Một mỹ nữ áo xanh đang quỳ trên tảng đá ẩm ướt, sống lưng thẳng như sống bút, mưa trút xuống đỉnh
đầu. Nước mưa ướt đẫm mái tóc cô, chảy dọc xuống gò má gần như không mở mắt nổi.
Nhưng cô vẫn nhìn vào cánh cổng lớn đang khép chặt ở đằng trước. Gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự
cứng rắn và quyết liệt, giọng nói phát ra lại mang theo sự thê lương: “Cha, con gái không gả.”
Bên trong cửa không phát ra một âm thanh nào. Mưa to giống như trút nước, cô vẫn cứ thẳng lưng quỳ
gối, mãi cho đến khi ngã xuống mặt đất.
“Tốt lắm, qua rồi.” Ống kính dời đi, Hà Chiếu dùng loa kêu dừng. Xe phun nước dừng lại, Khúc Kim
Tích dầm mưa đang té xỉu trên mặt đất bỗng đứng dậy.
Bây giờ đang là mùa hạ, bộ trang phục trên người dày tới mấy lớp nhưng mà cảnh quay này cô đã phải
quay đến ba lần. Mỗi một lần Hà Chiếu đều nói tốt, nhưng ông ta vẫn yêu cầu cô quay lại, đến lần
này mới hét lên “qua rồi”.
Dầm “mưa” hơn bốn mươi phút đồng hồ. Mặc dù bây giờ đang giữa mùa hè nhưng mà Khúc Kim Tích vẫn cảm
thấy lạnh lẽo.
Trợ lý đoàn phim lấy cái khăn bông cỡ lớn đưa cô. “Cảm ơn.” Khúc Kim Tích nhận lấy.
Trợ lý đoàn phim lại đưa cô một cốc trà gừng đường đỏ: “Đừng khách sáo.”
Sau khi Khúc Kim Tích vào đoàn phim, người trong đoàn phim đều biết những tin tức về cô ở trên
mạng. Đa phần đều không thèm để ý đến cô. Nhưng vì cô là nữ phụ chính, ngoài mặt vẫn phải xã giao
đầy đủ.
Nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian, lại phát hiện Khúc Kim Tích hoàn toàn khác với lời đồn trên
mạng.
Khúc Kim Tích bưng trà gừng đường đỏ ngồi xuống băng ghế bên cạnh. Tạm thời cô không thể thay đồ vì
vẫn còn cảnh diễn với diễn viên đóng vai cha mình trong phim. Nhưng đối phương chưa tới nên cảnh
quay phải hoãn lại, đợi người ta tới cô phải quay bù.
Điều này có nghĩa là lát nữa cô còn phải dầm mưa tiếp.
Cô đã ở đoàn phim được hơn nửa tháng. Cô và Thẩm Thính chia nhau ra vào đoàn phim, một trước một
sau. Cả hai ở cùng một khách sạn nhưng khác tầng lầu. Nửa tháng nay vận may của cô khá tốt, chỉ
biến hình có một lần.
— Cô biến hình ngay trong phòng khách sạn, cô biến thành một cái cốc. Có trời mới biết tại sao cô
lại biến thành cốc.
Nghĩ tới sự việc khi biến thành búp bê bằng gốm lúc trước, Khúc Kim Tích cắn răng, dùng hết sức lực
toàn thân, tốn không ít thời gian cuối cùng mới đẩy được mình ngã xuống đất. Quả nhiên, ngay khi
cơn đau lan khắp toàn thân, cô đã biến trở về.
Từ sau lần biến hình ấy cô vẫn luôn bình thường. Điều này khiến Khúc Kim Tích vừa yên tâm lại vừa
không dám yên tâm.
Ai mà biết bao giờ thì cô sẽ lại biến hình nữa.
Mà trong nửa tháng này, tuy cô và Thẩm Thính ở cùng đoàn phim nhưng vẫn chưa được sắp xếp một cảnh
quay chung nào – cho nên cô với anh chưa từng ở chung một khung hình.
May mà khi Khúc Kim Tích uống hết cốc trà gừng đường đỏ, cuối cùng diễn viên đóng vai cha của cô
trong phim đã tới.
Diễn viên này đã có tuổi, gần đây ông ấy bị cảm nhẹ, cơ thể không được khỏe lắm. Vì là tiền bối
trong giới, một diễn viên hạng A trong nước nên ông ấy đến trễ cũng không ai dám nói gì.
Đã quay xong cảnh bổ sung, vị diễn viên lớn tuổi nhìn Khúc Kim Tích nói: “Không tệ.”
