Cung Lược

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đang làm việc, “có sét đánh cũng bất động” cũng là quy củ. Tố Dĩ quay đầu, vừa vặn bắt gặp mấy tiểu cung nữ đang châu đầu ghé tai nói chuyện riêng, ngay lập tức liền nghiêm mặt, bất thình lình gọi một tiếng, “Đại Vinh!”

Cung nữ tên Đại Vinh ơi một tiếng, giương mắt giật mình nhìn nàng trân trối, không hiểu ý của nàng.

Tố Dĩ giơ cây gậy trong tay lên, “Ta vừa mới nói cái gì, quay đầu liền quăng mất rồi. Vào tai trái ra tai phải, ai mà cũng giống như ngươi, thì cô cô khỏi sống luôn đi. Biết mình phạm lỗi gì chưa?”

Trong mắt Đại Vinh ầng ậng nước, nhún gối nói, “Nô tỳ không nên thưa ‘ơi’ mà phải nói là ‘dạ’ ạ.”

Tố Dĩ không hài lòng lắm, “Không chỉ có vậy, ngươi đến bây giờ còn trừng mắt nhìn ta, đổi lại là chủ tử gọi ngươi, ngươi cũng giương mắt nhìn chủ tử lom lom thế sao?” Nàng chuyển một vòng, gằn từng chữ, “Tất cả đều nghe kỹ cho ta, làm việc không thể chỉ dùng mỗi ánh mắt, còn phải dụng tâm. Lời chủ tử dặn dò, lúc nghe phải hơi khom người xuống, mí mắt cụp xuống. Xem sắc mặt thần khí của chủ tử phải dùng dư quang, chủ tử đem mắt mà nhìn ngươi, ngươi không thể đem mắt nhìn lại. Nếu phạm vào điều kiêng kị, đó chính là đã vượt quá phận, là đại bất kính, sẽ dẫn đến chuyện quất gậy móc mắt. Còn nữa, muốn giữ cái mạng đi lại trong cung, là phải nhớ kỹ khẩu quyết —— không nghe không thấy không nghị luận. Không phải là chuyện của ngươi, giả điếc giả câm. Ngộ nhỡ không cẩn thận để lọt vào tai, cũng phải chỉ có vào chứ không có ra, mà ngay cả nói mớ cũng phải tránh cho ta, nhớ kỹ chưa?”

Đám tiểu cung nữ sợ tới mức run rẩy, cô cô tức giận cũng không phải là chuyện đùa, vội nhún gối thưa vâng.

Tố Dĩ liếc mắt nhìn sang, “Ta biết trong bụng các ngươi nghĩ gì, đừng nói cô cô hà khắc, đây cũng là vì tốt cho các ngươi. Bây giờ không giáo dục các ngươi, các ngươi ra ngoài gây họa, không chỉ chính mình bị phạt, còn làm bôi nhọ đến tổ tông, liên lụy cả nhà không nở mặt được. Làm nô tài là phải lấy đầu ra làm việc, không tỉnh táo một tý, đánh mất chén cơm lúc nào cũng không hay.” Lại nói: “Vừa rồi thấy các ngươi tồn an*, ta nhìn không được, thật sự là trăm kỳ ngàn quái. Tồn an của người Kỳ (người Mãn) chúng ta là lễ nghi thông thường, nhưng mà nhún gối không được tốt lắm. Trước kia ở nhà tùy ý một chút, cũng không có người soi mói. Giờ thì không giống vậy, đã vào cung là phải làm được tốt nhất, làm được mới khiến người khác không có chỗ bới móc.”

* Tồn an: hai chân cùng ngồi xổm xuống thỉnh an.

