So với sự náo nhiệt khi có Khúc Kim Tích, nhà họ Thẩm trở nên yên tĩnh hơn.
Thẩm Kế đã ra nước ngoài, không hề rảnh rỗi, cho nên tết âm lịch anh ta cũng không thể về nước.
Thẩm Thính kể chuyện Khúc Kim Tích còn có một bà dì cho ông cụ Thẩm nghe, ông cụ vừa nghe liền lập
tức quyết định đến thăm gia đình nhà bà dì của cô.
Điều đáng ngạc nhiên nhất chính là mẹ Thẩm. Xét về thân phận, Khúc Kim Tích căn bản không xứng với
con trai của bà, nhưng vì cha đã lên tiếng nói hai người bọn họ phải kết hôn cho nên bà cũng chỉ có
thể nghe theo.
Nhà họ Chung có khối tài sản khổng lồ mà không phải dòng họ giàu có nào cũng có thể có được. Vốn dĩ
là nhà giàu có quyền thế, hơn nữa người trong nhà cũng không nhiều, tuy nhiên do không kinh doanh
buôn bán nên nhà họ Chung dần lụi tàn.
Cho dù có như vậy thì khi nhắc tới nhà họ Chung, phản ứng đầu tiên của người khác chính là dòng họ
có tiền.
Hiện là bà Chung đã là bà dì của Khúc Kim Tích, cho dù chỉ là một tiếng "dì" thì thân phận của cô
cũng khác xưa rất nhiều.
Nhìn lại vẻ mặt của con trai mỗi khi nhắc đến Khúc Kim Tích, không ai hiểu con hơn mẹ, nếu trước
kia bà cho rằng con trai mình rất chán ghét Khúc Kim Tích thì hiện tại. . .
Khẽ thở dài một tiếng, mẹ Thẩm vẫn không lên tiếng.
Bà chưa từng nói chán ghét Khúc Kim Tích. Lần trước vào sinh nhật Thẩm Thính, anh đưa Khúc Kim Tích
về, ấn tượng của bà đối với Khúc Kim Tích cũng khác trước rất nhiều.
Nếu nói về bất mãn, bà chỉ cảm thấy thân phận của Khúc Kim Tích không xứng với Thẩm Thính. Nhưng
hiện tại Khúc Kim Tích đã có một người bà dì, thấy Thẩm Thính vui như vậy, bà là một người mẹ,
đương nhiên cũng không muốn khắt khe với cô nữa.
Dù sao hai đứa nhỏ cũng đã sống chung.
Vì thế ba ngày sau, ba người nhà họ Thẩm cùng nhau đến nhà Khúc Kim Tích để chào hỏi. Thẩm Thính tự
mình lái xe chở ông nội và mẹ đi.
Kỳ nghỉ tổng cộng chỉ có một tuần, con dâu của nhà họ Thẩm đã về nhà mẹ đẻ ba ngày, những ngày tiếp
theo phải quay về nhà họ Thẩm.
Hơn nữa, lần gặp này cũng có ý nghĩa như hai bên thông gia gặp nhau.
Tới nhà họ Chung, ông cụ Thẩm và bà cụ nói chuyện với nhau, mẹ Thẩm và Lương San nói chuyện về các
đề tài phụ nữ trung niên như làm đẹp. Ban đầu Khúc Kim Tích còn tham gia cùng, sau đó quả thật
không chen được vào nên lặng lẽ rời đi.
Cô xuống lầu liền nhìn thấy Thẩm Thính và giáo sư Lục đang đánh cờ với nhau, ván cờ của cả hai khó
có thể phân thắng bại.
Người nhà họ Thẩm đến lâu như vậy nhưng mà Khúc Kim Tích vẫn chưa nói một câu nào với Thẩm Thính.
Giáo sư Lục nhìn thấy cô, ông ấy vội vẫy tay: "Tích Tích, mau đến đây."
Trưởng bối gọi sao có thể không nghe lời, Khúc Kim Tích đành phải nhấc bước tiến về phía họ, cũng
không thèm nhìn Thẩm Thính dù chỉ một cái, giáo sư Lục cười ha ha chỉ vào bàn cờ, nói: "Cháu đến
đoán thử xem, ai sẽ là người thắng?"
Quân cờ của Thẩm Thính màu đen.
Trong bàn cờ, quân đen ít, quân trắng nhiều.
Khúc Kim Tích không hiểu nhiều về cờ, theo bản năng cảm thấy người có ít quân phải thua, nhưng mà.
. . Cô bỗng nhiên liếc nhìn Thẩm Thính, ánh mắt của anh khiến đầu óc cô nóng lên, đành chỉ về hướng
Thẩm Thính, dứt khoát nói: "Anh ấy."
