Lúc Dụ Đồng đã gọi điện thoại thì Thẩm Thính làm một động tác mà trước kia anh tuyệt đối sẽ không
làm ―― tiến lên một bước, đoạt lấy điện thoại của Dụ Đồng, nhấn nút cúp máy.
"Thầy Thẩm?" Dụ Đồng nhíu mày.
"..." Khuôn mặt của Thẩm Thính rất tự nhiên trả di động lại cho anh ta, giọng nói bình thản, không
một chút gợn sóng, "Nếu là fan cuồng thì cho cô ấy chút mặt mũi."
Dụ Đồng: "?"
Là anh bảo tôi gọi bảo vệ mà.
Anh ta nhìn về phía cửa phòng, paparazzi hú ra vài tiếng động vật là muốn bày tỏ cái gì? Thái độ
của Thẩm Thính tại sao bỗng nhiên trở nên là lạ.
"Thầy Thẩm nói rất có lý, vậy thì giải quyết riêng đi." Dụ Đồng đóng cửa toilet lại, "Chúng tôi sẽ
không gọi bảo vệ, còn chưa ra à?"
Khúc Kim Tích quyết định giả chết đến cùng.
Dụ Đồng mất hết kiên nhẫn: "Còn chưa ra. "
Điện thoại di động của anh ta rung lên ò ò, là người đại diện Kiều Tử Ngôn gọi tới, bảo anh ta lập
tức đến studio vì có việc gấp.
"Anh đi làm chuyện của anh đi, nơi này để tôi xử lý cho." Toilet yên tĩnh đến mức Thẩm Thính cũng
nghe được lời nói của Kiều Tử Ngôn trong điện thoại.
Kiều Tử Ngôn hối thúc, Dụ Đồng không còn cách nào, đành phải nhìn lại cánh cửa đang đóng chặt, sắc
mặt u ám rời đi.
"Ra đi." Thẩm Thính bóp bóp mi tâm.
Một lát sau, cửa phòng mở ra, Khúc Kim Tích mặc đồ hóa trang rón rén nhô một cái đầu ra.
Thẩm Thính vừa nhìn thấy cô ôm con mèo Dragon Li và bàn tay đầy dấu răng của cô thì anh nhíu mày:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Khúc Kim Tích chán ghét, ném con mèo Dragon Li lên trên mặt đất, nó ngao kêu một tiếng, xù lông rồi
cấp tốc bỏ chạy.
"Con mèo kia chạy đến phòng hóa trang cắp tôi tới nơi này, nó còn cắn tôi một cái." Nếu không phải
con mèo Dragon Li đột nhiên cắn cô thì cô cũng sẽ không bị phát hiện.
Lúc này Khúc Kim Tích đã không còn tức giận được nữa, chuyện đã xảy ra có tức giận nữa cũng vô
dụng.
"Thật xin lỗi, lại gây thêm rắc rối cho anh rồi." Cô buồn bã nói.
"Nhưng mà may mắn gặp được anh, nếu không phải anh thì tôi cũng không biết nên làm cái gì mới tốt."
Điện thoại di động của cô còn để ở khách sạn, Thẩm Thính không mang tới.
Hơn nữa nếu như Dụ Đồng phát hiện là cô thì cô làm sao giải thích đây? Chẳng lẽ lại nói, hai ngày
nay mình biến mất là bởi vì nhàm chán cho nên chạy vào toilet nam trốn anh ta sao?
Có quỷ mới tin.
"Chân cô như thế nào rồi, có thể đi lại được không?" Sắc mặt của Thẩm Thính nhìn không ra giận hờn,
anh vừa hỏi vừa gọi điện thoại cho Tần Tang.
"Đã tốt hơn nhiều rồi." Đối với chuyện này, Khúc Kim Tích rất vui mừng, biến thành cua, ngâm mình
trong nước hai ngày, vết thương trên eo cô cơ bản đã không đau nữa, nhưng mà chân còn không thể vận
động mạnh được, bước đi tập tễnh thì có thể.
Không giống như vết thương mới bị hôm trước, đứng cũng không thể đứng được.