Nàng xoay người lại đứng quay lưng về phía họ, “Ta làm mẫu, các ngươi nhìn cho thật kỹ.” Hai tay nàng đặt trên đầu gối trái, cong đùi phải ngồi khuỵu xuống, ngồi được một nửa thì nói, “Đầu gối không được chạm đất, đây mới là khuỵu gối. Nếu đã chạm đất, vậy thì thành quỵ an (quỳ gối thỉnh an) rồi. Khi hành lễ tồn an thì thắt lưng phải giữ thẳng, không được cong ra trước, cũng không được ngửa ra sau. Chân trái cong hơi cao một chút, đùi phải khuỵu thấp hơn một chút. Ngồi khuỵu xuống, miệng nói ‘Thỉnh an chủ tử’. Đợi chủ tử lên tiếng thì đứng dậy, nếu không thì cứ khụyu, khuỵu đến lúc không thấy người mới thôi. Có chủ tử làm khó, cố ý không cho đứng dậy, sẽ xem ngươi chống đỡ thế nào. Lúc đó mới là lúc thử thách lòng kiên nhẫn nhất, ngươi phải xuất ra hết tất cả bản lĩnh đặc biệt học từ Thượng Nghi Cục. Các cung nữ đi ra từ cục, đến cuối cùng đều thành người có quyền, biết tại sao không? Không phải chỉ nói ngọt là sẽ có cơ linh, mà là bởi vì từng trải qua, biết phải trái. Hiện thời người tâm phúc trước mặt tiểu chủ nhân, quý chủ nhân, thậm chí là Hoàng hậu chủ nhân, không có một ai là thân mềm thịt quý cả. Các ngươi nhìn mà xem, trong bọn họ tùy tiện lôi một người ra, tồn an có khuỵu một nén nhang mắt cũng không chớp lấy một cái. Các ngươi làm việc, thăng hay không thăng cấp được ta không bảo đảm, nhưng muốn giữ mạng là phải dựa vào việc tuân theo quy củ. Tuân theo quy củ thân chính tâm chính, chủ tử tất nhiên sẽ thưởng thức ngươi, nghe rõ chưa?”

* tiểu chủ nhân: phi tần, quý chủ nhân: quý phi

Mấy tiểu cung nữ đồng thanh vâng dạ, cô cô nghiêm khắc nhưng cũng khiến người kính trọng, ít nhất nàng xem như cũng lưu tình, như bọn họ vừa rồi, phải là cô cô khác, chỉ sợ đã phạt họ quỳ rồi.

Cô cô trông cũng khá xinh đẹp, ngũ quan tinh tế trắng nõn, nhìn kỹ ngay cả một nốt ruồi cũng không tìm ra, hệt như trứng gà bóc vậy. Vóc người nàng dài mảnh, như ông bà ta nói là người mảnh khảnh, không phải loại tạng người thêm chút thịt là thành tròn trịa. Vai không rộng, nhưng khi mặc kỳ bào vào, người khác trông núc ních, hông nàng lại trông có vẻ như trống không, rất có hơi hướm liễu yếu đón gió. Lại nói đến tư thế tồn an của cô cô, nhìn kiểu nào cũng không giống với ai khác, bình bình ổn ổn, đoan đoan chính chính. Người có chân tay dài lúc làm động tác trông dễ nhìn hơn, nâng tay hất khăn, cổ tay áo rơi xuống một đoạn, lộ ra cổ tay trắng ngần kia, khiến tim người như bị mèo cào.

Cô cô làm mẫu xong đến phiên họ, chỉ rõ ra chỗ sai cho họ. Cho họ ngồi khuỵu xuống, qua thời gian một chén trà lại đến xem, rồi đi ra ngoài.

Thái giám thăm dò lúc nãy đứng cạnh lu thái bình*, thấy nàng đi ra lập tức nở nụ cười, “Ta vừa mới xem cô cô dạy dỗ đám người mới.” Ngón tay cái bật lên nịnh nọt nói, “Ôi, khí phái kia, thực khỏi nói!”

* Thái bình hang: lu đựng nước phòng cháy, là phương tiện phòng cháy quan trọng thời cổ đại, thường được làm bằng đồng, đá, hoặc sứ,

thái bình hang

Tố Dĩ không biết hắn muốn làm gì, chỉ nói, “Ngài đã quá đề cao rồi. Xin hỏi ngài tìm ta có chuyện gì? Ta còn đang bận việc, không đi được.”

Thái giám kia ngẩn người, “Ngài không nhớ ta sao?”

Tố Dĩ có chút mờ mịt, nàng vốn không nhận rõ mặt người, trong cung người đông, tới tới lui lui đều trông giống nhau. Nhiều năm như vậy mà còn lăn lộn tại Thượng Nghi Cục này, cũng là vì chứng bệnh này.

Thái giám kia hàizz một tiếng, “Cũng phải thôi, ban đêm tối lửa tắt đèn thấy không rõ không trách ngài. Ta chính là đồ đệ của Trường Nhị tổng quản, tên Trương Lai Thuận, hôm qua ta có cùng ngài vớt thi thể đấy…” Hắn làm động tác quay trục, “Ta phụ trách kéo bánh xe, ngài có nhớ không?”

Nói thật Tố Dĩ chỉ biết là nhóm cùng đi có mấy người, về phần ai hình dáng ra sao, nàng hoàn toàn không nhớ. Chẳng qua người ta đã đích thân đến tận cửa rồi, còn nói không nhớ, vậy thì khiến người ta không xuống đài được rồi. Thế là nàng bèn buột miệng nói phải, “Là Trường công công à, mắt ta chậm chạp nhất thời không nhận ra được, ngài đừng trách tội ta. Ngài hôm nay qua tìm ta là vì chuyện hôm qua à?”

