Cùng Mục Tiêu Phá Vỡ Quy Tắc

Chương 14: Lễ Hội Mặt Nạ




Hạ Tịch thẫn thờ bước đi trong áng mây vàng của buổi chiều tối, khi về đến nhà thì mặt trời đã nghỉ ngơi, nhường chỗ cho màn đêm tĩnh mịch, xào xạc tiếng vài chiếc lá rơi. Cô bước vào trong nhà, đôi mắt vô hồn bỗng nhiên mở to giật mình vì xuất hiện bóng người của ai...

Phó Dư Ngôn ngồi vắt chéo chân ở ghế, mặt điềm tĩnh như đang chờ đợi điều gì. Cả hai nhìn nhau mà không ai lên tiếng. Hắn mới tiến đến gần cô và dò hỏi:

- "Hôm nay cô đã đi đâu, vệ sĩ mà tôi phái theo cũng không truy lùng được."

Cô nhìn hắn, không muốn trả lời câu hỏi, tay vội nhét thẻ thành viên vào túi quần, còn tập hồ sơ thì tuyệt nhiên không thể qua mắt người đàn ông kia. Phó Dư Ngôn biểu cảm không vui cướp lấy tập giấy trong tay Hạ Tịch đưa lên cao, cô không kịp phản ứng để giữ lại, cố gắng kiễng hai chân nhảy lên với lấy nó.

Hắn giơ tay mở túi hồ sơ, thì ra là những giấy tờ tùy thân của Hạ Tịch. Cô nhanh chóng nắm bắt lấy thời cơ mà lấy lại được tập giấy: "Thứ này của tôi, có gì mà nhìn chứ?"

- "Không phải cô mất trí nhớ sao, đào đâu ra đống giấy tờ này!"

- "Đây là đồ tôi lấy từ cục cảnh sát, khi họ tiến hành vây đuổi đám người đã bắt cóc tôi thì tìm thấy được thứ này, tôi chỉ vô tình đi qua và họ mời tôi vào xác minh thông tin. Cả ngày nay tôi ở đó, đem theo đám vệ sĩ nhà anh, quả thực không tiện."

Nói rồi Hạ Tịch mau chóng đi vào phòng mình, khóa trái cửa lại. Cô thở phào nhẹ nhõm, may mà đầu nhảy số nhanh trước câu hỏi của hắn. Nhìn vào thẻ thành viên từ trong túi lấy ra, lòng bàn tay cô nắm chặt: *Nhất định sẽ làm được...*

Sáng hôm sau, Phó Dư Ngôn đã rời đi từ sớm, đoán rằng đi chuẩn bị cho lễ hội mặt nạ sắp diễn ra tại trụ sở. Đây là ngày đặc biệt được diễn ra hàng năm của bang Mạt Dã, đánh dấu cột mốc tồn tại, cũng là để kết nạp thêm thành viên chủ chốt của bang. Hạ Tịch thay một bộ váy thiết kế có quần bó bên trong, giấu một đai đầy vũ khí vào lớp váy cuối cùng và cố định lại. Lễ hội không hề cấm mang đồ gây thương tích nên các vụ xung đột khi trước cũng có thể giải quyết ở đây. Điều đó chứng tỏ tại đó càng nguy hiểm, chỉ là một buổi thảm sát trá hình do vị lão đại bí ẩn kia đặt ra. Ông ta thật sự rất thông minh khi dùng tới cách này.

Cô cầm theo chiếc mặt nạ chuẩn bị sẵn ở giường, với tay lấy thẻ thành viên rồi lặng lẽ rời đi khi đám vệ sĩ không để ý. Theo như thông tin được cung cấp, buổi lễ được tổ chức ở bên dưới tòa nhà to nhất tại trung tâm thành phố, Tolma House. Hạ Tịch lái xe do tổ chức ngầm cung cấp, đạp chân ga thật mạnh và phóng đến đó. Cô gửi xe ở hầm sau, đang định tiến vào thì hai người đàn ông đứng chặn tại cửa: "Vui lòng ho chúng tôi kiểm tra thẻ."