Còn giúp cô tiết kiệm được thời gian châm cứu.
Thẩm Thính nói với Tần Tang đang ở đầu điện thoại bên kia: "Mang một bộ quần áo kiểu nữ đến
toilet."
Tần Tang sửng sốt hai giây mới đáp.
Sau đó, Khúc Kim Tích được Thẩm Thính yểm hộ, đi đến toilet nữ. Thẩm Thính đứng ở hành lang đối
diện toilet, tốc độ của Tần Tang rất nhanh, không bao lâu sau đã mang theo một cái túi tới.
"Ông chủ."
Thẩm Thính tới gần cửa toilet nữ: "Không có ai, cô đi ra đi." Khúc Kim Tích xách váy, chậm rãi đi
tới.
Tần Tang hóa đá: "... Cô Khúc! Làm sao cô lại ở đây?"
Không phải đang ở trong phòng hóa trang sao, cho dù biến thân thì cũng nên ở trong phòng hóa trang
mới đúng chứ.
"Một lời khó nói hết." Trong lòng Khúc Kim Tích chua xót, cô nói, " Lát nữa giải thích với anh."
Cô và Tần Tang nói chuyện rất thoải mái, không cần phải nghiêm túc như ở trước mặt Thẩm Thính.
Chú ý tới điểm này, lông mày của Thẩm Thính nhíu lại, mắt anh nhìn Tần Tang, chợt thấy không vừa
mắt cậu ta.
Tần Tang: "?"
Chờ khi Khúc Kim Tích thay quần áo, Thẩm Thính nói: "Gọi cho Mộc Thần, đưa cô ấy đi trung tâm kiểm
soát và phòng ngừa dịch bệnh."
Thẩm Thính đứng ở chỗ này quá làm cho người khác chú ý, cũng may trên người Tần Tang từ trước đến
nay luôn mang hai cái điện thoại, tạm thời đưa một cái cho Khúc Kim Tích, sau đó cô được Mộc Thần
hộ tống, thần không biết quỷ không hay rời khỏi đoàn làm phim.
"Thầy Thẩm." Nhìn thấy Thẩm Thính trở lại hiện trường, Dụ Đồng tìm một cơ hội đi tới.
Thẩm Thính biết ý của anh ta, lạnh nhạt giải thích: "Là một nhân viên công tác của tổ chúng tôi đi
tìm một con mèo nên vào nhầm toilet nam, sợ bị hiểu lầm mới không dám ra."
Thật sự mà nói, anh cũng không hề nói dối ―― Khúc Kim Tích đúng là cũng là "nhân viên công tác"
trong đoàn làm phim.
Chẳng biết tại sao, bình thường Thẩm Thính không đến mức nói dối trong loại trường hợp này, nhưng
Dụ Đồng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đợi khi về chỗ của mình, Dụ Đồng bảo Tiểu Trương đi hỏi hôm nay trong đoàn làm phim có nữ nhân viên
nào đi nhầm vào toilet nam hay không.
Tiểu Trương tuổi còn trẻ, ăn nói ngon ngọt, ở đoàn làm phim được ví von là chú chim non, biết rất
nhiều bí mật và không ít lời đồn, bảo cậu ta đi nghe ngóng thì không có ai thích hợp bằng.
Tiểu Trương nghe xong, mang vẻ mặt cầu xin nói: "Anh Đồng, anh bảo tôi làm sao nghe ngóng vấn đề
này chứ. Nếu con gái đi nhầm toilet đó là việc xấu hổ cỡ nào, loại việc này, nhiều nhất chỉ nói với
bạn thân thôi chứ làm sao lại gióng trống khua chiêng, chỗ nào cũng nói được."
Cậu ta than vãn xong thì lại hỏi tiếp: "Chuyện này rất quan trọng sao?" Từ sâu trong lòng có một dự
cảm khiến Dụ Đồng nói: "Có thể điều tra thì điều tra đi."
