Bên trong một nhà hàng nào đó.
Khúc Kim Tích và Dụ Đồng ngồi bên trong phòng bao, Tiểu Trương không vào. Thức ăn đã lên đủ, bày
khắp một bàn. Thấy Dụ Đồng không có ý lên tiếng, ánh mắt của Khúc Kim Tích quét qua bàn một lượt:
“Gọi nhiều như vậy, hai chúng ta hình như ăn không hết.”
Dụ Đồng ngước nhìn cô một cái: “Không có ai phỏng vấn, không cần phải khống chế sức ăn của em.”
Khúc Kim Tích: “. ”
Tuy rằng sức ăn của cô không nhỏ, nhưng như vậy không có nghĩa là cô có thể ăn hết cả một bàn thức
ăn này đâu nhé.
“Em không thích những món này?” Vẻ mặt Dụ Đồng bình thản. Thực ra trước khi vào đây thì bọn họ đã
gọi món trên mạng trước rồi.
Vì vậy bàn thức ăn này không phải là do Khúc Kim Tích chọn.
“Không có.” Khúc Kim Tích từ bỏ việc tranh cãi vấn đề này, cũng không nhắc đến việc lãng phí nữa.
Ai ngờ Dụ Đồng dường như đã biết cô đang nghĩ gì, anh ta nói: “Những món ăn ở đây nếu ăn không hết
thì đều có thể gói lại mang về, không lãng phí được đâu.”
“Tính ra thì đã vài năm rồi anh không mời em ăn cơm.” Dụ Đồng nhìn thẳng vào mắt cô: “Trước đây khi
chúng ta ra ngoài ăn cơm, em luôn không chịu gọi nhiều món. Cho dù đi ăn gì thì cũng không chịu đến
những nơi đắt
đỏ. Tuy rằng em không nói, nhưng anh biết là em đang tiết kiệm tiền cho anh.”
Dụ Đồng xuất thân trong một gia đình bình thường, không được coi là giàu có nhưng cũng không lo
việc ăn uống.
Ngược lại, Khúc Kim Tích mới là cô gái nghèo túng. Dựa vào tiền mà bà nội để lại cùng với tiền mà
mình tự kiếm được, cô mới có cơ hội bước vào học viện điện ảnh để học.
Dụ Đồng giống với rất nhiều người đàn ông khác, có hơi chủ nghĩa đại nam nhân. Đi hẹn hò với bạn
gái chắc chắn phải do mình bỏ tiền.
Nhưng Khúc Kim Tích lại muốn chia đều, một người sống độc lập lại có lòng tự tôn cao như cô không
hề muốn dùng tiền của bạn trai. Hai người vì chuyện này mà cãi nhau vài lần, cuối cùng Khúc Kim
Tích nghe theo Dụ Đồng. Nhưng cho dù là mua thứ gì, lúc cần dùng tiền của Dụ Đồng Khúc Kim Tích đều
tiết kiệm cho anh ta.
Đúng vậy.
Rất nhiều người cũng thấy kỳ lạ, tại sao anh ta lại thích Khúc Kim Tích? Thậm chí lúc bị Khúc Kim
Tích đá còn phát điên mà đi tìm cô.
Không ai biết rằng cô gái mẫn cảm, lòng tự tôn lại cao này đã vì anh ta mà trả giá những gì, chỉ có
mình anh ta biết.
Anh ta đã vô số lần nghĩ đến việc quên cô đi, nhưng hết lần này đến lần khác cũng không thể quên
được. Gương mặt và giọng nói của cô gái này đã khắc sâu vào trong lòng anh ta, không thể nào xóa
mờ.
Chỉ có điều, hiện giờ anh ta bắt buộc phải buông tay rồi. Bỏ qua cho cô, cũng bỏ qua cho chính
mình.
Khúc Kim Tích: “. ”
Dụ Đồng bỗng nhiên dịu dàng với cô như vậy, khiến cô càng luống cuống hơn.
“Hôm nay có lẽ là lần cuối cùng anh mời em.” Dụ Đồng nói: “Em đừng dùng ánh mắt kinh ngạc này để
nhìn anh, anh biết việc em và Thẩm Thính ở bên nhau rồi.”
Ánh mắt anh ta bình tĩnh, không có châm chọc, cũng không có u ám. Qua loa hời hợt tựa như đã nghĩ
thông một việc.
Khúc Kim Tích mấp máy môi, nhưng không nói gì.