Nhân tiện chỉ dạy Khúc Kim Tích – đây chính là nguyên nhân Khúc Kim Tích không hề có một chút oán
giận nào. Tính cách vị diễn viên lớn tuổi này rất ôn hòa, ông ấy cũng không biết những tin đồn về
Khúc Kim Tích ở trên mạng, thỉnh thoảng có thời gian sẽ diễn giải kịch bản cho cô.
Khúc Kim Tích ngoan ngoãn lắng nghe, tiền bối thấy vậy lại càng thêm quý mến cô.
Quay xong cảnh này, cuối cùng Khúc Kim Tích đã có thể về phòng hóa trang thay quần áo và kiểu tóc.
Vì điều kiện có hạn nên cô không có cách nào tắm rửa sạch sẽ, chỉ đành vội vàng lau sơ người – sau
đó còn phải đổi cảnh quay phân đoạn khác.
Thay đồ xong, stylist bắt đầu tạo kiểu tóc. Hôm nay Khúc Kim Tích dậy sớm, đêm qua lại ngủ muộn,
tinh thần rất mệt mỏi, muốn nhân cơ hội này chợp mắt ngủ bù một lúc.
Lúc này —
“Thầy Dụ.” Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, sau đó có một người đi vào.
Là Dụ Đồng.
Khúc Kim Tích: “……”
Nếu nói điều cô lo lắng nhất là việc biến hình không kiểm soát, vậy thì điều cô phiền não nhất
chính là việc Dụ Đồng đóng vai hoàng đế đa nghi u ám trong “Mưu Trang”.
Giữa hai người có không ít cảnh quay chung.
Trong đoàn phim chỉ có nữ chính nam chính mới có phòng trang điểm riêng, còn những diễn viên khác
đều dùng chung một phòng trang điểm. Điều này có nghĩa là mỗi ngày Khúc Kim Tích đều có thể chạm
mặt Dụ Đồng trong phòng trang điểm.
Lúc ký hợp đồng, cô không hề biết Dụ Đồng sẽ đóng vai hoàng đế. Trên hợp đồng không viết.
Lúc ấy cô còn tưởng rằng mình sẽ không gặp lại Dụ Đồng nữa. Kết quả… bây giờ ngày nào cũng chạm mặt
mối tình đầu.
Bản thân cô thì không sao, nhưng tình cảm của nguyên chủ cứ luôn quấy phá. Ít nhất thì mỗi lần nhìn
thấy Dụ Đồng, Khúc Kim Tích đều sẽ bị ảnh
hưởng, cảm thấy có chút khó chịu.
Bởi vì, hồi đó là nguyên chủ đá Dụ Đồng – tuy rằng Liễu Tư chen chân phá rối là một nguyên nhân
lớn, nhưng bản thân nguyên chủ cũng không tin Dụ Đồng, cô ấy hoàn toàn không nghe Dụ Đồng giải
thích mà đơn phương nằng nặc đòi chia tay.
Có thể nói là Dụ Đồng hoàn toàn vô tội trong chuyện này.
Trong số các diễn viên ở đây, Dụ Đồng là người có địa vị cao nhất, tất nhiên nhân viên đoàn phim sẽ
thiên vị anh ta. Dụ Đồng vừa vào phòng trang điểm đã có không ít người chào hỏi anh ta. Anh ta có
đến mấy người hóa trang tạo hình.
Không giống như Khúc Kim Tích, chỉ hai người. Đối lập rõ ràng.
Dụ Đồng không nhiệt tình nhưng cũng chẳng lạnh nhạt, anh ta trả lời tất cả mọi người, ngồi xuống
ghế.
“Thầy Dụ, da thầy hơi khô đó, cần phải bổ sung độ ẩm. Tôi có thể dùng loại dưỡng ẩm này không?”
“Thầy Dụ, tóc giả sẽ siết hơi chặt, thầy ráng chịu đựng một chút.”
...
Đây vốn là công việc thường ngày. Nhưng trước khi làm việc này, mấy nhân viên đều sẽ nhẹ nhàng
giống như mưa phùn nói lại một lần, thái độ phải gọi là rất dịu dàng.
Còn bên phía Khúc Kim Tích, thợ trang điểm sẽ chẳng quan tâm lúc tạo hình cho cô có chải tóc mạnh
quá không, có làm da đầu của cô đau không. Suốt cả quá trình vẫn giữ nguyên bộ mặt vô cảm giống như
Dung ma ma trong phim Hoàn Châu Cách Cách. Anh ta cố gắng tạo hình cho cô nhanh nhất có thể.
Ai bảo cô không nổi tiếng, lại dính đầy scandal chứ.