Nghệ sĩ nhà mình cũng đã nói như vậy rồi, Tiểu Trương đành phải đồng ý, bắt đầu suy nghĩ làm như
thế nào mới có thể hỏi thăm các chị gái trong đoàn làm phim về chuyện này.
Khúc Kim Tích đến trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh tiêm vắc xin, đến khi tiêm xong, việc
đầu tiên là cô gửi tin tức cho Tần Tang, hỏi Thẩm Thính có phải đang nghỉ ngơi hay không, sau khi
nhận được câu trả lời là "phải", cô gọi điện thoại cho Thẩm Thính.
"Anh Thẩm, tôi đã tiêm xong vắc xin rồi."
Thẩm Thính "Ừ" một tiếng: "Mộc Thần sẽ đưa cô đi bệnh viện."
"Hở?" Cô kịp phản ứng, "Không cần, tôi cảm thấy chân của tôi chỉ hai ngày nữa là sẽ tốt lên thôi."
"Không muốn đi à?" Thẩm Thính đè giọng nói xuống, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự áp
bách.
Khúc Kim Tích lập tức đổi giọng: "Đi, tôi lập tức đi ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Khúc Kim Tích lại đi tới bệnh viện sau ba ngày ‘bỏ trốn’, người khám vẫn là
bác sĩ kia.
Khúc Kim Tích đã thay đồ trang điểm, lúc đầu bác sĩ không nhận ra cô, mãi đến khi Khúc Kim Tích nói
chuyện, ông mới nhớ tới, râu trắng nhếch lên: "Làm sao bây giờ cô mới đến? Chân cũng không cần phải
không?"
Nói xong, ông kéo ống quần của Khúc Kim Tích lên. "A" một tiếng, chỗ trẹo chân ba ngày trước rõ
ràng sưng to như bánh màn thầu hiện tại đã giảm sưng một chút rồi, chỉ còn lại một ít máu ứ đọng
lại thôi.
Bác sĩ ngẩng đầu.
Khúc Kim Tích cố gắng không chột dạ, cười nói: "Nhờ có bác sĩ bó xương cho tôi, bằng không thì sao
tôi có thể đỡ nhanh như vậy được."
Lời vỗ mông ngựa này đập vào trong tâm khảm của bác sĩ, ông ấy không khỏi nói: "Đó là chuyện tất
nhiên, nghề y tổ truyền trăm năm của tôi đấy..." Nhưng mà hình hình hồi phục của cô gái này cũng
thật là nhanh.
Dựa theo suy tính của ông, mỗi ngày giúp Khúc Kim Tích bó xương một lần, châm cứu hai lần, sau một
tuần, có thể xuống giường đi lại là hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng lúc này mới ba ngày mà thôi, ông chỉ giúp cô bó xương một lần, lúc ấy, cô gái này lại đột
nhiên bỏ chạy.
Cuối cùng ông chỉ có thể cảm thán một câu, sức khỏe của tuổi trẻ thật là tốt.
"Bác sĩ nhìn chân của tôi này, muốn lành lặn như lúc ban đầu thì phải mất mấy ngày vậy?" Khúc Kim
Tích hỏi.
Bác sĩ sờ lên xương chân: "Kết hợp với châm cứu thì chắc chỉ ba bốn ngày." "Vậy nếu như tôi không
châm cứu, cứ để nó tự nhiên như thế này thì mất bao nhiêu ngày thì có thể khỏi?"
"Làm sao?" Bác sĩ ngẩng đầu, "Lại không muốn chữa trị?"
"Không phải ạ." Từ trước đến nay Khúc Kim Tích rất lễ phép với người lớn tuổi, "Tôi còn phải quay
phim nữa, muốn tiết kiệm chút thời gian."
Bác sĩ nhìn cô một cái, nói: “Khả năng hồi phục của cô rất tốt, chắc mười ngày nửa tháng, xem tình
huống của cô rồi nói sau."
Không đợi Khúc Kim Tích nói xong, bác sĩ lại nói: “Mấy người trẻ tuổi các cô ỷ mình còn trẻ, không
coi những vết thương nhỏ này ra gì cả, vì công việc mà làm bị thương thân thể của mình. Bây giờ cô
chủ quan, cảm thấy không có việc gì nhưng chờ tuổi cô đã già rồi thì chỉ biết hối hận mà thôi."