Trương Lai Thuận nói, “Cũng không phải vì chuyện đó, Nhị tổng quản khen ngợi ngài, tìm cho ngài công việc tốt, cố ý đề bạt cô cô đó! Còn không phải bảo ta chạy đến truyền lời sao, thỉnh cô cô chuẩn bị, không biết khi nào thăng chức cho ngài đây.”

Tố Dĩ không được rõ lắm, nàng và Trường Mãn Thọ vốn chẳng có giao tình gì, người quăng tám sào cũng không tới tự dưng thay nàng đòi thăng chức, nghe có chút nguy hiểm. Vô duyên vô cớ nhận ân đức của người ta, tương lai ắt phải trả lại gấp bội, kỳ thật không tình nguyện lắm, cân nhắc rồi nói, “Ta hiện tại đã có công việc rồi, nếu điều đến nơi khác, việc này làm sao bây giờ?”

Trương Lai Thuận nói, “Không có chuyện gì, cũng chỉ hai ba ngày, không làm trễ nãi công việc của cô cô đâu.”

Xem ra là công việc ngắn hạn, Tố Dĩ có chút tò mò, “Là việc gì? Ngài không nói, ta cứ phải suy đoán lung tung.”

“Cô cô có nghe tin Thừa Ân Công bệnh nặng không? Từ đêm hôm qua đã bắt đầu bỏ ăn rồi, đau đến trán đầy mồ hôi, đoán chừng chính là chuyện của mấy ngày nay. Năm rồi trong cung vì biểu hiện vinh sủng, tang sự của Nhất đẳng công đều sẽ phái cô cô có mặt mũi đi ra trấn thủ, chỉ là làm người tiếp khách nữ. Không cần ngài làm gì cả, mấy chuyện vụn vặt phân phó đám nha đầu ma ma bên dưới đi làm, ngài đảm nhiệm công việc này, ở đó giám hộ là được.” Trương Lai Thuận liền tù tỳ nói, “Ngài đừng thấy chỉ có ba ngày, giao việc tang gia là phải tạ ơn ngài, không những có dăm ba chục lượng, bao đỏ (bao lì xì) còn cầm không xuể nữa tay đó. Ngài nói có tiền như vậy, không phải là việc rất tốt sao?”

Thừa Ân Công không phải tên chính thức, là một tước vị siêu phẩm, bắt đầu từ thời nước Đại Nghiệp vong quốc, đại vương của Nam Uyển bước vào làm chủ Nghiệp cung đã dựng lên tước vị này. Bình thường đều phong cho phụ thân của Hoàng hậu, cũng chính là cha vợ chính quy của Vạn Tuế Gia. Được lo liệu loại công việc này là một mối béo bở, lúc trước sư phụ của Tố Dĩ cũng từng tiếp nhận tang sự cho công hầu khác. Có điều đường lối trong đó rất lắc léo lắm chuyện vụn vặt, nàng dẫu có tâm cũng không có lực.

“Ta sao đi làm việc đó được!” Nàng xua tay, “Công công thay ta cám ơn hảo ý của Nhị tổng quản, ta ngu ngốc, sợ sẽ phụ trọng thác, vẫn là thỉnh ông ấy chọn người lão luyện khác thì hơn!”

Trương Lai Thuận cười hì hì nói, “Ngài mà ngốc, trong cung này chẳng có người giỏi nữa rồi. Ngài yên tâm, ngài không phải đi một mình, Nhị tổng quản cũng có ở đó! Có cái gì không hiểu ngài cứ hỏi sư phụ, có sư phụ chống đỡ, ngài cứ an tâm là được.”

Tố Dĩ ngẫm nghĩ, tiếp tục từ chối cũng không tiện. Cũng được, vừa được xuất cung vừa được du thủy, nhìn chung cũng là một chuyện tốt. Nàng một không tiền hai không thế, cũng không sợ người khác tính kế. Trong cung như thế nào, ra ngoài thì vẫn cứ thế ấy. Để ý từng bước, người khác cũng không túm được bím tóc nàng (bắt được điểm yếu). Vì thế tồn an một cái nói, “Vậy ta liền lĩnh mệnh thôi, công công quay về thay ta gởi lời cám ơn Nhị tổng quản, ta nhất định nỗ lực hoàn thành trọn vẹn công việc.”