Giáo sư Lục: "Vậy sao?"
Khóe miệng Thẩm Thính khẽ nhếch lên, anh thu hồi ánh mắt, nói một câu: "Giáo sư Lục, dượng chú ý,
cháu bắt đầu phản kích đây."
Mười phút sau, giáo sư Lục nhìn bàn cờ, ông ấy đã không còn đường lui, vì thế để một quân cờ xuống:
''Dượng già rồi, không thể chuyển bại thành thắng nữa, dượng xuống xem phòng bếp thế nào, vợ chồng
son cứ tự nhiên."
Giáo sư Lục chủ động nhường lại ghế cho Khúc Kim Tích.
"Vì sao cho rằng anh sẽ thắng?" Thẩm Thính ngẩng đầu nhìn Khúc Kim Tích, người nọ không khỏi trừng
mắt "Không phải chính anh là người ra ám hiệu anh sẽ thắng hay sao?"
Trầm mặc hai giây, Thẩm Thính lên tiếng: "lại đây."
Khúc Kim Tích ngoan ngoãn bước lại gần, động tác của cô khiến Thẩm Thính vô cùng hài lòng, bởi vì
cô rất nghe lời.
Nếu là lúc trước, phản ứng đầu tiên của cô chính là lùi lại phía sau, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn
anh.
Thẩm Thính đang ngồi trên ghế, Khúc Kim Tích đi đến gần cúi đầu nhìn anh.
"Vườn mai em chụp rất đẹp, có thể dẫn anh đi xem được không?" Thẩm Thính đẩy ghế ra đứng lên.
Trong trang viên có một vườn mai, thời tiết này hoa mai đã nở rộ toàn bộ, nhìn vô cùng rực rỡ. Ngày
hôm qua Khúc Kim Tích và Lương San đến đây chụp rất nhiều ảnh, cô có đăng vài tấm lên mạng.
Thẩm Thính nhắc tới vườn mai, chẳng lẽ anh đã xem trang cá nhân của cô?
"Trong vườn mai rất lạnh, anh có mang áo ấm không?" Thấy trên người Thẩm Thính chỉ mặc chiếc áo
khoác mỏng, Khúc Kim Tích tưởng tượng dáng vẻ người nào đó lạnh đến phát run, thì cô không nhịn
được cười.
Thẩm Thính nhíu mày, nói: "Không có."
"Vậy anh chờ một lát." Khúc Kim Tích nhanh chóng chạy lên lầu, tìm rất lâu nhưng không thấy một
chiếc áo lông nào có thể mặc vừa người Thẩm Thính.
Cuối cùng ánh mắt cô rơi vào chiếc khăn quàng cổ, nghĩ ngợi một chút, cô cầm khăn quàng cổ xuống
lầu.
"Quần áo bác chuẩn bị cho em, anh đều không mặc vừa, vậy dùng cái này đi, cũng rất ấm."
Thấm Thính lẳng lặng nhìn cô, không nhận lấy khăn quàng cổ trên tay cô, một lát sau khom người cúi
đầu.
Khúc Kim Tích đành phải quấn khăn lên người anh.
Sau khi quấn kín người anh, bàn tay ấm áp của người đàn ông thuận thế cầm lấy tay cô, cứ như vậy mà
đưa cô ra ngoài.
Lòng bàn tay của Khúc Kim Tích hơi đổ mồ hôi. Trong lòng luôn phân vân có nên thu tay lại không.
Lời Lương San nói vào tối hôm đó không ngừng quanh quẩn bên tai cô. Do dự một lát, cô lựa chọn cái
sau.
Đi được hơn mười phút, tới vườn mai, Khúc Kim Tích đang định rút tay về thì Thẩm Thính đã buông tay
cô ra, chỉ một gốc cây mai to: "Đến chỗ đó đi."
"À?" Khúc Kim Tích ngơ ngác đi qua đó, ngẩng đầu liền phát hiện Thẩm Thính lấy điện thoại ra hướng
về phía cô. Lúc này cô mới biết Thẩm Thính đang muốn chụp hình cho cô.
Cô lập tức tạo dáng, không thể để lãng phí kỹ thuật chụp ảnh của thầy Thẩm cũng như khung cảnh đẹp
như vậy được!
"Nhanh như vậy?" Vừa mới chỉnh xong tư thế liền thấy Thẩm Thính ngoắc tay với cô, Khúc Kim Tích vội
vàng chạy tới. Lúc này Thẩm Thính nhét điện thoại và tay cô rồi cất bước đi thẳng tới dưới cây mai.
"?"
Đây là muốn cô chụp ảnh cho anh?