...
Cuối cùng, Khúc Kim Tích ngoan ngoãn ngồi ở đằng kia, để bác sĩ châm cứu chân của mình thành con
nhím.
Châm cứu cũng không đau lắm, chỉ đau vào lúc sau, khi bác sĩ cầm mấy cây châm, nắm đuôi châm vê
tròn, Khúc Kim Tích đành phải bụm mặt, che lại khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của mình.
Nhưng cô nhìn không thấy được, Mộc Thần mặt không biểu cảm coi mình làm không khí bỗng nhiên lấy
điện thoại di động ra chụp mấy tấm ảnh của cô, sau đó gửi qua Wechat cho Tần Tang, người nọ lại cấp
tốc chuyển tiếp cho Thẩm Thính.
Đối với việc này, Khúc Kim Tích không hề biết.
Mặc dù quá trình châm cứu không hề dễ chịu, nhưng khi đã đủ giờ rồi, sau khi bác sĩ rút châm về,
Khúc Kim Tích thả chân đất, vừa đi vài bước, cô đã cảm giác tốt hơn nhiều so với trước đó.
Trước đó cô đi khập khiễng, tốc độ đi tương đối chậm, cảm giác đau hơn bình thường rất nhiều, hiện
tại cảm giác đau đã dịu đi không ít, thậm chí còn có thể thử tăng lực chân.
Tạm biệt bác sĩ, Khúc Kim Tích chậm rãi đi ra khỏi bệnh viện, chuẩn bị trở về khách sạn.
Bộ dáng cô chậm rãi đi trên đường, không ai dìu đỡ, rơi vào trong mắt người có lòng tốt là yếu ớt,
đáng thương và bất lực.
Mấy tên phóng viên truyền thông cầm máy chụp hình, không biết từ nơi hẻo lánh nào lao ra, dừng lại
chụp Khúc Kim Tích khiến cô hoàn toàn sững sốt.
"Khúc Kim Tích, xin hỏi tại sao cô muốn tự sát? Vì Mạnh Thiên Hạo sao? Chuyện này có đáng giá
không?"
"Khúc Kim Tích, lúc cô tự sát có nghĩ đến cha mẹ của mình không?" "Khúc Kim Tích, nghe nói cô mắc
bệnh trầm cảm, từ khi nào vậy? Bình thường cô có hành xử quá khích hay không?" ...
Khúc Kim Tích: "..."
Bởi vì muốn họ giữ khoảng cách nhất định với Khúc Kim Tích, cộng thêm những người này xông tới quá
đột ngột, tận đến giờ phút này, Mộc Thần mới xông lên, đẩy đám người này ra, giúp Khúc Kim Tích lên
xe.
Những người này còn không chịu thôi, đuổi theo xe, điên cuồng chụp ảnh. "Cô Khúc, thật xin lỗi."
Mộc Thần xin lỗi, "Là do tôi sơ sẩy."
Lấy danh tiếng của Khúc Kim Tích, đi ra bên ngoài không ngụy trang, bình thường không ai có thể
nhận ra cô chứ đừng nói đến những paparazzi kia.
Nhưng mà lúc tên của Khúc Kim Tích nằm trên bảng hotsearch, độ nóng luôn lên cao mà không giảm thì
luôn có người tìm bệnh viện Khúc Kim Tích thường đi là bệnh viện nào, nhưng làm cách nào cũng tìm
không ra. Thế là những người này thông qua sàng lọc và loại trừ, lần lượt điều tra trong số những
bệnh viện ở gần, Khúc Kim Tích có thể sẽ đi bệnh viện nào. Từ bệnh viện đi ra, Khúc Kim Tích đúng
lúc đụng phải bọn họ.
"Không sao." Khúc Kim Tích xua tay, "Chuyện này không phải lỗi của anh."
