Cùng Nhau Trị Trà Xanh

Chương 2




6.

Tôi nhìn Tần Triệt một chút rồi nhún vai nói: Anh quên rồi à? Tô Hòa nói ở một mình rất sợ, nên em qua an ủi cô ta."

Tần Triệt không nói lời nào, chạy chân đất ra đứng chắn cửa lại, không cho tôi đi.

Tôi mỉm cười, đẩy hắn ra: "Ngoan, em đi một chút rồi sẽ quay lại."

Nói xong không có chút lưu luyến nào đi về phía căn phòng của Tô Hòa.

Còn ông chồng tổng tài bá đạo kia của tôi đang đứng ở cửa khóc rất thương tâm.

Có lẽ bởi vì âm thanh quá lớn, mẹ chồng tôi bực mình đẩy cửa ra nói: "Hứa Tư Tư, nửa đêm nửa hôm cô khóc lóc gào thét cái gì?"

Có vẻ như Tần Triệt vẫn chưa ý thức được mẹ chồng đối xử với tôi rất khắt khe cho nên ấm ức khóc lóc kể lể với bà: "Hức, Tần Triệt anh ấy vứt con ở lại phòng để đi an ủi Tô Hòa."

Quả nhiên, nghe anh ấy nói xong, mẹ chồng tôi nhếch miệng, cười lạnh nói: "Tôi còn tưởng có chuyện gì xảy ra, không phải A Triệt cũng chỉ đi an ủi tiểu Tô thôi sao? có gì mà ngạc nhiên? Tiểu Tô là khách, A Triệt là chủ nhân, chủ nhân quan tâm khách một chút thì có sao đâu? Làm vợ thì phải rộng lượng một chút, có một số việc nhắm một mắt mở một mắt, thì hai vợ chồng mới có thể ở với nhau lâu dài được, hiểu không?

"Được rồi, tranh thủ thời gian trở về phòng ngủ đi, khóc sướt ma sướt mướt chả ra thể thống gì cả."

Tần Triệt kêu trời không thấu kêu đất không thưa, chỉ có thể tức giận thở phì phò đóng sập cửa phòng lại.

Tôi đứng xem xong thì đi thẳng đến cửa phòng Tô Hòa.

Đang định gõ cửa thì phát hiện cửa phòng không khóa.

Tôi chỉ đẩy nhẹ một cái, cửa phòng liền mở ra.

Đèn trong phòng chỉ bật nho nhỏ rất tối, Tô Hòa đang ngồi trên giường.

Cô ta mặc váy ngủ gợi cảm bằng tơ tằm, váy chỉ dài đến bắp đùi.

Cặp đùi thon thả, trắng lại dài, chưa nói đến đàn ông, đến tôi còn nhìn không muốn dời mắt.

Tô Hòa thấy tôi đi tới, lập tức đứng lên nhào vào trong lòng tôi.

7.

Thật ra thì tôi có thể tránh thoát, nhưng tôi không những không tránh lại còn mở rộng vòng tay tùy ý thân thể mềm mại thơm tho kia nhào vào trong ngực.

Tay ôm cái eo nhỏ xíu của Tô Hòa tôi cảm thấy làm đàn ông thật là sung sướng.

Cùng với đám đàn ông thối đó so ra những em gái xinh đẹp như thế này có chỗ nào không tốt chứ?

Mặt dù tôi không thích cô gái này, cũng rất ghét hành động cũng như lời nói giả tạo của cô ta. Nhưng khi cô ta cố gắng tất cả chỉ đều để nhằm vào tôi, thì một chút ít điểm chán ghét này cũng tan thành mây khói.

Thấy tôi nhìn cô ta chằm chằm như thế, khuôn mặt Tô Hòa ửng hồng nói: "A Triệt vì sao anh lại nhìn em như thế?"

Tôi bóp nhẹ một cái lên eo cô ta nói: "Bởi vì hôm nay em quá đẹp."

Mặt Tô Hòa đỏ ửng lên.

Nhìn thấy như thế tôi âm thầm cảm thán, quả nhiên hồng nhan họa thủy, tại sao tôi không cẩn thận đem lời nói thật nói ra mất rồi.

Cùng lúc đó, trên bầu trời vang lên tiếng sấm sét ầm ầm.

Vốn dĩ Tô Hòa đang đứng trong lòng tôi, lại càng cố gắng vùi chặt vào lồ ng ngực tôi.

Cô gái này thật quá là tâm cơ, dù chui vào trong lồ ng ngực tôi vẫn cố gắng hết sức trưng bày ra dáng người đẹp đẽ của cô ta.

Đừng nói đến đàn ông, một người phụ nữ như tôi, bị cô ta cọ sát như thế cũng có chút không nhịn được.

