Sau một trận nghiêm phạt, Khúc Kim Tích cuối cùng cũng hiểu được Thẩm Thính muốn biết cái gì- Hóa
ra là anh ghen tuông rồi.
Nhận thức này khiến cô cảm thấy buồn cười, không ngờ rằng lão nam nhân ghen lên lại đáng yêu một
cách kỳ lạ.
Đương nhiên, những suy nghĩ này chỉ có thể xuất hiện ở trong lòng, tuyệt đối không thể nói ra.
"Em có thể đảm bảo với anh rằng giữa em và Dụ Đồng không có bất cứ quan hệ gì, nhưng mà. " Khúc
Kim Tích mặc cho Thẩm Thính ôm cô trong
vòng tay, tách những ngón tay mảnh mai và xinh đẹp của anh nói: "Khúc Kim Tích ban đầu và anh ta có
quan hệ."
Cằm người đàn ông nhẹ nhàng chàm vào đỉnh đầu cô, ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng trên cơ thể cô
gái, anh ừ một tiếng.
Khúc Kim Tích liền đem chuyện quá khứ của nguyên chủ và Dụ Đồng nói cho Thẩm Thính nghe, cuối cùng
nói: "Thật ra, Khúc Kim Tích ban đầu cũng không tệ lắm, cô ấy chỉ là dùng sai phương pháp, ngốc
nghếch một chút."
"Hơn nữa trong giới giải trí này, nếu như cô ấy không có kế hoạch cho
bản thân thì làm sao có được tài nguyên tốt, huống hồ cô ấy cũng có nguyên tắc, chưa bao giờ bán rẻ
bản thân. Nếu như anh có thể hiểu kỹ về cô ấy, anh sẽ không ghét cô ấy đâu."
Cô không nhìn thấy Thẩm Thính, đương nhiên không cách nào nhìn thấy vẻ mặt lúc này của anh. Biểu
hiện của anh không thay đổi chút nào, chỉ là đôi mắt sâu thẳm hơn nhiều.
“Xin lỗi.” Một lúc sau, anh thấp giọng nói: “Không cần biết Khúc Kim Tích ban đầu là người như thế
nào, anh cũng không thể thích cô ấy.”
Lời xin lỗi này là đối với cô sau khi xuyên qua, anh cũng không xác nhận mà lấy thái độ đối xử với
Khúc Kim Tích ban đầu để đối xử với cô.
Một người có tính cách thay đổi lớn như vậy, ban đầu Thẩm Thính nghi ngờ rằng Khúc Kim Tích có hai
nhân cách, vì lý do này anh còn tham khảo ý kiến bác sĩ tâm lý của mình.
Bác sĩ tâm lý thông qua lời tường thuật của anh đã tiến hành phân tích và thấy rằng có thể thực sự
có hai nhân cách tồn tại, nhưng sau đó Thẩm Thính đã sắp xếp tình huống của hai nhân cách, xác nhận
rằng Khúc Kim Tích là một người khác.
Anh không thể nói rõ tại sao mình có thể chắc chắn như vậy. Trong sâu thẳm dường như có một loại
trực giác mách bảo anh rằng mọi chuyện chính là như vậy.
Nuôi cô, trêu chọc cô, thích nhìn dáng vẻ cô tức giận phụng phịu nhưng lại không thể làm gì được,
thích nhìn cô ăn, thích quan sát nhất cử nhất động của cô.
Khi nhận thấy có điều gì đó không ổn, Thẩm Thính mới phát hiện ra rằng mình quan tâm đến cô vượt
quá mức bình thường.
Lúc này, anh không biết đây là thích, anh luôn cho rằng mình quan tâm đến cô là bởi vì cô giống như
nuôi thú cưng vậy.
Khi Thẩm Kế còn là sinh viên có nuôi một chú chó, Thẩm Thính bị buộc phải theo dõi quá trình nuôi
thú cưng của Thẩm Kế. Tình yêu của anh dành cho thú cưng xuất phát từ trái tim. Như vậy anh là vì
Khúc Kim Tích có thể biến thành động vật nhỏ, từ đó lấy phương thức đối xử với thú cưng mà thích cô
cũng là chuyện quá bình thường.
Mãi cho đến khi ở đoàn phim "Mưu trang", phát hiện cô và Dụ Đồng thân thiết, đồng thời tình cờ nghe
được Dụ Đồng nhờ trợ lý của mình âm thầm dặn dò các nhân viên công tác phụ trách cơm hộp trong đoàn
phim thêm thức ăn cho Khúc Kim Tích, anh mới nhận ra rằng mình không vui.