Hiện tại rốt cuộc cô cũng có thời gian nghĩ đến việc hotsearch, cô đang tốt như vậy, đột nhiên tuôn
ra tin tức cô tự sát và bệnh trầm cảm làm gì?
Mở Weibo ra, đọc tin tức có liên quan đến mình một lượt, sau khi xem xong, Khúc Kim Tích xoa xoa
tay, trên cánh tay nổi hết da gà... Những tin tức này truyền đi có bài bản hẳn hoi, ngay cả cô đọc
xong cũng suýt chút nữa thì tin.
Cái này là ai làm đây?
Khúc Kim Tích vô thức cắn đầu ngón tay, lâm vào trầm tư.
Nếu như là kẻ thù của cô muốn trả thù cô, không cần thiết phải viết thảm như vậy, khiến toàn mạng
xã hội đau lòng, còn để cô tăng nhiều fan như vậy.
Nhưng nếu như có người giúp cô, vì sao lại muốn đem ảnh chụp cô bị thương nói thành tự sát, còn nói
cô mắc bệnh trầm cảm, lỡ như cô bị lộ tẩy thì sao?
Đám dân mạng đồng cảm, cố gắng an ủi cô, đảo mắt lại phát hiện mình bị lừa, vậy thì cô chẳng phải
là sẽ bị đám dân mạng bôi đen đến chết hay sao? Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Khúc Kim Tích đột
nhiên hiện ra một bóng người ――
Không phải là Dụ Đồng làm đấy chứ.
Cô hoàn toàn loại bỏ Thẩm Thính, tiềm thức của cô cho rằng anh sẽ không lãng phí thời gian dùng
cách này giúp cô tẩy trắng.
Càng nghĩ Khúc Kim Tích càng cảm thấy, khả năng là Dụ Đồng rất lớn, cô lập tức đứng ngồi không yên.
Cô hẳn là nên nói chuyện cùng Dụ Đồng một chút.
Từ lần trước ở trong phòng Dụ Đồng muốn động thủ với cô, Khúc Kim Tích đã muốn trốn tránh anh ta.
Cô nghĩ rằng mình đã tỏ thái độ rõ ràng như vậy, dựa vào tính tình cao ngạo của anh ta thì chắc anh
ta sẽ biết nên làm thế nào.
Cô không phải không nghĩ tới nói tình huống thật cho Dụ Đồng, nhưng nếu như cô nói thẳng mình không
phải là nguyên chủ, không thể biết trước được anh ta có thể tin hay không. Gỉa sử anh ta tin, vậy
thì tương đương với việc nói cho Dụ Đồng, nguyên chủ đã chết, không ở trên thế giới này nữa, anh ta
có thể tiếp nhận được không?
Lỡ như, anh ta cho rằng là cô hại nguyên chủ, từ đó làm ra hành động quá khích thì làm sao?
Cô muốn nghĩ một cách nào đó mà sau khi nói xong chân tướng, không phải thốt lên câu "Tôi không
phải Khúc Kim Tích ban đầu" mà vẫn có thể giải quyết hết vấn đề.
Khúc Kim Tích đau đầu vuốt huyệt Thái Dương.
Trở lại khách sạn, trong tay cô cầm thẻ phòng của Thẩm Thính nên cô chỉ có thể về phòng của anh.
Một đường xảy ra nhiều vấn đề nhưng không có nguy hiểm, cuối cùng cô cũng vào được phòng anh.
Túi xách của cô vẫn đặt ở trên ghế salon, cô lấy điện thoại di động của mình ra, máy đã hết pin tự
động tắt nguồn.
Khúc Kim Tích nhấc túi xách lên, chuẩn bị về phòng của mình, nghĩ một lúc, cô lại để túi xách về
chỗ cũ.
Thẩm Thính bảo Mộc Thần trở thành lái xe của cô, đi tiêm vắc xin, đi khám bác sĩ, xong việc rồi
xách túi đi thẳng một mạch, nói một câu cảm ơn ở trên Wechat thì quá qua loa.