Tạo hình xong xuôi, nhân viên đoàn phim tới báo trường quay đã dựng xong. Các diễn viên ra chuẩn
bị, Khúc Kim Tích xách bộ cung trang đẹp đẽ lộng lẫy. Cô không có trợ lý, nhân viên trường quay thì
bận những việc khác, không có ai giúp cô cho nên cô chỉ đành tự xách váy đi ra trường quay.
Thực ra điều này làm Khúc Kim Tích rất khó hiểu. Bộ cung trang này cũng không rẻ, phải đặt chuyên
gia chế tác, hình thêu trên váy là hình thêu tay, cho dù cô không lên tiếng nhân viên đoàn phim
cũng nên giúp đỡ — chẳng lẽ không sợ cô làm hỏng đồ sao?
Dụ Đồng đang đi ở phía trước bỗng dừng lại. Khúc Kim Tích đi sau lưng anh ta cũng dừng lại theo,
liền nghe Dụ Đồng nói: “Nếu như trang phục diễn bị làm rách hoặc làm bẩn, cảnh sau còn có thể quay
được không?” Trợ lý bên cạnh anh ta nói: “Với tính cách của đạo diễn Hà thì không thể.” Vậy nên Dụ
Đồng quay đầu lại, nhìn Khúc Kim Tích, cau mày.
“Cô Khúc, tôi nâng váy giúp cô.” Sau mấy giây im lặng, sắc mặt một nhân viên khẽ thay đổi, lập tức
ra hiệu với một cô gái đứng cạnh mình. Cô gái kia hiểu ý, vội vã chạy tới nâng váy cho Khúc Kim
Tích.
Dụ Đồng quay người bỏ đi.
Trong giây lát, Khúc Kim Tích hiểu ra điều gì, cô cười nói: “Không cần đâu, tự tôi có thể làm
được.”
Cô không để cho cô gái đó giúp đỡ, dứt khoát túm gọn bộ cung trang, tuy động tác không được tao nhã
lắm nhưng có thể giữ toàn bộ tà váy trên tay, sẽ không để váy bị dơ hoặc bị rách.
Trợ lý của Dụ Đồng đi ở phía trước bỗng phát hiện sắc mặt nghệ sĩ nhà mình trở nên khá tệ, nghĩ một
hồi trong lòng đã hiểu, cậu ta nhỏ giọng nói: “Anh Đồng, cái cô Khúc Kim Tích đó đúng là không biết
điều, vừa nãy anh giúp cô ta, cô ta lại chẳng chịu cảm kích.”
Người có con mắt tinh tế đều biết rõ đám nhân viên đang cố tình làm khó Khúc Kim Tích, không chịu
nâng váy giúp cô. Nếu ra đến trường quay mà trang phục diễn bị vấn đề gì, Hà Chiếu là kiểu đạo diễn
vô cùng kỹ tính về phương diện phục trang và đạo cụ. Chỉ cần ông ta phát hiện ra vấn đề, Khúc Kim
Tích không thể tránh một trận dạy dỗ.
Thậm chí còn có thể hoãn quay phim để giải quyết phục trang. Lúc đó, chuyện này sẽ làm lỡ thời gian
của tất cả mọi người, ai mà vui cho nổi?
Cho dù Khúc Kim Tích muốn giải thích là vì không có ai nâng váy cho mình, nhưng khi giải thích cũng
đồng nghĩa với việc cô sẽ đắc tội với phân nửa người trong đoàn phim – chẳng phải đang nói người
trong đoàn phim bắt nạt cô sao.
Thế nên vừa nãy nghệ sĩ nhà mình mới giúp Khúc Kim Tích.
Dụ Đồng không nói gì, vẻ mặt khó coi đi ra trường quay, sau khi vào trường quay sắc mặt lại trở về
vẻ ôn hòa như cũ, lễ phép chào hỏi tổ đạo diễn.
Sau đó Khúc Kim Tích đến. Cô chậm rãi buông tà váy, có một vài chỗ đã bị nhăn, cô vuốt phẳng nó
lại, âm thầm lắc lắc cánh tay đang đau nhức, nói với Hà Chiếu: “Đạo diễn.”
Hà Chiếu nhìn về phía bên này, không nói gì.
Mọi công tác chuẩn bị đã xong, chính thức ghi hình. Trước đó Khúc Kim Tích và Dụ Đồng đã quay chung
mấy cảnh, trong cuộc sống riêng tư giữa hai người không hề trao đổi qua lại nhưng trên phim trường
lại có sự ăn ý. Dụ Đồng là một diễn viên chuyên nghiệp.
Có đôi khi hai người chỉ cần quay một lần là đã qua.
