Chuyển ngữ: Siesta
Chỉnh sửa: Mọt, Sắc
Sáng sớm hôm nay lúc Lâm Tu Viễn đang nửa tỉnh nửa mơ bỗng nhiên nghe thấy có người kêu: “Không ổn rồi! Công tử bị người trùm bao tải bắt đi rồi!”
Ông mơ mơ màng màng nghĩ, công tử nhà ai mà xui xẻo như vậy, mới sáng sớm đã bị người trùm bao tải bắt đi…
“Lão gia! Lão gia! Không xong rồi!” Ngoài cửa có thanh âm từ xa tới gần, tiếp theo là tiếng “rầm rầm rầm”, cửa bị gõ ầm ầm, có người nôn nóng hô: “Lão gia! Công tử bị người trùm bao tải bắt đi rồi!”
Lâm Tu Viễn chợt bị người đánh thức, rất là không vui trở mình hét lên: “Bắt thì bắt đi, mới sáng sớm đã ồn ào cái gì…”
Ông nói được một nửa thì giật mình, bị dọa tỉnh cả ngủ, “Ngươi nói cái gì?!”
Ông vội vàng xốc chăn bước xuống giường, tùy tiện đi giày rồi bước ra mở cửa, “Ngươi nói ai bị người bắt đi?!”
Lâm Mặc ngoài cửa nước mắt lưng tròng, vừa nghẹn vừa nói: “Lão gia, công, công tử…”
“Sao lại thế này?!” Lâm Tu Viễn lạnh lùng nói, “Đang êm đẹp sao Nghiên Nhi lại bị người bắt đi?!”
“Là cái người gặp lúc tuyết rơi kia…” Lâm Mặc nói trên đường bọn họ hồi kinh, xe ngựa không cẩn thận đi vào hố tuyết, sau đó gặp được một vị đại ca kỳ quái giúp bọn họ đẩy xe ngựa lên, đưa công tử đang bị hôn mê tới Tế Thế Đường.
“Cái gì?!” Lâm Tu Viễn cả kinh đến nỗi hai mắt trừng lớn, “Nghiên Nhi bị lạnh đến hôn mê lúc đi đường?!”
Trước đó Lâm Tử Nghiên sợ cha mình lo lắng nên không dám nói chuyện bị hôn mê trên đường, chỉ nói tuyết rơi lớn quá đành trì hoãn hành trình một hai ngày.
Lâm Mặc: “…” Công tử, ta không cố ý!
“Cũng, cũng không có chuyện gì.” Lâm Mặc vội vàng sửa lời, “Là bị cảm lạnh thôi.”
Lâm Tu Viễn không tin, “Từ nhỏ cơ thể nó đã yếu ớt, sợ nhất trời lạnh, sao lại không có chuyện gì! Ta đã nói không nên để nó đi ra ngoài, trời đông giá rét thế này…”
Ông suy nghĩ, lại khó hiểu nói, “Ngươi đã nói người nọ cứu Nghiên Nhi, hẳn là cũng không phải người xấu, vì sao hắn lại…”
“Hắn muốn cởi quần áo công tử!” Lâm Mặc cả giận, “Mặt người dạ thú! Nhất định là do lúc đó hắn thấy công tử đẹp nên mới giả vờ hỗ trợ!”
Lâm Tu Viễn: “… Cởi, cởi quần áo làm gì?”
Lâm Mặc: “Hắn nói hắn thích nam sắc!”
Lâm Tu Viễn ngẩn người hồi lâu mới phục hồi tinh thần, vén tay áo lên muốn đi đánh người, “Nhãi ranh đó ở đâu, dám tăm tia con trai ta?!”
Vành mắt Lâm Mặc ửng đỏ nói: “Đại Ngưu ca đã dẫn người đuổi theo rồi.”
Gương mặt Lâm Tu Viễn sa sầm, đi ra ngoài, “Bắt người về, lão phu đánh chết hắn!”
Trong khách điếm, Giang Tự Hành và Lâm Tử Nghiên mắt to trừng mắt nhỏ.
Lâm Tử Nghiên một bụng nghi hoặc, người này ba lần bốn lượt muốn cởi đồ y là để nhìn xem y có trắng hay không?
Trắng thì làm sao? Không trắng thì thế nào?