Làm gì cũng phải chờ Thẩm Thính trở về, trực tiếp cảm ơn anh một tiếng rồi về dưới lầu mới đúng lẽ.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, đều là Thẩm Thính chăm sóc cô, cô chưa làm được cái gì cho anh
cả, nghĩ như vậy, Khúc Kim Tích chợt cảm thấy rất xấu hổ.
Nghĩ rằng việc hưởng thụ sự chăm sóc của người giám hộ như lẽ đương nhiên, như thế này là không
được rồi.
Thú cưng được chủ nhân nuôi như bảo bối, đều biết điều, luôn muốn có thể báo ơn chủ nhân, sao cô có
thể ngay cả thú cưng cũng không bằng cơ chứ! Khúc Kim Tích thầm phỉ nhổ bản thân mình xong thì lại
chậm rãi đi vào phòng bếp.
Lúc ở nhà trọ, cô thường hay xuống bếp, sau khi vào đoàn làm phim, một bữa cơm cô cũng không làm
cho Thẩm Thính, mà ngược lại Thẩm Thính thay đổi nhiều cách cho cô ăn.
―― Mặc dù là lấy danh nghĩa nuôi heo.
Mở tủ lạnh ra, nguyên liệu nấu ăn bên trong không có nhiều lắm, phần lớn là nguyên liệu nấu ăn cho
bữa sáng.
Cô lấy ra một hộp sữa tươi, một túi bột mì nhỏ, lại nhìn các loại hoa quả tươi trên bàn trà, Khúc
Kim Tích nảy ra một suy nghĩ, quyết định làm một chiếc bánh kem hoa quả.
Sau đó lại dùng phần mềm trong điện thoại, đặt người ta giao một ít nguyên liệu nấu ăn tươi mới, cô
muốn cho Thẩm Thính một bất ngờ!
Hôm nay Thẩm Thính có cảnh quay đêm, quay tới mười một giờ mới kết thúc. Trên đường trở về, anh
lướt điện thoại, thấy nhìn mấy tấm hình ―― là lúc Khúc Kim Tích ra bệnh viện, bị mấy tên phóng viên
ngăn lại, hỏi mấy câu hỏi.
Khúc Kim Tích không trả lời, nhưng những ký giả này dựa vào ảnh vừa chụp được mà nói lung tung một
trận, bộ phận PR do Tần Tang quản lý rất
chú ý đến tin tức của Khúc Kim Tích, thế là ngăn thông tin này lại không cho phát tán ra ngoài.
"Mấy nhà truyền thông này tên là gì?" Tần Tang lập tức báo tên ra.
Sau một lát, Thẩm Thính thản nhiên nói: "Chặn hết đi."
"Vâng." Tần Tang có chút kích động, mặc dù đây là chuyện nằm trong dự liệu.
Khi vào thang máy khách sạn, Tần Tang muốn theo lầu chín ―― thời gian này, dựa theo tính tình của
Khúc Kim Tích thì nhất định cô đã về phòng của mình rồi.
"Về tầng 12."
Tần Tang đành phải lướt qua tầng 9.
Một giây quẹt thẻ vào phòng kia, hai người đàn ông đồng thời khẽ giật mình, bởi vì trong phòng lóe
lên ánh đèn ấm áp, trừ điều đó ra thì còn bay một mùi thơm nồng nàn.
Trên mặt bàn bày biện năm sáu đĩa đồ ăn tinh xảo, ở giữa đặt một cái bánh kem loại nhỏ ngon mắt,
bên trên viết có mấy chữ: Sư huynh vất vả rồi.
Phong cách ấm áp lại hạnh phúc.
Một giây sau, một bóng người từ phòng bếp nhảy ra ―― đó là Khúc Kim Tích nghe được tiếng động chạy
ra, nhưng vì đứng lâu, chân bị thương có hơi đau nhức cho nên cô bèn nhảy lò cò đi ra.
Trong tay còn cầm một chân gà kho gặm dở.
Khúc Kim Tích và Thẩm Thính nhìn nhau, cô chậm rãi thả chân của mình xuống, đồng thời nhanh chóng
giơ tay lau mỡ trên miệng, cố gắng làm cho bản thân có một chút hình tượng thục nữ.