Thế là, anh cố ý thêm một bữa cơm hộp sang trọng cho mọi người, liền có thể thuận lý thành văn thêm
cơm cho cô, cuối cùng lại dùng kế ‘bắt’ cô đến phòng thay đồ cùng nhau ăn cơm.
Vào ngày đóng máy, cô uống quá nhiều, đi vào nhà vệ sinh, ánh mắt anh nhìn cô có chút lay động, lo
lắng cô sẽ bị ngã, cũng lo lắng cô bị ức hiếp, cho nên khi mọi người không để ý anh đã rời khỏi bữa
tiệc đi tìm cô.
Vừa đến gần, anh đã nhìn thấy một người trung niên đang đụng tay đụng chân với cô.
Nhưng cô vẫn đang cười ngây ngốc, Thẩm Thính tức giận vô cùng.
Thế là, anh bước tới đạp người đàn ông kia ngất xỉu, vốn dĩ muốn dạy dỗ cô mấy câu, nhưng nhìn dáng
vẻ ngốc nghếch của cô, làm sao nỡ lòng dạy dỗ cô được.
Để biết cô say như thế nào, anh liền tiến hành kiểm tra cô, kết quả cô lại cười ngây ngốc và nói
rằng từ hướng của mình nhìn qua, có vẻ như lỗ mũi của anh rất lớn.
Thẩm Thính đã bị lời nói của cô đánh bại toàn bộ sự kiềm chế, không chịu nổi liền hôn cô trước cửa
nhà vệ sinh.
Thế là, anh đã hiểu tâm ý của mình- Anh đã động lòng trước người con gái mà anh nuôi như thú cưng
trước mặt này.
Từ trước đến nay anh chưa từng thích cô gái nào, cũng không biết phải đối xử như thế nào với tình
yêu này. Trên thực tế Thẩm Thính với kinh nghiệm yêu đương bằng không cảm thấy có chút bất lực.
Sau đó, để hiểu rõ tình cảm của bản thân, tình cờ anh có việc cần làm ở nước ngoài nên cũng vì lý
do này mà rời đi, để Tần Tang ở lại chăm sóc cô. Đồng thời, anh còn đến gặp bác sĩ tâm lý của mình
và đem tất cả những suy nghĩ trong lòng nói với bác sĩ tâm lý.
Không ngờ, bác sĩ tâm lý cũng là cẩu độc thân, nên không thể cho anh lời khuyên hữu hiệu, chỉ bảo
anh làm theo trái tim mình.
Kể từ đó, Thẩm Thính bắt đầu bình tĩnh từng bước đưa người ta vào trong vòng tay mình.
Trong bất cứ mọi chuyện anh đều có định liệu trước, không bao giờ chịu thua thiệt, bất luận là công
việc hay là công ty, anh đều sử dụng những thủ đoạn quyết đoán, làm việc tuyệt đối không dài dòng.
Nhưng đối với Khúc Kim Tích, anh lại có chút sợ trước sợ sau.
Anh không chắc liệu cô có thích mình hay không, cũng không chắc sau khi mình bày tỏ tấm lòng của
mình với cô thì cô có chấp nhận hay không, liệu có dọa cô chạy mất, trốn tránh mình hay không.
Luôn cảm thấy bản thân bất luận có làm như thế nào cũng đều có hạn chế, cuối cùng chỉ có thể lựa
chọn phương pháp ngốc nghếch, đó là bình tĩnh mà bước từng bước một.
Sốt ruột không ăn được đậu phụ nóng.
Cô là vợ anh, là người mà anh thích, anh sẽ dùng những hành động thực tế để cô từ từ cảm nhận được
tấm lòng của mình chứ không phải chỉ dựa vào
một câu thích trên môi.
Đồng thời, Thẩm Thính cũng có một vấn đề chung của đàn ông, không muốn vì anh đối xử tốt với cô mà
khiến trong lòng cô có thiện cảm. Vì vậy những chuyện mà anh âm thầm làm cho Khúc Kim Tích, trước
giờ anh đều không để cho cô biết.
Anh đâu có biết rằng, nếu như bạn không nói ra những điều mà mình làm, cô gái ấy làm sao có thể
biết bạn tốt như thế nào chứ?
...
Khúc Kim Tích dừng động tác chơi đùa với ngón tay của Thẩm Thính. Những lời của Thẩm Thính lặp đi
lặp lại nhiều lần trong đầu cô. Sau nửa phút, cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thính, nhịn
cười nói: "Anh là đang tỏ tình với em sao?"
