Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 87




Ngũ Lập Thu về đến nhà, đột nhiên nhận được điện thoại của đạo diễn Minh Ngọc Sênh, nói rằng vai nữ

chính đã xác định là Khúc Kim Tích, sau đó anh ta sẽ mang kịch bản hoàn chỉnh tới. Đây chính là

việc vui, chị ấy lập tức gọi điện thoại cho Khúc Kim Tích.

Điện thoại vang lên trọn vẹn nửa phút rốt cục mới được kết nối, âm thanh từ đầu dây bên lại không

phải là Khúc Kim Tích.

"Là tôi."

Ngũ Lập Thu: ". "

"Kim Tích đâu?"

Người đàn ông ngồi ở ghế lái, mở loa ngoài trên điện thoại ra đặt ở trên kính chắn gió, một đám

lông lá, lỗ tai dài buông thõng xuống đang nằm sấp trong ngực anh, ngón tay thon dài bắt đầu vuốt

từ cổ lên trên, bộ lông mềm mại bị xoa đến xù lên.

Xúc cảm cực kỳ tốt.

"Ở bên cạnh." Thẩm Thính nói. Ngũ Lập Thu: "Để cô ấy nghe."

Thẩm Thính: "Không tiếp chuyện được."

Ngũ Lập Thu: "..." Lời này quá gây hiểu lầm, chị ấy suýt chút nữa đã nghĩ sang nghĩa khác!

Cũng may là vào giờ này... cũng không có khả năng đó. Ngũ Lập Thu thu hồi suy nghĩ kỳ quái ở trong

đầu mình: "Anh nói với cô ấy một tiếng, vai nữ chính đã là của cô ấy, chốc nữa tôi sẽ đem kịch bản

đến cho cô ấy, mười ngày sau sẽ vào đoàn làm phim, mấy ngày nay để cô ấy ở trong nhà đọc kịch bản

thật kỹ."

"Ừm." Thẩm Thính tích chữ như vàng.

Trước khi cúp điện thoại, đột nhiên chị ấy mở miệng hỏi: "Biến thành cái gì rồi?"

Đáp lại chị ấy là âm thanh cúp điện thoại của Thẩm Thính.

"Nghe được rồi?" Thẩm Thính nâng bé thỏ trắng lên cao ngang với tầm mắt của anh.

Bé thỏ trắng đang buông thõng lỗ tai dài liền dựng thẳng tai lên run một cái, sau đó lại rủ xuống,

đôi mắt hồng ngọc nhìn xung quanh nhưng lại không muốn nhìn anh.

Thẩm Thính nhéo nhéo nhúm lông nhung trên lỗ tai dài của nó, bóp đến toàn thân Khúc Kim Tích như

nhũn ra, thoải mái mà híp mắt.

Hóa ra con thỏ nhỏ bị bóp tai cũng sẽ rất thoải mái!

Cô vừa nghĩ cách thoát ra, không cho Thẩm Thính đụng vào, vừa rất hưởng thụ, cả trái tim chia thành

hai phần, tâm lý nghiêng ngả giữa sắc đẹp và tức giận, cuối cùng dứt khoát từ bỏ chống cự, nhắm mắt

lại, mặc cho móng vuốt của người kia làm loạn trên người mình.

"Gru gru." Không cẩn thận còn phát ra âm thanh sảng khoái. Khúc Kim Tích: "..."

Bàn tay của Thẩm Thính dừng lại: "Dễ chịu?"

Khúc Kim Tích kiên quyết lắc đầu: Cô mới không có đâu!

Lại không phát hiện khi ngón tay của người đàn ông này dừng lại, bản thân mình vô thức đưa đầu đến

gần tay anh cọ xát.

Trong mắt Thẩm Thính tràn ngập ý cười.

Thẩm Thính nổ máy xe, hai bàn tay của anh phải nắm tay lái, rốt cuộc cũng để Khúc Kim Tích có được

tự do. Cô không muốn nằm ở trên người anh mà muốn ngồi ở ghế phụ xe.

Nhưng mà...

Khi Khúc Kim Tích nhảy nhảy bên trên đùi trong rắn chắc của người đàn ông hai lần, ngẩng đầu nhìn

về phía ghế phụ xe, lại nhìn cái chân nhỏ ngắn tũn của mình một chút.

