Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 38




Hiện trường tổ kịch

Thẩm Thính vừa hoàn thành một cảnh quay, ngồi nghỉ ngơi trên ghế salon để đợi diễn cảnh tiếp theo,

anh mở một vài trang web bằng điện thoại di động rồi tìm tòi một số tư liệu liên quan đến heo tiểu

hương.

Đa phần dân cư mạng đều nói rằng heo là loại động vật rất dễ nuôi, cho ăn gì liền ăn đấy, thích

sạch sẽ, thông minh lại hoạt bát, đây là giống heo nuôi mãi không lớn.

Giống heo này khá phổ biến, vì thế mà có nhiều bình luận phía dưới cho rằng giống heo tiểu hương

này sẽ lớn lên, nó không lớn lên bởi vì người chăm sóc không chăm sóc nó đúng cách.

Hai bên tranh luận vô cùng gay gắt.

Nhiều cư dân mạng cho rằng heo tiểu hương sẽ không lớn, bọn họ còn chụp những bức ảnh về giống heo

này mà bọn họ nuôi, nhìn vô cùng nhỏ nhắn, đáng yêu và nhanh nhẹn.

Một số bộ phận khác lại cho rằng heo tiểu hương sẽ lớn, họ còn đăng hẳn những bức ảnh heo tiểu

hương vô cùng to béo, sau đó những cư dân mạng khác đều bày tỏ cảm xúc ha ha.

Thẩm Thính nhìn hình ảnh trong điện thoại, chỉ thấy bức ảnh được cư dân mạng đăng tải là một con

heo vô cùng béo, nhìn qua trông không khác những con heo tiểu hương khác.

"Tôi cười chết mất, anh đã cho nó ăn những gì vậy? Sao có thể lớn như vậy."

"Con heo tiểu hương của tôi thật sự không hề lớn lên tí nào! Sợ đã mua phải heo giả."

"Béo như vậy, nói thật, vào năm mới có thể. . . Ha ha ha."

"Tuyệt đối đã mua sai giống, nếu không chính là bị người bán heo lừa rồi. Để nhận biết nó có phải

là thật hay không chỉ còn cách gửi mùi trên người nó, nếu không phải, thì. . ."

. . .

Ngón tay Thẩm Thính lướt xuống phía dưới, xem những bình luận phía sau bức ảnh, khóe miệng không tự

giác mà nhếch lên, hồi tưởng đến hình ảnh con heo con mà Khúc Kim Tích biến thành, so với hình ảnh

con heo trong điện thoại di động. . .

Anh ngừng suy nghĩ, không cho bản thân nghĩ thêm nữa.

"Hiếm khi thấy anh nghịch điện thoại trên phim trường." Từ Nam Nam đi tới, cười nói: "Anh xem gì

vậy?"

Thẩm Thính tắt điện thoại di động, cầm kịch bản ở bên cạnh lên: "Tùy tiện xem linh tinh."

Từ Nam Nam cũng không để ý đến thái độ lạnh nhạt của anh, chỉ ngồi xuống ghế bên cạnh, trợ lý của

cô ta đưa cho cô ta một chai trà. Từ Nam Nam nói: "Đây là trà dinh dưỡng tôi đã pha, rất tốt cho

tinh thần, anh có muốn uống thử không?"

"Cảm ơn." Thấm Thính nói: "Không cần."

Từ Nam Nam tự nhiên uống một ngụm rồi đóng nắp trà lại, cô ta nói: "Hôm qua khi ở thang máy tôi gặp

trợ lý của anh, trên tay anh ta còn bế theo một con heo, nói là nhặt ở trên đường."

"Ở phòng tôi, làm sao vậy?" Thẩm Thính nhướng mày, lạnh nhạt nhìn về phía cô ta, Từ Nam Nam đang

định nói tiếp nhưng nhìn thấy ánh mắt của anh, lời muốn nói lại nuốt trở về.

Cô ta cúi đầu điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, sau khi khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng liền

ngẩng đầu: "Không có gì, chỉ là nhớ đến chuyện anh không thích động vật, còn nhớ rõ lần đầu tiên

chúng ta đóng phim chung, có một con mèo nhỏ lao về phía anh, toàn thân anh cứng đờ tại chỗ, không

dám cử động."

Nói xong cô ta còn nở một nụ cười: "Khiến cho những cảnh quay trước đó của chúng ta đều bị hủy."

"Vậy sao?" Thẩm Thính thản nhiên nói: "Lâu lắm rồi, không nhớ rõ nữa."

Nụ cười trên khuôn mặt Từ Nam Nam có chút miễn cưỡng, bàn tay giấu trong trang phục cổ trang rộng

thùng thình đã siết chặt đến mức nổi cả gân xanh.

