Xe đạp vốn chỉ có hai bánh lớn, chỉ ngắn ngủi có một buổi sáng, đã biến thành xe sáu bánh, trẻ con có nhắm mắt lại cũng có thể đi được, đây là chiều hướng mà Bạch Lê không tài nào nghĩ ra được.
Bạch Lê cũng giống Văn Tinh Diệu, nhân duyên trong nhóm người chơi rất tốt, lúc đi đường gặp được những người khác, có không ít người lên tướng chào hỏi. Điều này dẫn đến việc, cậu ra khỏi nhà, đi một đường đến cửa thôn, đã có không dưới mười người hỏi cậu, có muốn học đi xe đạp không.
Bạch Lê lắc đầu từ chối từng người một.
Người chơi có xe đạp trong game, rõ ràng chỉ có 50 người có xe thôi mà.
Đến chỗ cửa thôn, Bạch Lê vẫn chưa biết là có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy hôm người người chơi trong game đặc biệt nhiệt tình, giống như có chuyện vui lớn phát sinh.
Chờ đến được chỗ đất trống ở cửa thôn, cho dù đã từng thấy đủ loại ý tưởng kỳ quái của người chơi, Bạch Lê vẫn không nhịn được dụi dụi mắt, hoài nghi là mình đã nhìn nhầm.
Phía sau có lắp thêm bánh xe nhỏ để giữ cân bằng còn chưa tính, sao cả bánh trước mà cũng lắp thêm bánh phụ? Mấy người chơi này không còn hài lòng với xe hai bánh nữa rồi à?
Tự nhiên lại thấy buồn cười là sao nhỉ??
Bạch Lê và Văn Tinh Diệu cùng đi đến đây, thấy thế, Văn Tinh Diệu còn khá là tán thành gật đầu: "Cái này là để giữ xe đạp thăng bằng, không ngờ đầu óc mọi người rất linh hoạt, như vậy thì không cần nhờ người khác giữ phía sau nữa."
Bạch Lê: "..."
Người anh em, anh nói nghiêm túc đấy hả?
Thấy vẻ mặt Văn Tinh Diệu rất thành thật nghiêm túc, Bạch Lê biết ngay là đối phương thực lòng tán thành với ý tưởng này, do dự một lúc lâu, cậu vẫn quyết định không đưa ra ý kiến dị nghị, coi như đây là truyền thống tập đi xe đạp của thời đại vũ trụ đi vậy.
Nhân tiện, giấu không để ai biết đối tượng thực sự sử dụng "Bánh xe phụ trợ" là ai. Khụ khụ, chung quy thì vẫn phải giữ mặt mũi cho mọi người một tí.
Hai người không dừng lại ở cửa thôn lâu, thì nhận được lời mời qua thương lượng mấy chuyện của Mạc Tụng.
Trước khi rời đi, Bạch Lê không cẩn thận đụng phải một người chơi, ngượng ngùng nói xin lỗi với người ta, đối phương lại chẳng để ý đến, trong miệng không ngừng lẩm bà lẩm bẩm: "Sao lại như vậy, tại sao lại như vậy chứ, thứ kia rõ ràng là mình nghĩ ra mà, cuối cùng mình lại thành người kiếm ít tiền nhất là sao, hu hu hu! Đáng ghét, thực sự không công bằng..."
Bạch Lê và Văn Tinh Diệu liếc nhau một cái, đảm bảo đối phương không bị đụng vào đâu xong, mới dìu người ta đến một chỗ vắng người, sau đó rời đi luôn, không quay đầu lại.
Trên đường đi gặp Mạc Tụng, còn nghĩ xem người kia nói thế là ý gì. Song dù trí tưởng tượng của hai người có phong phú đến đâu thì cũng không thể nghĩ tới việc, người chơi liên mồm tự nói chuyện một mình kia, lại là người đầu tiên chế tạo ra "Bánh xe phục trợ".
Hai người tới vội vàng, đi cũng nhanh nên không khiến những người chơi khác chú ý. Lúc này lại là thời điểm ham muốn học tập của bọn họ lên cao, không chỉ muốn mượn xe đạp tự mình học đi, mà còn điên cuồng review cho bạn bè trong game, rất nhiều người không học đi xe đạp đều có ý muốn "Out" ra.
Chạng vạng hôm qua, [Cải thìa] và chị em của mình là [Lá Phong Đỏ] đã học đi xe được hòm hòm rồi, nhưng hôm nay hai người vẫn tới đây, mang xe cho một người chị em khác mượn, còn tự tay dạy đối phương đi như thế nào. Lúc "Bánh xe cân bằng" xuất hiện, [Cải Thìa] cùng [Lá Phong] đều mua hai cặp, lắp lên cả bánh trước bánh sau, như vậy giúp cô và [Lá Phòng Đỏ] được rảnh tay, giúp người bạn kia có thể tự mình tập xe.
Dù sao cảm giác cân bằng có kém nữa cũng không thể té lăn ra đất được.