“Thẩm Thính quả thực là một sự lựa chọn tốt, ưu tú hơn anh nhiều. Anh ta có thể cho em mọi thứ mà
em muốn.” Dụ Đồng giơ ly rượu trong tay lên: “Khúc Kim Tích, chúc em hạnh phúc.”
Tâm tình trong lòng cuồn cuộn, Khúc Kim Tích cảm thấy trong mắt mình chan chát, Khúc Kim Tích biết
đó không phải tâm trạng của mình. Khựng lại một lúc, Khúc Kim Tích nâng ly rượu lên, hai người chạm
ly trên không trung: “Cảm ơn.”
“Cũng chúc anh hạnh phúc.” Khúc Kim Tích cúi đầu uống một hơi cạn sạch, không chế tâm trạng mà
nguyên chủ mang đến.
Dụ Đồng đặt ly rượu không xuống, lấy một cái hộp ra đẩy lên trên bàn. Khúc Kim Tích: “?”
“Em quên rồi?” Ánh mắt của Dụ Đồng cuối cùng cũng lộ ra một chút cảm xúc.
“Không có.” Khúc Kim Tích né tránh ánh mắt của anh ta, mở cái hộp ra, bên trong là một cái đồng hồ
đeo tay.
Giọng nói của Dụ Đồng rất bình thản: “Những thứ khác mà em tặng đều mất rồi, chỉ còn lại cái đồng
hồ này, bây giờ trả lại cho em.”
Trong đầu Khúc Kim Tích lập tức hiện ra một đoạn ký ức.
Chiếc đồng hồ này là nguyên chủ tặng cho Dụ Đồng nhân dịp kỉ niệm một năm yêu nhau.
Để mua được cái đồng hồ này, nguyên chủ đã làm ba công việc cùng một lúc mới tích đủ tiền để mua.
Khúc Kim Tích không nói gì, cô nhận lấy đồng hồ.
Cuối cùng, cô thay nguyên chủ nói với Dụ Đồng một câu: “Xin lỗi.” Đây là nguyên chủ nợ Dụ Đồng.
Khóe miệng của Dụ Đồng cười mà không cười: “Em cứ ăn từ từ, anh đi trước.”
Anh ta đứng dậy đi ra ngoài, đi đến cửa lại dừng lại. Anh ta đưa lưng về phía Khúc Kim Tích, qua
một hồi lâu, giọng nói khàn khàn vang lên: “Khúc Kim Tích, không phải là Thẩm Thính thì không được
sao?”
Thân là người hiểu rõ chuyện này, bản thân Khúc Kim Tích có chút không đành lòng. Thế nhưng...Cô
lén thở dài, hạ quyết tâm kiên quyết: “Phải.” “Cho dù đã biết ban đầu em hiểu lầm anh và Liễu Tư,
hiện giờ anh tìm em để quay lại, em vẫn không muốn sao?”
“Ừ.”
Dụ Đồng kéo cừa đi ra ngoài.
Trong phòng bao chỉ còn lại mình Khúc Kim Tích, đối mặt với một bàn đầy món ngon, cô không khỏi mất
hết khẩu vị.
Không bao lâu sau thì có tiếng gõ cửa, Khúc Kim Tích tưởng là phục vụ liền nói: “Vào đi.”
Kết quả người vào lại là Tần Tang.
Hóa ra nhà hàng này vừa hay lại là sản nghiệp của nhà họ Thẩm, sau khi Tần Tang lái xe theo dõi đến
đây liền liên hệ với người phụ trách ở nơi này, do đó biết được phòng bao mà Khúc Kim Tích và Dụ
Đồng đã vào.
Tần Tang tính toán thời gian, nếu như qua nửa giờ nữa thì cậu ta sẽ lịch sự mà gõ cửa.
Nhưng mà không qua bao lâu sau thì Dụ Đồng đã rời đi, sắc mặt thoạt nhìn khó coi. Tần Tang lo lắng
cho Khúc Kim Tích vậy nên đi đến gõ cửa.
“Cô Khúc, Dụ Đồng bắt nạt cô hả?” Vào trong nhìn thấy Khúc Kim Tích, Tần Tang lập tức nhíu mày. Bởi
vì vành mắt của Khúc Kim Tích đang đỏ, rõ ràng là đã khóc.
“Không có.” Khúc Kim Tích cũng không nghĩ tại sao Tần Tang lại đến đây nhanh như vậy. Cô đứng lên,
tâm trạng có chút buồn bực: “Bảo bọn họ gói những thức ăn này lại đem cho người lang thang bên
đường đi.”