Mỗi ngày cô ta đều cố gắng quan tâm đến Thẩm Thính, cô ta chắc chắn anh biết chuyện này, hơn nữa cô

ta tin rằng bản thân luôn thể hiện rất tốt, nhưng thái độ của anh từ đầu đến cuối lại giống nhau,

hoàn toàn không để ý đến cô ta.

Rõ ràng ban đầu khi bọn họ hợp tác với nhau, thái độ của anh không như bây giờ.

Khi đó anh luôn tươi cười với cô ta.

Là bởi vì bản thân cô ta từng kết hôn rồi ly hôn cho nên anh mới chê bai cô ta như thế.

Ngoại trừ điểm ấy ra, bản thân cô ta đâu còn điểm gì khiến anh tỏ ra thái độ xa cách như vậy?

Địa vị, dáng người, ngoại hình, tài năng. . . Cô ta không hề thiếu!

Ngay cả Khúc Kim Tích đã từng làm những chuyện đáng ghê tởm trong quá khứ, hiện tại lại cùng một tổ

diễn với anh cũng không khiến anh có thái độ xa cách, thậm chí anh còn nói chuyện với Khúc Kim

Tích.

Nhưng tại sao anh lại lạnh nhạt với cô ta.

"Chị Nam Nam." Tiếng gọi của trợ lý khiến Từ Nam Nam hoàn hồn, ngừng suy nghĩ lại, phát hiện Thẩm

Thính đã sớm không còn ngồi ở ghế nghỉ nữa.

Trợ lý bị sắc mặt của Từ Nam Nam dọa cho khiếp sợ, cố gắng di chuyển thân thể lên phía trước, kiên

trì nói: "Anh Thẩm đã rời đi từ nãy rồi." "Chị Nam Nam, đây là trường quay, có rất nhiều người



đang nhìn." Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở.

Từ Nam Nam: "Cô lại đây."

Trợ lý cúi đầu, bước vài bước nhỏ về phía trước, ngón tay nhỏ nhắn, tinh xảo của Từ Nam Nam đặt vào

cánh tay của trợ lý, sau đó hung hăng véo

mạnh.

Trợ lý đau đến mức cả người run lên, chỉ có thể cúi đầu xuống cắn răng chịu đựng, làm ra dáng vẻ

như đang nói chuyện với Từ Nam Nam.

Từ Nam Nam cười tươi rói, ngón tay véo cánh tay trợ lý càng dùng sức hơn.

Thẩm Thính đi toilet, đang rửa tay thì ngoài cửa có tiếng bước chân, là Dụ Đồng.

"Thầy Thẩm." Dụ Đồng khẽ dừng bước, lễ phép chào hỏi.

Thẩm Thính chỉ gật đầu coi như đáp lại, lau khô tay vào khăn tay sau đó rời khỏi toilet, Dụ Động

bỗng nhiên ngăn anh lại.

"Thầy Thẩm."

"Có chuyện gì sao?" Thẩm Thính xoay người.

Dụ Đồng không thể không thẳng lưng khi đối diện với Thẩm Thính, mặc dù chiều cao của anh ta ngang

với Thẩm Thính, anh ta nói: "Tôi chỉ muốn nói, thật ra Khúc Kim Tích không phải người quá tệ, cô

ấy. . ."

Thẩm Thính đánh gãy lời anh ta: "Anh hiểu cô ấy sao?" "Không phải." Dụ Đồng lắc đầu.

Thẩm Thính: "Vậy tại sao anh phải nói giúp cô ấy?"

Dụ Đồng biết bản thân có lẽ đã làm ra chuyện không đúng, hành động này của anh ta có lẽ sẽ khiến

Thẩm Thính càng ghét Khúc Kim Tích, như vậy cũng tốt.

Như vậy có thể chặt đứt suy nghĩ trong đầu Khúc Kim Tích, Thẩm Thính không phải người cô có thể

chọc vào.

"Tôi cùng học đại học với cô ấy." Dụ Đồng xin lỗi nói: ". . . Thực xin lỗi, thầy Thẩm, là tôi không

suy nghĩ kỹ."

"Không có việc gì." Thẩm Thính xoay người rời đi.

Tần Tang đang xem xét một vài cảnh quay, Thẩm Thính sẽ diễn cảnh treo cổ vào đoạn kết, phải chuẩn

bị phòng hộ thật tốt, tránh ảnh hưởng đến thắt lưng đang bị thương của Thẩm Thính.

Sau khi trao đổi xong, cậu ta đi tìm Thẩm Thính, với tư cách là một trợ lý, chỉ cần liếc mắt một

cái là có thể biết được chuyện gì xảy ra.

