đem bàn cờ lại đây.

Những viên cờ trắng đen là vật rất thần kì, một khi đã nhập tâm vào thì coi như vào chỗ không người, tâm trí chỉ còn đặt bàn cờ, không rảnh bận tâm chuyện khác. Hết thảy tiếng vang cũng đều hóa thành hư ảo, thân ở nơi ồn ào cũng có thể cảm thấy an tĩnh đến cực điểm.

Cố Thanh Sương mong muốn chính là điều này. Khiến cho Minh Tần đang quỳ trước điện cứ việc kêu khóc đi. Vốn dĩ hắn cũng không muốn nghe, nàng chiếm lấy tinhthần của hắn chẳng qua là thuận theo ý hắn thôi, Minh Tần cũng không nên trách nàng.

Minh Tần cứ như vậy quỳ tới chạng vạng. Cố Thanh Sương chơi cờ không tốt, lại biết chơi xấu, hắn dở khóc dở cười mà chơi với nàng, một bàn cờ chơi mãi tới chạng vạng vẫn chưa kết thúc.

Viên Giang do dự mãi không thôi, cuối cùng vẫn tiến lên bẩm báo: "Hoàng Thượng, canh giờ không còn sớm, nên truyền thiện."

Tiêu Trí ngẩng đầu lên liếc nhìn Viên Giang một cái, chỉ trong khoảnh khắc ấy, khóe mắt nhìn thấy bàn tay trong tay áo lướt qua. Hắn chợt quay lại, nhìn một cái rồi đánh lên trán nàng: "Đi lại thì thôi đi, còn dám trộm quân cờ?"

"......" Cố Thanh Sương đưa một tay xoa cái trán, một tay không phục khó chịu mà thả quân cờ trở về.

Hắn thuận miệng cười nói: "Cũng không còn sớm nữa, truyền thiện đi." Viên Giang khom người đi truyền lời, hắn hơi hoạt động một chút, tinh thần từ bàn cờ chơi với nàng từ từ trở về thực tại, âm thanh ở bên ngoài liền trở nên rõ ràng.

"Hoàng thượng......" Âm thanh của Minh Tần rõ ràng đã suy yếu hơn so với ban ngày: "Thần thiếp oan uổng..."

"Thần thiếp không hại Đoan Tần..."

Cố Thanh Sương âm thầm bĩu môi, đoán chừng hiện tại dáng vẻ nàng ta đã rất chật vật, nên túm lấy ống tay áo của hắn: "Hoàng thượng."

Tiêu Trí: "Hử?"

"Minh Tần đã quỳ ở bên ngoài hơn nửa ngày." Giọng nói nàng mềm mại, "Hoàng thượng đi xem đi... Nếu nàng ta thật sự có oan tình, vậy thì nghe nàng ta nói, nếu không có thì nên đưa người trở về. Ngày mùa thu lạnh lẽo, quỳ như vậy dễ sinh bệnh... rốt cuộc mọi chuyện không có chứng cứ, đừng để người khác nghị luận Hoàng thượng trách móc nặng nề."

Thời điểm nàng nói nửa câu đầu, ánh mắt hắn bén nhọn, rõ ràng không vui khi nàng ban phát lòng tốt như vậy. Nghe được hết câu, đôi mắt hắn lại dịu đi, bởi vì nàng thật sự suy nghĩ cho hắn.

Nhưng hắn cũng lười phải đi ra ngoài, chỉ tùy ý phân phó cung nhân: "Mang nàng ta tiến vào."

Cố Thanh Sương cười bình thản, còn đưa trà lên nhấp mấy ngụm.

Minh Tần đã quỳ hơn nửa ngày, tất nhiên là không có sức lực để đứng lên. Cung nhân nửa kéo nửa đỡ nàng ta tiến vào, lại thả nàng ta rạp trên mặt đất, nàng ta có vẻ càng chật vật.

Mà chuyện nàng ta còn phải làm đó là cầu xin.

Cố Thanh Sương lại nhấp một ngụm trà.

Hắn thì sao, rất thích dáng vẻ xinh đẹp của các phi tần. Hoặc là đoan trang ưu nhã, hoặc là như chim nhỏ nép vào người, hoặc tài tình trác tuyệt. Hậu cung chung quy lại không thể so với triều đình, không có chuyện gì lớn khó lường, nếu phi tần mang theo dáng vẻ hắn thích đến cầu xin, chỉ cần trong lòng hắn không có trở ngại thì không có gì là tuyệt đối không thể.

Mà dáng vẻ nhu nhược đáng thương, quả thật cũng không phải không tốt, vào đúng thời điểm, thể thảm chật vật cũng có thể khiến hắn thương tiếc.

Chỉ là, hai dáng vẻ này, tốt nhất không nên xuất hiện đồng thời.

Các nàng có thể có việc thì tới cầu hắn, cũng có thể dùng dáng vẻ thê thảm chật vật khiến hắn không đành lòng, nhưng nhất định đừng mang theo sự thê thảm như vậy tới cầu hắn.

Làm người, không thể tự ném chính bản thân mình xuống mặt đất.

Một khi đã bị đặt dưới đất thì khó được xem trọng, sẽ chỉ làm người khác thấy phiền chán, kết cục là hơn phân nửa sẽ không được như mong muốn.

Cố Thanh Sương tiếp tục uống trà.

Minh Tần còn đang khóc lóc kể lể, đơn giản vẫn là những lời đã nói ở ngoài điện.

Hắn nói: "Nếu ngươi chỉ nói như vậy, thì không còn gì cần phải nói thêm nữa."

"Hoàng thượng......" Đầu gối Minh Tần tiến lên, bắt lấy vạt áo của hắn.

Chậc chậc......

Cố Thanh Sương thầm lắc đầu. Hành động này chỉ càng lộ ra vẻ hèn mọn không thôi.

Hắn lạnh nhạt nhìn qua: "Minh Tần thất nghi trước điện, cấm túc nửa năm, dọn ra khỏi Vĩnh Nghi cung, để Vinh Phi sắp xếp chỗ ở khác."

"Hoàng thượng......" Minh Tần kinh hãi, hơi thở dần trở nên trì tệ, nước mắt cũng ngừng rơi, nhìn hắn ngơ ngẩn không nói nên lời.

Cố Thanh Sương không tiếng động mà đặt chung trà xuống.

Trà uống xong rồi.