"A Triệt, tối nay anh, anh có thể ở lại với em được không? Em rất sợ..."

8.

Tôi đang định nói thì cửa phòng bị mở mạnh ra.

Tôi và Tô Hòa cùng nhìn về phía cửa chỉ thấy <<tôi>> đang đứng đó, cắn chặt răng nói: "Tần Triệt, có sét đánh."

Tôi gật gật đầu nói: "Đúng như thế, anh thấy có tiếng sét đánh, Tô Hòa sợ sấm sét cho nên anh sẽ ở cùng với cô ấy."

Vừa nói xong, Tần Triệt trợn tròn mắt nhìn tôi, đi nhanh về phía tôi, ôm chặt tay tôi rồi nói: "Em cũng sợ sấm sét, anh là chồng của em, anh trở về phòng với em."

Hai chữ sấm sét anh ấy nhấn thật mạnh, tôi hiểu ý của anh ấy là gì.

Anh ấy là muốn nhân dịp đang có sấm sét liền đem cơ thể hai chúng tôi đổi lại cho nhau.

Nhưng mà làm đàn ông đang vui như thế, làm sao tôi có thể dễ dàng đổi lại chứ.

Thế à tôi nghĩ một chút rồi nói: "Em sợ sét đánh phải không? Nếu như thế em qua phòng ngủ cùng mẹ chẳng phải là sẽ không sợ nữa sao?"

Nói xong tôi khẽ liếc nhìn về phía Tô Hòa, quả nhiên thấy đáy mắt cô ta thoáng qua vẻ đắc ý.

Còn về phía Tần Triệt, anh ấy tức giận đến mức đá thật mạnh vào cánh cửa, sau đó quay đầu đi thẳng ra ngoài.

Thấy Tần Triệt đã rời đi, tôi đưa mắt nhìn về phía Tô Hòa: "Không phải em nói ở một mình thì không dám ngủ hay sao? Bây giờ anh ở lại với em, nhanh nào chúng ta đi ngủ thôi."

Tô Hòa nghe xong cũng có chút ngạc nhiên nhưng sau đó rất nhanh chóng vui mừng đến mức giọng nói có chút run run.

Cô ta hỏi tôi: "Bây giờ đi ngủ luôn sao?"

Tôi nhìu máy nói: "Đương nhiên là bây giờ rồi."

"Anh ngủ trên giường, em ngủ dưới đất."

Tô Hòa: "???"

9

Sáng hôm sau tôi thức giấc, ở trạng thái còn chưa tỉnh ngủ hẳn mò về phòng.

Vừa mới đi vào liền thấy <<tôi>> đang ngồi đó quầng mắt thâm đen, ánh mắt đỏ ngầu, ai oán nhìn tôi.

Còn chưa đợi tôi mở miệng, Tần Triệt cười lạnh hỏi: "Em vẫn còn biết đường trở về à?"

Nói xong thì xông tới, dùng nắm tay nhỏ xinh đấm đấm vào ngực tôi.

"Mau nói, em đã dùng thân thể anh làm ra chuyện gì rồi? Em là cái đồ đàn ông xấu xa!"

Tôi biết là anh ấy hiểu nhầm, nên nhanh chóng giải thích với anh ấy: "Em mới không xấu xa như anh nghĩ, tối hôm qua em ngủ bên kia thật, nhưng mà ngủ trên giường còn cô ta ngủ dưới đất."

Tần Triệt nhìn tôi không tin, anh nói: "Cô ta ngủ dưới đất? Thật không?"

Tôi vỗ ngực: "Không giả được, không tin thì anh đến kiểm tra này."

Vừa nói xong, Tật Triệt đưa tay định tháo thắt lưng của tôi ra.

Tôi bị dọa sợ hãi lui về sau một bước: "Anh định làm gì?"

Tần Triệt coi thường nhìn tôi một cái nói: "Đương nhiên là đến kiểm tra một chút."

Tôi cẩn thận cầm tay của anh ấy, không cho anh ấy đụng vào tôi.

Ai biết Tần Triệt vướng dép, trượt chân cả người nhào vào lòng tôi.

Nhìn thấy thân thể nhỏ bé động lòng người trước mắt tôi cũng có chút động tâm.

Đang lúc tôi định trải nghiệm cảm nhận làm chuyện đó khi là đàn ông thì mẹ chồng đột nhiên lên tiếng: "Bữa sáng đã làm xong, mấy giờ rồi mà còn chưa đi ra ngoài ăn sáng, cẩn thận không lại trễ làm."

Tôi nuốt nước miếng buông tay ra khỏi chiếc eo nhỏ của tần Triệt.

Ăn bữa sáng xong, hai chúng tôi cùng nhau ngồi trong xe.