[Lá Phong Đỏ] thấy [Cải Thìa] nhìn mọi người có vẻ suy tư thì lấy làm lạ hỏi một câu, xem cô đang nghĩ gì.
"Chị đang nghĩ xem, mình có thể nhân cơ hội mọi người học đi xe để kiếm chút tiền không." [Cải Thìa] trầm ngâm nói, "[Lá Phong], em cũng thấy đấy, cho dù là người chơi không có xe đạp, cũng có thể dựa vào việc phát mình ra "Bánh xe cân bằng" để kiếm lời. Mà chị rõ ràng có xe đạp trong tay, sao không thể dựa vào nó để kiếm tiền? Chị mới nghĩ, có cách nào để dùng xe đạp kiếm tiền không..."
[Lá Phong Đỏ] không nắm bắt được khát vọng trong lòng [Cải Thìa], khó hiểu nói: "Nhưng mà, cho dù có thể kiếm tiền, thì cũng chỉ kiếm được vàng trong game thôi, chứ có lấy ra dùng được đâu, cảm giác kiếm tiền kiểu vậy hơi bị lãng phí thời gian. Có thời gian này, chúng ta ở trong sân làm ruộng trồng hoa không phải tốt hơn à?"
"Em chả hiểu gì cả!" [Cải Thìa] càng trầm ngâm hơn, "Kiếm tiền ở trong game với trong hiện thực thật ra không có gì khác nhau cả, đều là vì sinh tồn mà! Hơn nữa cảm giác kiếm được tiền bằng chính sức của mình thật sự rất tuyệt vời, lúc trước chị từng thử bày sạp ở chợ đêm, tuy đều bán mấy món ăn bình thường mình làm ra, bán cả tối chỉ kiếm được có vài vàng, nhưng lúc đó chị lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn."
[Cải Thìa] cũng không biết, thời Trái Đất cổ có không ít game online, có một nhóm người chơi được gọi là "Game thủ sinh hoạt", họ không quan tâm đến các loại phó bản trong game, không hứng thú với việc đánh quái, lúc thường thích nhất chính là ngắm phong cảnh, luyện kỹ năng sinh hoạt, thu thập, đào quặng, câu cá, trồng trọt, chế thuốc, rèn đúc... Chỉ cần liên quan đến thu thập vật liệu và chế tác đạo cụ, bọn họ đều vô cùng có hứng thú. Mà mang đồ vật mình chế tác ra bày bán cũng là một ham muốn lớn của bọn họ.
Lấy thái độ chơi game của [Cải Thìa] bây giờ, nói cô là "Game thủ sinh hoạt" thật sự không có tí vấn đề nào.
"Ờm..." [Lá Phong Đỏ] không biết trả lời thế nào, nghĩ một lúc lâu mới đưa ra ý kiến giúp [Cải Thìa], "Vậy... Không thì chúng ta đi tìm người bán "Bánh xe phụ trợ" hỏi thử, để người ta làm một loạt hàng, rồi mình mang đi bán?"
"Không được, không được." [Cải Thìa] lắc đầu từ chối, "Chị để ý thấy, bánh xe này chỉ cần là người học nghề mộc thì đều có thể làm được, thao tác chế tác cũng không khó khăn gì. Em không để ý thấy à, qua có mấy tiếng ngắn ngủi, giá "Bánh xe phụ trợ" đã từ mấy vàng hạ xuống còn có mấy bạc, lúc này mà chúng ta gia nhập, nói không chừng sẽ lỗ to ấy. Hơn nữa, bây giờ phần lớn người có xe đều đã mua "Bánh xe phụ trợ" rồi, bắt đầu xuất hiện hàng bán ế, cho nên vụ mua bán này nhất định không làm được đâu."
"Ồ, vậy em chẳng nghĩ ra cách nào nữa cả." [Lá Phong Đỏ] gãi đầu một cái, nói mình không có đề nghị nào tốt hơn.
[Cải Thìa] trầm tư suy nghĩ, đột nhiên có linh cảm lóe lên, hưng phấn nói: "A! Chị nghĩ ra rồi, chị có thể cho mọi người thuê xe của mình, bạn bè chúng ta quen trong game chẳng có mấy, cứ coi như bọn họ đều học xong cả rồi thì vẫn còn nhiều người chưa có cơ hội tập xe mà! Chị sẽ ra giá thuê cố định cho một giờ, nói không chừng sẽ có người đồng ý bỏ tiền thuê xe tập lái đấy!"
Chỉ một chiếc xe vẫn chưa đủ, [Cải Thìa] bẻ ngón tay, hào hứng tính toán: "Hơn nữa, chị còn có thể tìm những người chơi có xe đạp khác, hợp tác với bọn họ, cũng nhau cho thuê xe, hình thành một đội cho thuê quy mô, chờ có nhiều người học đi được xe rồi, những người vẫn chưa học được nhất định sẽ thấy vội, đến lúc đó họ sẽ chủ động chạy tới tìm chúng ta hỏi thuê nha!"