Đuôi mắt của Tần Tang nhìn thấy trong tay của Khúc Kim Tích cầm một món quà nhỏ, cậu ta không thể
không nghi ngờ trong lòng, thầm nghĩ: Cô Khúc và Dụ Đồng rốt cuộc có quan hệ gì?
Trước đây Thẩm Thính bảo cậu ta đi điều tra, sau đó lại nói không cần, Tần Tang cũng không điều tra
nữa.
Hiện tại....
Vẫn đợi quyết định của sếp vậy.
Rất nhanh Tần Tang đã nhận được câu trả lời của Thẩm Thính: (Không cần) Tần Tang im lặng.
Sếp cứ yên tâm như vậy sao?
Trên đường quay về nhà, điện thoại của Khúc Kim Tích vang lên. Cô lấy ra nhìn thì lại là Thẩm Thính
gọi đến.
Mấy ngày nay, phạm vi liên hệ của cô và Thẩm Thính chỉ nằm trong wechat, anh bất ngờ gọi điện thoại
đến… Khúc Kim Tích ngẩng đầu lên nhìn Tần Tang đang lái xe.
Người phía trước mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Vẻ mặt chính trực. Khúc Kim Tích nghe điện thoại: “Anh
Thẩm.”
“Tôi có một đơn hàng, em giúp tôi lấy đi.” Giọng nói êm tai quen thuộc từ trong điện thoại truyền
đến. Có điều không biết có phải là vì đã lâu không được nghe hay không, Khúc Kim Tích luôn cảm thấy
có chút không chân thực.
Cô khựng lại hai giây rồi gật đầu: “Được thôi.” Bên kia liền im lặng.
Khúc Kim Tích lại đợi thêm một lúc, Thẩm Thính vẫn không nói gì, cô chỉ đành chủ động lên tiếng:
“Anh gọi điện chỉ là để bảo tôi lấy đơn hàng giúp anh thôi à?”
“Không có chuyện gì thì không thể gọi cho em à?”
“Ý của tôi không phải vậy.” Khúc Kim Tích không phát hiện ra rằng khóe miệng của mình đang nhếch
lên: “Ý của tôi là, bên kia hiện giờ đang là nửa đêm, sao anh lại gọi điện cho tôi lúc nửa đêm vậy?
Muốn tôi làm gì thì nhắn tin là được rồi.”
Âm thanh của Thẩm Thính khiến người ta không nghe ra được là có tâm trạng gì: “Không ngủ được.”
“Mất ngủ à?” Khúc Kim Tích nhíu mày: “Hay là thử uống một cốc sữa thử xem.”
“Không có sữa.”
Khúc Kim Tích nghe được một loạt âm thanh vải vóc ma sát, trong đầu hiện lên hình ảnh Thẩm Thính
đang vén chăn.
“Anh ở khách sạn à? Gọi phục vụ phòng mang đến cho anh một cốc?” “Bây giờ là nửa đêm.” Ý nói rằng
không cần làm phiền nhân viên nữa. “. ” Khúc Kim Tích cạn lời: “Ừ.”
“Nếu như em ngủ không được thì sẽ dùng cách gì để đi vào giấc ngủ?” Thẩm Thính dựa nửa người vào
đầu giường, ánh sáng mờ nhạt của đèn bàn sáng lên, chiếu sáng đường nét hoàn mỹ của anh.
Cuộc gọi nửa đêm từ nước M gọi đến cho Khúc Kim Tích này đã thoát khỏi sự khống chế của anh.
Trên thực tế, đến nước M là thời gian hòa hoãn mà anh tự tạo cho bản thân mình.
Nụ hôn với Khúc Kim Tích trong buổi tiệc đóng máy hôm đó là sự mất khống chế của anh.
Thẩm Thính bóp trán, nghe được âm thanh trong trẻo của cô gái từ đầu dây bên kia truyền đến: “À
thì. trước nay tôi chưa hề mất ngủ.”
Anh có thể tượng tượng ra được lúc nói câu này trên mặt Khúc Kim Tích đang có biểu cảm gì.
Thẩm Thính cười nhẹ: “Đúng là heo.” Khúc Kim Tích: “. ”
Đợi đến khi cô phản ứng lại thì anh đã tắt máy.
Thẩm Thính tắt điện thoại, nhìn vào màn hình. Anh nhớ tới những lời mà mẹ Thẩm nói với anh vào cái
đêm quay về nhà cũ đó.