"Anh Thẩm."

Trong tay Thẩm Thính đang cầm một miếng ngọc bội, đầu ngón tay thon dài vuốt ve miếng ngọc màu

xanh, vài giây sau, anh nói: "Cậu liên hệ với Diêu Lệ, bảo anh ta điều tra những chuyện trước kia

Khúc Kim Tích từng trải qua, đặc biệt là thời đại học."

Tần Tang: "Vâng"

"Khoan đã." Thẩm Thính đeo miếng ngọc bội vào thắt lưng, thản nhiên nói: "Thôi đi."

Tần Tang: "?"

Hôm nay Dụ Đồng chỉ có một cảnh quay, đến giữa trưa liền hoàn thành, ngồi trong xe, trợ lý hỏi anh

ta muốn quay về khách sạn hay ra ngoài ăn cơm.

"Đi ra ngoài." Dụ Đồng lên tiếng nói: "Tôi sẽ tìm người đi cùng." Trợ lý tò mò hởi: "Tìm ai vậy?"

Tính cách của Dụ Đồng có chút cô độc, thời gian làm ở tổ kịch lâu như vậy, anh ta nhận không biết

bao nhiêu vai diễn, thấy người quen thì lễ phép chào hỏi, không thì sẽ không chủ động lấy lòng

người khác.

Có một nhóm diễn viên phụ, ngoài nam nữ chính ra thì không bắt chuyện với ai khác.

Số còn lại thì nói chuyện tương đối sôi nổi.

Thi thoảng Khúc Kim Tích sẽ nói một vài câu, nhưng khi cô vừa lên tiếng, bầu không khí lập tức trở

nên tẻ nhạt, sau đó cô sẽ không lên tiếng nữa.

Dụ Đồng không thích nói chuyện với bọn họ, chỉ khi nào có chuyện gì liên quan đến anh ta, anh ta

mới lên tiếng.

Thân là trợ lý, cậu ta hiểu rõ Dụ Đồng không thân với bất kỳ một ai trong tổ diễn, vậy anh ta mời

ai đi ăn cơm?

"Khúc Kim Tích." Dụ Đồng thuận miệng nói, không nhìn biểu cảm kinh ngạc của trợ lý, anh nhìn vào

avatar của Khúc Kim Tích.

Đã từng xóa đi.

Nhưng bởi vì ở chung một tổ diễn nên nó đã được thêm trở lại. "Ra ngoài ăn cơm, có chuyện muốn nói

với em."

Sau khi tin nhắn được gửi đi, ước chừng khoảng hai phút không thấy tin nhắn phản hồi lại, anh ta do

dự rồi lại nhắn thêm một tin nhắn: "Trả lời nhanh một chút."

Tin nhắn được gửi đi nhưng vẫn như trước, không có hồi đáp.

Sắc mặt của Dụ Đồng trong nhất thời trở nên vô cùng khó coi, trợ lý ngồi bên cạnh thấy sắc mặt anh



ta thay đổi, nhỏ giọng nói: "Có lẽ là không thấy được tin nhắn, sao anh không gọi điện cho cô

Khúc?"

Cậu ta vẫn luôn đi theo Dụ Đồng, nhưng lại hoàn toàn không biết từ khi nào mà mối quan hệ của Dụ

Đồng với Khúc Kim Tích lại trở nên thân thiết đến mức có thể cùng nhau ăn cơm.

Bảo sao lần trước anh ta giúp Khúc Kim Tích.

Nếu hiện tại nghệ sĩ có suy nghĩ như vậy, làm một trợ lý, đương nhiên phải hết mình hỗ trợ. Cậu ta

nghĩ rằng: hiện tại có wechat rồi, có thể nhắn tin qua ứng dụng đó, nhưng nếu không liên hệ được

với đối phương thì có thể trực tiếp gọi điện, như vậy có phải là nhanh hơn không.

Lại nghĩ tới khuôn mặt của Khúc Kim Tích. . . Bỏ qua những mặt khác, khuôn mặt của cô đúng thật là

đẹp.

Dụ Đồng trực tiếp ném điện thoại xuống ghế ngồi bên cạnh, trợ lý sợ tới mức run bần bật, không dám

nói nhiều.

"Về khách sạn." Dụ Đồng lạnh giọng lên tiếng.

Dụ Đồng ở tầng chín, anh ta biết Khúc Kim Tức không biết anh ta cũng ở tầng chín, hơn nữa còn ở

cạnh phòng cô.

"Gõ cửa." Đi đến cửa phòng của Khúc Kim Tích, Dụ Đồng ra hiệu cho trợ lý.