Thực sự, cô nhảy không qua.



Đến căn hộ, Thẩm Thính dừng xe xong, ôm một bé thỏ trắng trong ngực, cũng không lập tức vào trong

thang máy đi lên nhà mà đi đến siêu thị ở gần đó.

Tuyết đã ngừng rơi, mặt đường trơn ướt, gió lạnh gào thét, Khúc Kim Tích từ trong xe ấm áp đột

nhiên bước vào bóng đêm lạnh lẽo, hơn nữa biến thành bé thỏ trắng nhỏ, bộ lông cũng không dày. Cô

chợt hắt hơi một cái, vô thức chui sâu vào trong ngực của người đàn ông.

Thẩm Thính mặc bên ngoài một chiếc áo khoác màu cà phê, phát hiện được động tác không thành thật

của cô, anh thoáng nghĩ một chút, cúi đầu nói:

"Lạnh?"

Lỗ tai run rẩy điên cuồng.

Thẩm Thính một tay kéo khóa áo khoác, đặt quả cầu màu trắng ở trong cổ áo.

Mùi hương thanh nhã dễ ngửi trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang mũi của Khúc Kim Tích, cùng lúc

đó, tất cả gió lạnh đều bị ngăn cản ở bên ngoài, chỉ còn lại nhiệt độ cơ thể ấm áp thuộc về anh.

Khúc Kim Tích có chút choáng váng.

Hai lỗ tai lông lá bù xù lặng lẽ từ cổ áo chui ra ngoài, cô có thể nghe được nhịp tim nhẹ nhàng

chậm rãi trong lồng ngực anh, một nhịp lại một nhịp, chạm vào dây thần kinh nào đó của cô.

Thẩm Thính một khi dịu dàng, thật sự là muốn chết người, không ai cản nổi, cô nghĩ.

Thẩm Thính thoáng cúi đầu xuống là có thể chạm đến lỗ tai mềm mại kia, anh không cách nào thông qua

một lớp lông nhung mà đoán được cảm xúc lúc này của Khúc Kim Tích, nhưng mà ――

"Mấy cái chân ngắn này của em có thể thôi cào đi được không?" Ngứa đến mức anh không có cách nào

chuyên tâm đi được.

Khúc Kim Tích: "..."

Cô yên tĩnh lại, lúc này mới phát hiện phương hướng mà Thẩm Thính đi là siêu thị ở bên cạnh căn hộ.

Anh đi siêu thị làm cái gì? Khúc Kim Tích phát ra âm thanh nghi hoặc.

Vậy mà Thẩm Thính lại nghe hiểu tiếng "Kít" này của cô có ý gì: "Đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt nhỏ

mà em có thể ăn lúc này."

Mười phút sau, Khúc Kim Tích nhìn chăm chú gian hàng bày bán cà rốt ở hai bên, lâm vào trầm mặc một

lúc lâu.

Đây chính là đồ ăn vặt mà anh nói đấy sao?

Bởi vì muốn lựa chọn cà rốt, Thẩm Thính dùng một tay nâng Khúc Kim Tích lên, dứt khoát xách cô từ

trong cổ áo ra, nhét vào trong túi áo khoác. Khúc Kim Tích có thể kéo miệng túi áo xuống, thu hết

tình hình bên ngoài vào trong mắt.

Vào giờ này, siêu thị bên cạnh căn hộ cũng không có nhiều người, nhưng Khúc Kim Tích vẫn bị để mắt

tới.

Một cậu bé được ông dẫn đi siêu thị mua đồ thấy trong túi anh có bé thỏ trắng đang nhìn dáo diết

xung quanh.

"Ông ơi, ông nhìn kìa, ở đó có một con thỏ con."

Ông của cậu bé đang chuyên tâm chọn đồ ăn, không nghe thấy. Thế là dưới sự thu hút của bé thỏ

trắng, cậu bé buông tay ông của mình ra chạy tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, tò mò nhìn bé

thỏ trắng.

"Thật đáng yêu." Cậu bé chớp chớp cặp mắt to: "Chào cậu, tớ tên là Kỳ Kỳ."

Khúc Kim Tích nhìn trời, nhưng cô không có chút sức chống cự nào với một cậu bé đáng yêu như thế.