"Vả lại, đây không phải là việc kinh doanh chỉ có đúng 5.000 khách hàng, chờ sau này người chơi trong game ngày càng nhiều, trong game lại không có phương tiện giao thông mới nào xuất hiện, thì luôn có người đồng ý bỏ tiền để đi thử, hì hì ~"
Người chơi trong game nhiều hơn, kiểu tính cách nào cũng có thể gặp phải. Quả thật, phần lớn nam nam nữ nữ trong vũ trụ đều là người có tính cách rộng rãi hướng ngoại, vào game không bao lâu thì khắp thiên hạ đều là bạn bè, nhưng cũng không thể trong một tháng ngắn ngủi đã quen hết cả 4.999 người chơi còn lại, đúng không? Huống chi, người thích ở một mình không phải không có, bọn họ thích khám phá trò chơi một mình, không có hứng thú với sinh hoạt của người chơi khác.
Khách hàng mà [Cải Thìa] nhắm đến chính là những người muốn học đi xe đạp mà không quen ai có xe, nếu bọn họ chỉ cần bỏ một chút tiền đã thuê được xe đạp trong một khoảng thời gian, học đi, nhất định không có mấy người bỏ qua.
[Lá Phong Đỏ]: "..." Lợi hại, đúng là chị mình!
Sau khi lên ý tưởng đại khái cho việc cho thuê xe, [Cải Thìa] bèn kéo [Lá Phong Đỏ], hào hứng hớn hở đi tìm người bàn bạc.
Bạch Lê đi gặp Mạc Tụng không hề biết, trong trò chơi mình thiết kế, chẳng mấy chốc sẽ có một công ty "Cho thuê xe đạp".
Nhưng mà cho dù có biết, cậu cũng chỉ có thể giữ thái độ vui như mở cờ, tùy tiện để người chơi giải phóng bản thân. Cùng lắm, sau khi mọi người chơi chán xe đạp rồi, cậu sẽ thêm vào những loại phương tiện thú vị khác nữa.
Hiện giờ nên nói vào chuyện chính.
"Cậu Bạch, [Yêu Tinh], mời hai người tới đây, thật ra là vì tôi có một yêu cầu quá đáng." Mạc Tụng nhìn hai người, giải thích ngắn gọn vấn đề, "Hôm qua, sau khi hoạt động kết thúc, mọi người đều đổi được không ít vật phẩm mà, trong đó còn có mười mấy căn nhà cây, hôm qua tôi có đi hỏi một vòng trong thôn, mấy căn nhà cây đó đều đã được lấy ra, thay thế phòng ở ban đầu. Mọi người cũng biết đấy, lòng hiếu kỳ của khán giả trong phòng phát sóng của tôi rất lớn, bọn họ yêu cầu muốn được tham quan nhà cây, còn cả trang trí trong nhà của những người chơi khác nữa, tôi để bọn họ tự chọn ra xem muốn tham quan nhà ai... Kết quả, hai người nhận được số phiếu bầu cao nhất. Ừm, tuy có hơi ngại, cảm thấy như vậy sẽ làm phiền hai người, nhưng tôi vẫn mặt dày tới hỏi một câu, liệu hai người có thể hợp tác với tôi, chúng ta cùng nhau quay livestream chủ đề "Bình chọn bày trí phòng ốc của người chơi" không?"
"Đương nhiên, ngoài hai người, còn có một vài người chơi nữa cũng được mời, tôi sẽ tới mời từng người một sau, chờ xác nhận xong danh sách những người đồng ý tham gia, tôi lại lên Xingbo quảng bá." Mạc Tụng một năm một người nói ra sắp xếp của mình.
Từ khi trò chơi được đăng tải đến nay, đã qua hơn một tháng, nhóm người chơi đầu tiên vào game cho dù có lười chảy thây thì cũng đã nâng cấp nhà mình thêm hai ba phòng nữa. Người chơi lười biếng đã vậy, vậy mấy người chăm cày thì số lượng phòng trong nhà chắc chắc chỉ có nhiều chứ không có ít rồi.
Mà trong khoảng thời gian này, Bạch Lê cứ cách mấy hôm lại lên cho lên khu mua sắm một lượt đồ nội thất mới, hiện đại tối giản, nhẹ nhàng thanh thoát, cổ kính trang nghiêm... Đều có cả, người chơi mua về không chỉ có thể chọn kiểu dáng mình thích mà còn có thể chọn cả màu sắc. Tính ra, những món đồ nội thất này không có năm nghìn loại thì cũng có đến ba, bốn nghìn loại.
Nhiều cách phối nội thất như vậy, cách bài trí nhà của người chơi nhất định là không ai giống ai, nói chừng chừng còn có thể tìm được "Bất ngờ thú vị" từ trong đó!
Mạc Tụng nói xong, thì tha thiết mong chờ mình Văn Tinh Diệu và Bạch Lê đang trầm tư suy nghĩ, chờ đợi cậu trả lời của bọn họ.