Nhưng hôm nay không biết tại sao, trạng thái của Dụ Đồng không tốt lắm, mà Khúc Kim Tích lại có
cảnh quỳ lạy. Cuối cùng khi quay xong tất cả các cảnh hôm nay đã quá thời gian tan làm thường ngày,
đầu gối cũng có chút đau nhức.
Khúc Kim Tích trở về phòng trang điểm tẩy trang, thay sang một bộ đồ bình thường, toàn thân trở nên
thoải mái nhẹ nhàng, thuận tiện xoa nắn nắn đầu gối đang nhức mỏi.
Đoàn phim có phát đồ ăn xế chiều. Đúng lúc cô đang đói meo cả bụng. Cô không có trợ lý, không thể
bảo trợ lý đi lấy đồ ăn cho mình, tẩy trang được một nửa thì đã bưng bộ mặt nhem nhuốc đi ra nhận
đồ ăn.
— Một hộp trái cây, hai cái bánh ngọt và một cốc trà sữa.
“Bữa xế chiều nay là do thầy Thẩm mời đó.” Khi nhận đồ ăn, Khúc Kim Tích nghe nhân viên phụ trách
nói như thế.
Thẩm Thính đang ghi hình ở tổ khác.
Về lại phòng trang điểm, Khúc Kim Tích phát hiện thợ trang điểm tẩy trang cho mình đã đi đâu mất.
Cô: “…”
“Cô Khúc, thật ngại quá, vừa nãy anh Vương nói cô Văn cần thợ trang điểm nên chị Lý đành phải qua
đó. Ở đây có sẵn bông tẩy trang rồi, cô tự tẩy trang đi.” Một nhân viên nói.
Khúc Kim Tích hút ngụm trà sữa, vị sữa đậm đà an ủi cô. Đó là hương vị mà cô thích. Cô híp mắt
cười: “Được.”
Ánh mắt nhân viên chớp chớp, sau đó rời đi.
Khúc Kim Tích lục túi xách của mình, tìm được khăn tẩy trang lau lên mặt, tẩy trang xong rồi thì
ngồi ăn bánh kem.
Ăn được một lúc, Dụ Đồng đi vào.
Bên cạnh anh ta chẳng có ai đi theo cả, mà người trong phòng trang điểm chẳng biết từ lúc nào cũng
đã đi hết.
Ở đây chỉ còn lại mỗi hai người họ. Khúc Kim Tích nuốt miếng bánh cuối cùng xuống. Cô nhận ra Dụ
Đồng đang nhìn chằm chằm vào hộp trái cây của mình. Cô do dự một lúc, trong lòng có chút không nỡ
nhưng đưa trái cây của mình sang: “Anh ăn không?”
Đáp lại cô là một nụ cười lạnh lùng. Một tiếng rít vang lên, Dụ Đồng kéo mạnh ghế ngồi xuống.
Khúc Kim Tích nhún vai, tự mở hộp trái cây, ăn sạch sành sanh.
Dù sao thì cô đã chủ động hỏi, thể hiện ý tốt, chỉ là đối phương không chịu nhận mà thôi.
“Khúc Kim Tích, đạo diễn Hà bảo em giảm cân, em giảm kiểu đấy hả?” Dụ Đồng đột nhiên nói: “Hay là
đồ ăn của Thẩm Thính mua nên em thà béo cũng muốn ăn?”
Khúc Kim Tích bỗng cảm thấy trái cây trong miệng chẳng ngon nữa: “Tôi… chỉ là đói thôi.”
Dụ Đồng “hừ” một tiếng.
Khúc Kim Tích nhìn hộp trái cây. Trong thời gian quay phim này, cô đã ăn không ít, không chỉ không
béo lên mà còn gầy đi mấy cân. Nghĩ tới đó, cô bỗng cảm thấy lo lắng.
“Không sao, không béo được.” Cô nói.
Dứt lời, vẻ mặt Dụ Đồng càng khó coi hơn nữa. Khúc Kim Tích không hiểu tại sao anh ta không vui. Dù
sao cô đã tẩy trang gần xong, hôm nay lại không còn cảnh quay nữa. Cô liền xách túi chuẩn bị rời
đi.
Đi được hai bước, cô bỗng nhớ ra: “Đúng rồi, chuyện vừa nãy cảm ơn anh. Tôi biết anh đang giúp tôi.
Nhưng đã có người rắp tâm muốn phục trang của tôi xảy ra vấn đề, làm cho mọi người chán ghét. Nếu
thật sự để người ta giúp tôi nâng váy thì còn dễ gặp chuyện hơn. Đến lúc đó tôi có nhảy xuống sông
Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.”