Lái xe đưa Tần Triệt đến công ty của tôi trước, sau đó lại đưa tôi đến công ty của tần Triệt.

Nhưng mà vừa đến công ty, trợ lý liền nói với tôi hôm nay tôi sẽ phải gặp một bên đối tác vô cùng quan trọng.

Trợ lý đưa tài liệu cho tôi, tôi cẩn thận đọc khuôn mặt nghiêm túc, càng đọc càng ngây ngẩn cả người.

Tôi nghe nói hạng mục lần này rất quan trọng, trợ lý nói hạng mục này khoảng khoảng hơn một tỷ.

Bởi vì như thế cho nên tay cầm hạng mục của tôi cũng run run.

Công việc vốn dĩ của tôi chỉ là một nhân viên bình thường, làm gì có bao giờ phải động đến hạng mục hơn một tỷ?

10.

Nhân lúc trợ lý ra ngoài, tôi nhanh chóng gọi điện thoại cho tần Triệt.

Tần Triệt bây giờ đang dùng thân phận của tôi, làm một nhân viên ăn mặc bình thường, bây giờ đang vô cùng không kiên nhẫn làm những công việc vụn vặt, bắt máy xong anh ấy hỏi tôi: "Có chuyện gì?"

Tôi đem chuyện hạng mục lần này nói cho anh ấy. Tần Triệt rất nhanh liền nói phương án xử lý hạng mục này cho tôi.

Thậm chí còn bảo tôi đưa điện thoại cho trợ lý nói cho hắn biết vào thời điểm quan trọng phải giúp đỡ tôi đối đáp.

Trợ lý mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng rất chuyên nghiệp không hỏi nhiều.

Cũng may tuy ban đầu có chút kinh hoàng nhưng cuối cùng cũng trải qua tốt đẹp, dưới sự chỉ đạo của Tần Triệt và hỗ trợ từ trợ lý cuối cùng tôi cũng mang được hạng mục này về.

Đột nhiên tôi cảm thấy, Tần triệt bình thường cũng không phải chỉ ở trong phòng uống trà nhàn nhã thảnh thơi như thế.

Thậm chí tôi còn tưởng tượng đến lúc hắn ngồi đàm phán với đối tác, phóng khoáng tự do, nghĩ đến đây tự nhiên tôi lại thấy người đàn ông này cũng rất là quyễ rũ.

Bởi vì đã đàm phán xong một hạng mục hơn một tỷ, tôi quyết định đến tối sẽ phải đi thư giãn một chút.

Về đến nhà tôi liền cởi phăng bộ quần áo nghiêm túc trên người, thay sang những bộ quần áo mà ban nãy tôi mua trên đường.

Tần Triệt ngơ ngác nhìn tôi sau khi thay đồ xong.

Bẹp bẹp miệng nói: "quá xấu."

Tôi lẩm bẩm hát một bài hát dân ca, nhìn vào gương rồi nói với hắn: "Bộ quần áo này hiện đang rất hót, nếu như nói em mặc vào khó nhìn thì chỉ có thể là do anh quá xấu."

Tần Triệt: "..."

Tôi nhíu mày, tưởng rằng tôi không có đầu óc chắc, ngại quá, chê tôi anh không có cửa đâu.

Cho đến lúc tôi ra cửa, Tần Triệt mới phát hiện ra không thích hợp, anh ấy chặn đường tôi nhíu mày hỏi: "Đã muộn như thế này em còn định đi đâu?"

Tôi đưa tay ra đặt lên vai của anh ấy, cười nói: "Đi quán ăn đêm chứ đi đâu, hôm nay em đã đàm phán giúp anh hạng mục hơn một tỷ, cho nên phải tự ban thưởng cho chính mình, buông thả một lần."

Tần Triệt cắn răng, hai tay chặn ở cửa: "Không được đi đến chỗ như thế."

Tôi nhìn anh ấy cười cười, không nói hai lời trực tiếp đem anh ấy vác lên vai sau đó ném lên giường, sau đó một tay nâng cằm của anh ấy lên: "Đi hay không bây giờ không phải do anh quyết định."

Căn cứ vào lực lượng chênh lệch nhau quá xa, khiến Tần Triệt không thể không khuất phục.

Cuối cùng cũng chỉ có thể nhượng bộ nói: "Thôi được, có thể đi, nhưng mà em phải mang anh đi cùng."

Còn phải nói đến, từ khi tôi kết hôn với Tần Triệt, suốt hai năm, tôi đều chưa từng đi đến những quán ăn đêm.

Phải biết trước đây tôi chính là nữ hoàng của các quán ăn đêm đấy.

Thế là tôi đem hắn từ trên xuống dưới một lần, gật gật đầu: "Được, chúng ta cùng đi."