Cô bình tĩnh lấy tấm thẻ ra giơ lên trước mặt họ. Nhìn kỹ một hồi rồi hai tên đó mới để cô vào. Hạ Tịch đeo mặt nạ rồi cẩn trọng bước vào, đảo mắt nhìn ngó xung quanh, tiến đến một khu vực sang trọng đã được trang trí lộng lẫy. Bên trong đều là những người bí ẩn đeo mặt nạ, nhìn trang phục đắt đỏ, cô đễ dàng đoán được họ là những nhân vật không tầm thường.

Hạ Tịch cầm ly rượu đỏ, âm thầm đi xung quanh cả khán phòng nghe ngóng tình hình, bọn họ đều là bàn về việc mỗi năm trong ngày này đều xảy ra một vụ xung đột tại đây. Cô còn để ý được, tại góc khuất của lầu trên, luôn có những người mặc áo đen theo dõi hành động của họ.

Một thời gian trôi qua, khi hội trường đã trở nên đông đúc, nguồn điện bị ngắt đi khiến tất cả đều đen kịt. Ánh đèn trên sân khấu đột nhiên lóe lên, làn khói trắng tỏa ra dưới chân mọi người rồi từ phía sau màn che, ba người đàn ông quyền lực xuất hiện. Người đừng giữa không ai khác chính là lão đại của bang hiếm khi xuất hiện, Phó Dư Ngôn đeo mặt nạ đứng bên phải ông ta, vị trí còn lại dành cho tam lão đại trẻ tuổi Crile.

Hướng mắt nhìn theo ba người ấy, không hiểu sao, Hạ Tịch lại có một cảm giác thân thuộc đến là kỳ lạ. Sự gắn kết vô hình mà chính cô cũng không tài nào lý giải được. Giọng nói ồm ồm cất lên, làm lắng đọng lại bầu không khí nào nhiệt khi trước:

- "Hai năm một lần, các thành viên mới của Mạt Dã đều quy tụ về đây tổ chức lễ hội mặt nạ. Giờ này năm nay, chính là thời khắc đáng giá cho sự kiện ấy, tứ lão đại xuất chúng tiếp theo sẽ được chọn vào làm một trong những hội viên chủ chốt, mong mọi người sẽ chú ý hành động cẩn trọng bởi, không biết được đâu, có thể bạn đang bị nắm thóp đó." - Lão đại đứng đầu đưa ra lời khuyên, còn kết thúc bằng một nụ cười đầy ẩn ý làm cho những người có mặt vô thức nhìn ngó xung quanh. Sau đó, ông nói thêm: "Không cần lo lắng quá, buổi lễ sẽ kết thúc và bắt đầu cuộc đấu giá khi danh tính người đặc biệt được quyết định. Giờ thì mọi người cứ thoải mái tận hưởng dịch vụ cho buổi sáng ngày hôm nay."

Lời nói vừa dứt, cả hội trường sáng lên, ba thành viên chủ chốt ấy cũng biến mất theo làn khói trên sân khấu. Tất cả đều có chút hoảng loạn, theo phản xạ không ngừng nghi ngờ những người xung quanh mình. Hạ Tịch chỉ đứng một góc nhấm nháp ly rượu: "Thật nhàm chán." rồi cô trầm tư: *Rốt cuộc làm thế nào để được chọn? Chẳng nhẹ chỉ đơn giản là chờ đợi quyết định một cách qua loa sao?"

Không để cô phải rối não với những câu hỏi quá lâu, có hai người đàn ông đã bắt đầu tranh chấp nhau vì cho rằng người khác chính là kẻ đang theo dõi và nắm thóp mình. Không thể giải quyết bằng ngôn từ, hai gã liền lao vào đánh nhau. Tất cả những thứ xung quanh đều được lấy làm vũ khí trước con mắt e ngại, không dám tùy tiện ngăn cản của mọi người.

Hạ Tịch cũng chưa manh động vội, chờ đợi quan sát kỹ hành động đang diễn ra. Đến khi đã có người yếu thế mà ngã xuống, khóe miệng cô nhếch lên, ánh mắt trở nên sáng rạng, đặt ly rượu của mình lên bàn: *Chỉ có vậy?*