Trương Lai Thuận hớn hở phải biết, “Vậy thì tốt rồi, dù sao cũng không thiếu chỗ tốt cho ngài. Người khác cầu còn không được đâu! Hoàng hậu chủ tử không hỏi chuyện bên nhà mẹ đẻ, quốc cữu gia lại là người thích chơi đùa, lăn lộn đến chỉ biết chăm cái cây non, nửa chuyện chính sự cũng không làm. Chỉ còn lại mỗi Hoàng phu nhân lo liệu, lão phu nhân cũng bận bịu không giúp được. Hoàng thượng nói phái phủ Nội Vụ qua thì không hợp quy củ, bèn giao cho Trường công công giải quyết. Công công nhãn giới cao, cả cung không được mấy người lọt vào mắt xanh, đành cậy cô cô giúp một tay vậy.”

Tố Dĩ biết lời này không thật lòng, cũng phụ họa theo, “Trường công công đã xem trọng, ta thật ngại.”

Trương Lai Thuận phải gọi là hài lòng, giương cằm lên, miệng cười cũng kéo dài hơn. Híp mắt nhìn lên trời, “Hôm nay trời thật đẹp!”

Đúng là thật đẹp, sương mù của canh năm, giao đến giờ Thìn đã tan đi hết. Ánh mặt trời từ xa xa chiếu qua, trên tường cung vừa được quét sơn đỏ, làm nổi bật lên mảng trời xanh mây trắng kia, càng trở nên sáng rõ sinh động hẳn.

Trương Lai Thuận truyền lời xong, xoa xoa hai tay nói, “Cô cô còn bận việc, ta cũng nên trở về báo cáo kết quả.” Lại nhớ tới chuyện nàng nhờ, ngừng chân lại nói, “Thiếu chút nữa quên mất, người đã chết kia không tiện ném đi, đã đưa đến nghĩa trang rồi. Phủ Tông Nhân cũng đã bắt được người, tên quỷ chết tiệt kia lại là một tên nô bộc tam đẳng, bọn họ lười quản. Cô cô nói có thể truyền lời cho người nhà nàng ta, làm sớm đi! Trong nghĩa trang dơ bẩn, thời tiết này lại còn có côn trùng. Lúc Tô Lạp đi ra, xú đại tỷ (bọ xít), quan lão gia (bọ hung) bám đầy người. Nhân màn thầu để lâu trong đó, cuối cùng cũng phải cho bọ ăn.”

Tố Dĩ đều nghe rõ, có điều câu cuối cùng có chút lơ ngơ, “Nhân màn thầu là cái gì?”

Trương Lai Thuận cười nói, “Mộ phần không phải trông giống cái màn thầu sao? Người chết vào đó, còn không phải là nhân màn thầu sao!” Hắn nâng tay lên vẫy, “Đi đây, hẹn gặp lại ngài sau.”

Tố Dĩ quay người trở về trị phòng, mấy tiểu cung nữ tồn an đã lâu, chân đã run cả ra, ai nấy bảy nghiêng tám vẹo. Thấy thế, nàng không ngừng thở dài, “Bánh không thể một ngụm ăn hết được, trước luyện đến đây thôi!” Xem các nàng dìu nhau đứng lên, lại nói, “Lúc này phải chăng cảm thấy đứng tốt hơn ngồi đúng không? Thật ra đều giống nhau cả, quy củ đứng cũng khó. Đứng hầu chủ tử nghe kịch, nghỉ trưa, phải đứng hai canh giờ, còn phải không được nhúc nhích, trong đầu chịu tội cũng lớn.” Mắt liếc một cái, “Dựa vào chân tường mà đứng đi! Sau này hai loại luân phiên, trước tiên nắm vững được căn bản đã, cho dù được phân đến nơi nào cũng không sợ.” (trị phòng: phòng làm việc, phòng trực)

An bài thỏa đáng nơi này xong, đến trước mặt chưởng sự hồi báo, trong cục có người chết, không thể bỏ mặc để đó. Thượng nghi ma ma bình thường làm việc nghiêm túc, cấp trên cũng rất khoan dung. Bởi vì nguyện ý tích chút âm đức*, cũng cầu có hảo báo, bèn gật đầu cho nàng đi.

(* Âm đức: âm thầm làm việc tốt, người mê tín cho rằng việc làm nhân đức trên dương gian đều được ghi công ở âm phủ)

***

Mạc Thiên Y: ngoài chương 2 cần giải thích các kiểu hành lễ ra, thì các chương sau mình sẽ để chung là thỉnh an hết nhé, chứ cứ nhún rồi khuỵu thế này mệt quá.