Trợ lý nhìn trái rồi lại nhìn phải, xác nhận không có ai, Dụ Đồng tức giận: "Cậu nhìn cái gì vậy,

tôi tìm cô ấy muốn nói chuyện một cách rõ ràng, không có gì phải lén lút."

Trợ lý khó xử mà gõ cửa, gõ một hồi lâu cũng không có ai đáp lại, cậu ta quay đầu lại nói: ''Anh

Đồng, hình như không có ai ở phòng."

Trợ lý quẹt thẻ mở cửa phòng, nhìn thấy anh ta cởi áo khoác vứt lên giường, không hiểu nghệ sĩ nhà

cậu ta hôm nay làm sao lại nổi giận như vậy, tính tình Dụ Đồng tuy có chút quái gở, cũng rất khó

hầu hạ, nhưng không đến mức dễ mất bình tĩnh như vậy.

Không ai biết được rằng Khúc Kim Tích không liên lạc lại với Dụ Đồng là bởi vì có lý do. Hiện tại

cô đang ở phòng của Thẩm Thính, đôi mắt luyến tiếc nhìn vào chiếc điện thoại và đồ ăn đang để trên

kệ tủ.

Cô cứ đứng như vậy một hồi lâu.

Thậm chí cô còn có ý định trèo lên ghế để lấy đồ, nhưng lại chỉ có thể trèo lên cái ghế ngắn, mà

chiếc tủ lại quá cao, không thể nào với tới được.

Thêm nữa, cho dù cô có kéo được chiếc ghế cao đến cạnh tủ thì cũng không thể trèo lên được.

Chỉ đành từ bỏ.

Cô biết có người gọi điện thoại cho mình, nhưng lại không biết đó là ai, dù sao cũng không có khả

năng là Tần Tang hay Thẩm Thính, bọn họ biết tình huống hiện tại của cô, sẽ không gọi điện thoại

cho cô.

Thật sự không còn cách nào khác, Khúc Kim Tích chỉ có thể ngủ. Cho đến tận buổi tối khi Thẩm Thính

kết thúc công việc mà trở về.

Lúc này Khúc Kim Tích đã tỉnh giấc, nghe được tiếng mở cửa, cô nhanh chóng chạy ra ngoài.

Thẩm Thính vừa vào đến cửa đã thấy cảnh tượng một con heo con đứng đợi sẵn, đuôi còn không ngừng

vẫy như đang chào đón chủ nhân, anh nhíu mày: "Cô ngửi được mùi của tôi cho nên mới chạy nhanh ra

cửa để đón?"

Khúc Kim Tích: "?"

Trong tay Tần Tang còn cầm theo hộp cơm hợp, khẽ xoay người, nhìn về phía con heo con, nói: "Cô

Khúc, cậu chủ cố ý dặn tôi mua bữa tối cho cô."

Khúc Kim Tích cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, bụng đói đến mức khiến cô cảm thấy hiện tại bản

thân có thể nuốt chửng cả một con trâu!

Thẩm Thính và Tần Tang phát hiện con heo con này có chút khác lạ, cảm giác giống như chỉ ở trong

phòng một ngày khiến cho heo con vô cùng tiều tụy.

Ở trong phòng có đồ ăn, có điện thoại di động, vậy tại sao lại có dáng vẻ này.

Rất nhanh Thẩm Thính đã phát hiện ra có vấn đề. Điện thoại di động và đồ ăn vặt của heo con đều bị

đặt ở trên bàn cao, anh nhíu mày, Khúc Kim Tích không có khả năng mang nó lên đó.

Cúi đầu nhìn vào ánh mắt đầy đáng thương của con heo, Thẩm Thính chuyển sang nhìn Tần Tang. Tầng

Tang nghĩ nghĩ, chần chừ nói: "Mỗi ngày đều có nhân viên đến dọn phòng. . ."

Còn chưa nói hết câu, trên mặt con heo con liền hiện lên vẻ phẫn nộ, sau đó hừ một tiếng, vươn móng

vuốt dập thật mạnh lên một đất như để dọa người khác.

Động tác này khiến cho hai người đàn ông trước mặt hiểu ra những chuyện cô đã trải qua. Tần Tang

cuối cùng cũng phải cười ha ha, phá vỡ đi nguyên

tắc của một trợ lý chuyên nghiệp.

"Thực xin lỗi cô Khúc." Tần Tang cười tươi, sau đó bước vào phòng.

Cô yên lặng ngẩng đầu, nhìn Tần Tang bước nhanh chóng vào phòng ngủ. Khúc Kim Tích: ". . ."

Trong nháy mắt, cô muốn bỏ nhà ra đi.