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, Thẩm Thính cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một
cái, sau đó một tiếng "ừ" nhàn nhạt từ âm mũi tràn ra.
Tiếng "ừ" đó trực tiếp đi vào tận cùng trái tim của Khúc Kim Tích, như thể có một chiếc lông vũ
lướt nhẹ khiến cô vô thức mỉm cười.
Lão nam nhân không biết nói lời yêu đương, nhưng một tiếng ừ cũng đủ khiến cơ thể cô tê dại.
...
Lại qua mấy ngày, thời tiết dần dần ấm lên. Dưới sự sắp xếp của Ngũ Lập Thu, nhân lúc không có cảnh
quay Khúc Kim Tích đã tham gia một sự kiện thời trang.
Đó là sau khi Thẩm Thính công khai hai người họ đã kết hôn. Khúc Kim Tích lần đầu tiên chính thức
lộ mặt trong một sự kiện trọng đại. Ngũ Lập Thu không thể đến được. Khúc Kim Tích đưa theo một mình
Cổ Nhạc Nhạc đến.
Người trong ban tổ chức đã đến đón tiếp từ sớm, bọn họ rất nhiệt tình, thái độ đối với Khúc Kim
Tích giống như đối xử với một siêu sao, đến cả Cổ Nhạc Nhạc cũng líu lưỡi không nói nên lời: "Bọn
họ cũng quá khoa trương rồi."
Giới giải trí chính là như vậy, nước lên thì thuyền lên. Trước đó Khúc Kim Tích không nổi tiếng, đi
đâu cũng không có ai để ý. Cho dù có Ngũ Lập Thu dẫn dắt cô đi, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là nể mặt
của chị ấy mà thôi. Bây giờ cô bởi vì "Mưu trang" mà trở nên nổi tiếng, vai trò đại diện cho những
thương hiệu lớn lần lượt được tiếp nhận, tài nguyên không ngừng đổ về. Ngoài ra, cô còn kết hôn với
Thẩm Thính.
Bất luận là thực lực của bản thân cô hay là thực lực của Thẩm Thính, hai thứ kết hợp, không ai dám
coi thường cô nữa.
Cho dù có người bàn tán về cô thì cũng không dám tuỳ tiện bàn tán một cách quan minh chính đại.
"Cô Khúc, đây là Khải Luân, chuyên gia trang điểm mà chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô. Cô xem có
yêu cầu gì về trang điểm thì cứ việc nói với anh ấy là được rồi."
Người phụ trách trong ban tổ chức rất nhiệt tình, sợ tiếp đón Khúc Kim Tích không chu đáo.
Khải Luân là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc rất “thời thượng nghệ thuật”. Khúc Kim
Tích không có yêu cầu gì đặc biệt, hai bên nói chuyện lịch sự với nhau.
Người phụ trách bận rộn rời đi. Khi chỉ còn lại Khải Luân, chuyên gia trang điểm này nhìn Khúc Kim
Tích rồi đột nhiên bật cười: "Mấy năm không gặp, bây giờ thật sự đã thay đổi lớn rồi."
Khúc Kim Tích: "?"
Cổ Nhạc Nhạc cảnh giác nhìn anh ta.
"Cũng đúng thôi, bây giờ cô đã nổi tiếng rồi, quên tôi cũng là chuyện bình thường. Lúc đó thái độ
của tôi đối với cô cũng không tốt lắm." Khải Luân vừa nói, vừa mở dụng cụ trang điểm ra, kiểm tra
khuôn mặt của Khúc Kim Tích, "Ừ ... làn da cũng không xấu đi, càng ngày càng đẹp hơn, được giữ gìn
không tồi. Điều quan trọng nhất của một nữ diễn viên chính là khuôn mặt, dựa vào khuôn mặt này đủ
để giết chết 90% nữ diễn viên chỉ trong vài giây."
Trong đầu Khúc Kim Tích tìm kiếm ký ức của nguyên chủ về Khải Luân, sững sờ suy nghĩ hồi lâu mới mơ
hồ nhớ tới một chút bóng dáng.
Nguyên chủ đã có vài lần qua lại với Khải Luân trong một đoàn phim nào đó, nhưng mà lúc đó ...
"Anh là Mai Tây?"
“Tôi tưởng rằng cô không nhớ ra chứ.” Khải Luân nhướng mày, ý cười sâu hơn mấy phần.
Khúc Kim Tích: "..."
Trong ký ức của nguyên chủ, Mai Tây là một cô gái mập mạp đen nhẻm, cô ấy là trợ lý trang điểm
trong đoàn phim- Chuyên gia trang điểm đi tới đâu, cô ấy mang dụng cụ trang điểm đi theo đến đó.