“Con còn muốn li hôn với Khúc Kim Tích nữa không?” Lúc đó Thẩm Thính không trả lời.
Còn muốn không?
Bản thân anh cũng không có đáp án.
Điện thoại bỗng rung lên, Thẩm Thính mở ra, là tin nhắn mà Khúc Kim Tích gửi đến: (Ngủ không được
thì xem cái này đi.)
Phía sau có gửi kèm một bức ảnh, là một đề toán phức tạp. Thẩm Thính: “...”
Nói chuyện điện thoại với Thẩm Thính xong, không hiểu sao tâm trạng không vui của cô vì bị Dụ Đồng
và nguyên chủ mang đến đã đỡ hơn nhiều. Tâm tình tốt lên thì lại có máu ăn uống, cô rất muốn ăn
lẩu, liền bảo Tần Tang tìm lấy một quán lẩu nào đó.
Đợi đến lúc tới quán lẩu thì Khúc Kim Tích bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Thẩm Thính.
Là cách giải và đáp án của đề toán mà cô đã gửi. Khúc Kim Tích: “. ”
Chỉ là muốn anh mượn cái này để buồn ngủ rồi đi ngủ, ai ngờ anh lại kiên quyết giải cái đề khó như
vậy.
Cô đột nhiên cảm thấy Thẩm Thính đang ở nước M xa xôi không phải là đang mất ngủ mà là đang buồn
chán.
Ăn lẩu no nê với Tần Tang xong, Khúc Kim Tích kéo cái bụng tròn vo của mình quay về nhà, nhớ đến
đơn hàng mà Thẩm Thính nói.
Cô sống chung với Thẩm Thính lâu như vậy mà chưa từng thấy anh nhận hàng, tất cả đều là của cô.
Đơn hàng được đưa đến cửa. Nó không lớn, là một cái hộp hình vuông. Khúc Kim Tích cầm nó đi vào
trong phòng.
Mặc dù cô tò mò rằng Thẩm Thính sẽ mua cái gì. Nhưng có cho Khúc Kim Tích mượn thêm một trăm lá gan
nữa cô cũng không dám mở đồ của Thẩm Thính. Đợi đến khi cô tắm rửa xong, thu dọn cái ổ trên sofa
định xem ti vi. Cô tiện tay cầm điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn mà Thẩm Thính đã gửi từ hai
tiếng trước, bảo cô nhận được đơn hàng thì mở ra.
Được chủ nhân cho phép, Khúc Kim Tích lập tức xuống sofa lấy đơn hàng lên bàn trà, mang theo một
tâm trạng khám phá bí mật vừa trịnh trọng lại vừa hưng phấn mà mở cái hộp ra.
Đóng gói rất chắc chắn, sau khi mở bên ngoài hộp ra thì bên trong vẫn còn một cái hộp. Đợi đến khi
mở ra hết thì bên trong là một hộp quà đóng gói tinh xảo.
Trực giác nói cho Khúc Kim Tích biết, thứ này không giống với đồ mà Thẩm Thính sẽ mua, không lẽ là
vị hồng nhan tri kỉ nào đó không thể tiết lộ cho người ta biết tặng đến?
Ôm một chút cảm giác không thoải mái đó, Khúc Kim Tích mở hộp quà ra. Kết quả không phải là vật
phẩm hoa lệ như cô nghĩ mà là một cái thiệp mừng đơn giản mà khí chất.
Một cái thiệp mừng thôi mà đóng gói kỹ như vậy?
Khúc Kim Tích vui vẻ vừa lấy điện thoại ra vừa mở thiệp chúc mừng, chuẩn bị quay một cái video gửi
cho Thẩm Thính, biểu thị rằng từ đầu đến cuối cô không lấy gì cả, lúc mở ra nó đã như vậy rồi.
Giây kế tiếp, động tác của cô khựng lại. Thiệp vừa mở ra thì hiện ra một hàng chữ cứng cáp mạnh mẽ.
Cô Khúc Kim Tích, hiện giờ mời cô trở thành nghệ sĩ dưới trướng của công ty tôi, mong rằng ánh sao
lóe sáng, mộng ước không lo.
Tổng giám đốc điều hành công ty truyền thông S&T: Thẩm Thính.
Khúc Kim Tích đọc từng câu từng chữ xong, ngay cả dấu chấm cũng không bỏ sót. Cuối cùng đầu óc ong
lên, những âm thanh này từ từ hội tụ, trở thành một câu hỏi: Công ty giải trí mà Thẩm Thính sáng
lập tên là gì?