“Lần trước ta từng gặp một thư sinh.” Giang Tự Hành nhìn y, bỗng nhiên mở miệng nói, “Cũng rất là trắng…”
Lâm Tử Nghiên nghĩ, hắn trắng thì trắng, liên quan gì đến ta?
Nhưng mà ngay sau đó đã nghe Giang Tự Hành âm trầm nói: “Bị ngâm trong hồ nước đến trắng.”
Lâm Tử Nghiên: “…”
“Hắn bị người ném xuống hồ.” Giang Tự Hành tiếp tục nói, “Mùa đông khắc nghiệt, ngâm đến trắng bệch, trương lên…”
Lâm Tử Nghiên nghe vậy thì cảm thấy hơi sợ hãi, không rõ vì sao Giang Tự Hành lại phải nhắc tới một người như vậy với mình.
“Hắn tên là Tiết Lương.” Giang Tự Hành chậm rãi nói, “Ngươi biết không?”
Lâm Tử Nghiên lắc đầu.
“Không biết sao?” Giang Tự Hành giơ tay chọt quần áo bên hông y, gằn từng chữ một nói, “Bên hông hắn cũng có hình xăm Túc Bắc lang.”
Túc Bắc lang? Lâm Tử Nghiên nghĩ, không phải là ở vùng núi sâu trong Bắc Kỳ mới có sao?
Giang Tự Hành nhìn chằm chằm y, nói: “Bên hông ngươi chỉ xăm một nửa nhưng lại giống hình xăm của Tiết Lương, cực kỳ giống.”
Gì chứ?! Trái tim Lâm Tử Nghiên giật thót, nửa hình xăm bên hông y là hình xăm Túc Bắc lang?
“Rốt cuộc ngươi là ai? Công tử Lâm phủ? Hay là…” Giang Tự Hành cúi đầu, kề sát vào y nói, “Mật thám Bắc Kỳ?”
Lâm Tử Nghiên sửng sốt, lại ú ớ như muốn nói gì đó.
Giang Tự Hành giơ tay giải huyệt cho y, Lâm Tử Nghiên vội vàng đẩy hắn ra, phủ nhận, “Ta không phải!”
Giang Tự Hành: “Vậy tại sao bên hông ngươi lại có hình xăm Túc Bắc lang?”
“Ta…” Lâm Tử Nghiên vừa mới nói ra lại cảm thấy không thích hợp, hỏi ngược lại, “Vậy ngươi là ai?”
Giang Tự Hành dừng một chút, trả lời y, “Vương Phú Quý.”
Lâm Tử Nghiên: “…” Người này sao mà thù dai thế.
Dưới lầu bỗng truyền đến một trận ồn ào, tiểu nhị khách điếm hỏi: “Các vị có chuyện gì sao?”
Sau đó liền nghe thấy Lâm Đại Ngưu lớn giọng hỏi: “Ngươi có thấy một người đàn ông khiêng một cái bao tải không?”
Đại Ngưu? Lâm Tử Nghiên vội vàng hô: “Đại Ngưu… Ứm….”
Giang Tự Hành lại che miệng y, sau đó khiêng người lên nhảy qua cửa sổ mà chạy.
“Ngươi buông ra!” Lâm Tử Nghiên đạp lung tung giãy giụa, “Đại Ngưu!”
Giang Tự Hành lại điểm huyệt y lần nữa.
Bọn họ chạy qua một con hẻm, chợt thấy phía trước có một bóng người nhảy ra đi ngang qua bọn họ.
Giang Tự Hành không để ý, thế nhưng lúc quẹo qua góc đường lại suýt nữa đụng phải một người khác.
“Cẩn thận!” Người ban nãy chẳng biết đã quay lại từ khi nào, một tay duỗi ra kéo nam tử kia vào lòng, “Không sao chứ? Đã nói ngươi đừng chạy nhanh như vậy, nhỡ bị ngã thì sao bây giờ?”
Cố Lang tránh khỏi lồng ngực Mộ Dung Diễn, lạnh mặt bước đi.
Mộ Dung Diễn đuổi theo nói: “Ta sai rồi, ngươi không mang thai chín tháng đâu, nhiều nhất là bảy tháng… Ai ai, đừng đánh…”
Giang Tự Hành nhìn bọn họ đi xa, lại quay đầu liếc nhìn bụng Lâm Tử Nghiên, hỏi: “Đàn ông cũng có thể sinh con à?”
Lâm Tử Nghiên: “…” Ngươi nhìn ta làm gì?