Không đáng để mắt tới.
Một số chuyên viên trang điểm giỏi hơn một chút chỉ trang điểm cho vai chính, trong khi nhóm diễn
viên phụ hoặc diễn viên khách mời thường do trợ lý trang điểm đảm nhận, trang điểm đẹp hay không
đều phụ thuộc vào tay nghề của trợ lý trang điểm.
Lúc đó Mai Tây tuy đen mập nhưng có kỹ thuật trang điểm rất tốt, nguyên chủ đã được cô ấy trang
điểm nhiều lần, thấy tay nghề của cô ấy không tồi còn động viên cô ấy.
Tuy nhiên, vào thời điểm đó Mai Tây thường hay nổi nóng, cộng thêm danh tiếng của Khúc Kim Tích
cũng không tốt lắm, thái độ của cô ấy đối với Khúc Kim Tích cũng không ra làm sao cả.
Ba năm sau, cô gái da đen mập mạp đã biến thành một chuyên gia trang điểm, với mái tóc ngắn gọn
gàng, phong cách ăn mặc trung tính, thêm với với cái tên Khải Luân, người gặp cô ấy ngay từ cái
nhìn đầu tiên chỉ có thể cho rằng cô ấy là đàn ông.
"Tôi nhớ lúc đầu cô đã nói với tôi rằng cô nhất định sẽ nổi tiếng. Bây giờ đã làm được rồi. Xin
chúc mừng." Ánh mắt nhìn Khúc Kim Tích qua gương, biết rằng cô đã nhớ lại, Khải Luân nhếch miệng
cười.
Khúc Kim Tích cười đáp lại: "Tôi nhớ lúc đầu cô đã nói rằng cô sẽ giảm cân trở nên xinh đẹp, trở
thành một chuyên gia trang điểm ưu tú. Bây giờ cô cũng đã làm được rồi. Xin chúc mừng."
"Với câu này của cô, hôm nay tôi sẽ khiến cho cô trở thành cô gái xinh đẹp nhất toàn hội trường."
"Cảm ơn." "Không có gì."
Khải Luân trang điểm thật quyến rũ cho Khúc Kim Tích, sau đó thay một bộ váy đỏ do ban tổ chức
chuẩn bị. Ngay từ khi cô xuất hiện trên sân khấu, tiếng hò reo ở hiện trường đã vang lên không
ngớt.
"Hôm nay Khúc Kim Tích xinh đẹp quá." "Người phụ nữ này quá xinh đẹp rồi !!!"
"Sao tôi lại cảm thấy Thẩm Thính không xứng với Khúc Kim Tích vậy nhỉ?"
"Chúa ơi, Khúc Kim Tích thực sự khiến tôi kinh ngạc. Quay đầu nhìn lại, mẹ ơi, một người phụ nữ như
tôi nhìn còn cảm thấy mê muội!"
...
Tại sự kiện này, một phóng viên đã đặt câu hỏi về chuyện hôn nhân--
"Cô Khúc, cô có thể chia sẻ cho chúng tôi biết kỹ năng theo đuổi và kết hôn với nam thần là gì
không?"
Khi đối mặt với nhiều ống kính, Khúc Kim Tích nở một nụ cười ngượng ngùng, cô được trang điểm rất
quyến rũ và lộng lẫy, nhưng khi biểu hiện ra một biểu cảm ngượng ngùng như vậy, lại có vẻ trong
sáng đáng yêu, không giống làm bộ chút nào.
Ngay cả phóng viên cũng sững sờ.
"Cái này ... cô đi hỏi thầy Thẩm đi, tôi cũng không biết." "Ý của cô là thầy Thẩm theo đuổi cô
trước sao?"
"Không." Khúc Kim Tích nghiêm nghị nói, "Ý của tôi là, anh Thẩm đã dặn dò tôi rằng nếu như gặp phải
những câu hỏi như vậy trong cuộc phỏng vấn, các cô nên đi hỏi anh ấy."
"Cô nghe lời Thẩm Thính như vậy sao? Không cảm thấy Thẩm Thính quá cường thế với cô sao?"
Đối diện với sự chất vấn gay gắt của phóng viên, Khúc Kim Tích cười rất khôn khéo và vô hại, cô
ngọt ngào đáp: "Chúng tôi mới kết hôn, đương nhiên phải phu xướng phụ tuỳ rồi."
Ghen tị chết đi được. Nữ phóng viên: "..."
Những người khác:"……" Chết tiệt!