Cô bèn hướng về phía cậu bé kêu ‘kít’ một tiếng. Được đáp lại, hai mắt cậu bé sáng lấp lánh. Chẳng

biết lúc nào Thẩm Thính đã dừng chọn cà rốt, nhìn thấy một màn này. Cậu bé kia nhịn không được lên



tiếng hỏi anh: "Chú ơi, cháu có thể sờ thỏ con của chú không?" Âm thanh của cậu bé vang lên khiến

bất kỳ một người lớn nào cũng không đành lòng từ chối.

"Không được." Nhưng mà người nào đó vẫn cực kỳ tuyệt tình từ chối.

Cậu bé thất vọng rủ mắt. Bởi vì được giáo dục tốt nên khi bị từ chối, cậu bé cũng không khóc không

quấy, nhưng cậu lại không hề rời đi, mà trông mong nhìn Khúc Kim Tích, đáy mắt lộ ra vẻ thích thú

và khát vọng.

Khúc Kim Tích: "..."

Anh dựa vào cái gì mà dám thay cô quyết định? Thỏ con cũng có thỏ quyền!

Cô cố gắng kéo chân sau từ trong túi ra, duỗi chân trước, tư thế cực kỳ bất nhã. Từ bên ngoài nhìn

vào, có thể sẽ thấy có hai chiếc túi nhỏ căng phồng

trong túi áo khoác lớn.

Cuối cùng, trọng tâm bất ổn đã giúp Khúc Kim Tích thành công đưa bản thân ngã lộn từ trong túi áo

ra ngoài.

"?"

"Kít!"

Mắt thấy mình cách mặt đất càng ngày càng gần, cơn khủng hoảng vì mất trọng lượng khiến trái tim

của cô bỗng nhiên dừng lại, mãi đến khi mông đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, hai ngón tay

ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc bắt được cái đuôi ngắn cũn của bé thỏ trắng.

Khúc Kim Tích: " ?" Cái mông của tôi!

Thẩm Thính thả cô vào trong lòng bàn tay, sắc mặt anh tái xanh, một lúc sau, trái tim treo cao của

anh cuối cùng cũng cũng hạ xuống. Nhìn thấy bộ lông mềm mại cuộn thành một quả bóng, ngay cả lỗ tai

cũng cụp hết lại chắc là bị dọa sợ, anh liền cố gắng dịu dàng, nói: "Hiện tại mới biết sợ?

Vừa rồi lúc vượt ngục làm sao không thấy sợ?" Quả cầu lông màu trắng vẫn bất động như cũ. Anh nhíu

mày lại.

"Chú ơi, con thỏ không có sao chú?" Khuôn mặt bánh bao của cậu bé nhăn nhó giống như chuẩn bị khóc

đến nơi, âm thanh thảm thiết vừa rồi của bé thỏ trắng kia đã dọa cậu bé hoảng sợ, cậu tưởng rằng là

đã mình hại con thỏ nhỏ rơi xuống.

Lòng bàn tay truyền đến một tiếng "Kít" trầm thấp giống như là muốn nói cho cậu bé cô không sao.

Thẩm Thính: "..."

Thì ra là như vậy, lúc anh nói chuyện thì cô không thèm để ý tới, nhưng đứa nhỏ này nói thì cô lại

đáp lại?

Ông của cậu bé gọi cậu, cậu bé đành phải lưu luyến, chầm chậm cất bước rời đi.

"Được rồi, xung quanh không có ai, em có thể ngẩng đầu lên." Anh đoán là bởi vì cô xấu hổ nên mới

cuộn mình lại.

Bộ lông mềm như nhung vẫn bất động như cũ.

Sắc mặt của Thẩm Thính dần trở lên nghiêm túc, chợt nhớ tới thỏ là loài sinh vật có tính cách nhát

gan, có một số động vật sẽ bởi vì hoảng sợ quá độ mà khiến trái tim đột nhiên ngừng đập dẫn đến tử

vong.

Trong lòng của anh căng thẳng, dứt khoát dùng tay xách hai lỗ tai, "ép buộc" người nào đó ngẩng đầu

lên.

Một giây sau, ngón tay của anh liền bị cắn một ngụm.

Đáng tiếc là cô không dám cắn thật, Khúc Kim Tích đành phải ngậm ngón út của Thẩm Thính mài răng để

báo thù cho cái mông vẫn còn đau của mình!