3.
Nửa tiếng sau, tôi và Kiều Chi nắm tay nhau đứng trước bến tàu.
Từ trong túi, Kiều Chi lấy ra một tấm vé tàu.
“Chết tiệt! Cậu mua nhiều thế làm gì!”
“Cái này cậu không hiểu rồi, nếu như chuyện chúng ta giả chết bị phát hiện, bọn họ rất nhanh sẽ tra ra chúng ta trốn bằng đường sông. Đến lúc đó, cho dù hai người họ có phát hiện ra, bà đây mua 33 tấm vé tàu, trên một chuyến tàu có cả trăm nghìn người, ai cũng đều sử dụng thân phận giả, đủ để bọn họ từ từ điều tra. Con nhỏ chết tiệt này, có chị ở đây, cậu cứ vui chơi thoải mái đi.”
Tôi ôm lấy cánh tay của Kiều Chi làm nũng: “Aaa, Chi Chi, cậu thật tốt, tớ sẽ đi theo cậu cả đời.”
Bên này, tôi và Kiều Chi tay nắm tay bước lên tàu.
Ở bên khác, Phó Trầm và Tống Dực lần lượt nhận được điện thoại của bảo mẫu nhà mình.
Bảo mẫu nhà họ Tống: “Ông chủ, phu nhân, cô ấy… tự sát rồi.”
Tống Dực: “Sao có thể như vậy được, sáng nay lúc tôi ra ngoài cô ấy vẫn còn rất tốt mà.”
Bảo mẫu nhà họ Tống: “Thật đó, lúc nãy tôi đã đưa tro cốt của phu nhân đến đây rồi ạ.”
Bảo mẫu nhà họ Phó: “Ông chủ, phu nhân… chết rồi.”
Phó Trầm: “Bà nói cái gì? Sao Nịnh Nịnh lại chết? Sáng nay cô ấy còn nói sẽ ăn diện quần áo đợi tôi về nhà chơi cùng mà, một người đang vui vẻ như vậy, sao có thể nói chết là chết được?”
Bảo mẫu nhà họ Tống: “Thật đó, lúc nãy tro cốt của phu nhân đã được đưa sang đây rồi ạ.”
…
“Chi Chi, đây là cậu đang sợ hai người họ không phát hiện ra chúng ta giả chết à! Gửi tro cốt, cách này cũng chỉ có mỗi cậu nghĩ ra thôi!”
Lúc này, tôi và Kiều Chi đã chuyển từ chiếc thuyền lậu nhỏ sang con tàu sang trọng rồi.
Mấy năm nay, hai chúng tôi đã gom góp không ít tiền từ nhà họ Phó và nhà họ Tống, chỉ cần ký một nét bút, Kiều Chi đã trực tiếp bao cả con thuyền sang trọng này rồi.
Hai chúng tôi nằm trên boong tàu rộng lớn, tận hưởng làn gió biển.
Kiều Chi nhếch miệng cười nói: “Mấy năm nay, lúc ở bên cạnh bọn họ, chúng ta đều phải hạ thấp bản thân, không dễ dàng gì mới chiếm được 80 điểm chinh phục, mẹ nó! Nữ chính nói quay lại là quay lại, tấm lòng của bọn họ nói đổi là đổi luôn, tớ làm vậy là đang cố tình muốn cho bọn họ biết chúng ta giả chết, để bọn họ từ từ đi tìm!”
Kiều Chi vừa thốt ra lời này, chúng tôi lập tức nghe thấy tiếng kêu la của hệ thống.
“Aaaaa! Ai nói với hai cô là bọn họ thay lòng rồi! Điểm chinh phục của hai cô vẫn đang ở mức 80!”
Tôi và Kiều Chi cùng lúc hạ chiếc kính đen xuống, nhìn nhau: “Cái gì!”
Hệ thống: “Sáng nay, lúc nữ chính vừa quay về, điểm chinh phục của hai người họ đúng thật có xuất hiện hiện tượng dao động, nhưng cuối cùng vẫn ổn định lại rồi.”
“Bây giờ, hai cô mau quay về tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn còn kịp đó. Nếu không khi nhiệm vụ của hai cô thất bại rồi, đến lúc đó hai cô chẳng có được thứ gì hết.”
Kiều Chi trầm lặng nhìn tôi: “Cậu quay về không?”
Tôi: “Cậu về, thì tớ về.”
Kiều Chi: “Bây giờ mà về là hai người họ sẽ biết hai chúng ta giả chết thoát thân, dựa theo tính cách điên loạn của hai người họ, lúc về sẽ khó tránh khỏi trò cầm tù, đến lúc đó đừng nói là điểm chinh phục, ngay cả cái mạng còn không giữ được. Bây giờ chúng ta có ít nhất vài trăm triệu, đủ để bọn mình sống cả đời.”
Tôi tán đồng gật đầu.
Vừa nghĩ đến cách thức trừng phạt người khác của Phó Trầm, hai chân tôi bất giác run lên, cổ họng cũng bắt đầu phát nghẹn.
Trốn vẫn là cách tốt nhất.
Hệ thống bất lực.
Hai chúng tôi đeo lại chiếc kính đen, ngâm nga khúc hát, đợi đến khi du thuyền cập bến.
4.
Dưới góc độ của Phó Trầm.
Hắn vội vã từ công ty trở về nhà.
Khi trông thấy bảo mẫu ôm lấy một hũ tro cốt màu hồng, ngồi trước cửa nhà lau nước mắt.
“Phu nhân đâu?”
Hắn nhắm mắt làm ngơ hũ tro cốt được bảo mẫu ôm chặt.
“Thẩm Dữu Nịnh vừa tiếc mạng vừa ham tiền, tôi không tin cô ấy sẽ buông bỏ gia sản hàng tỷ này của tôi mà tự sát.”
Bảo mẫu đưa hắn hũ tro cốt, nghẹn ngào nói.
“Ông chủ, nén bi thương. Tôi tận mắt chứng kiến phu nhân thắt cổ tự sát, trong bồn tắm còn có cả máu!”
“Phu nhân nói Giang tiểu thư quay về rồi, cô ấy muốn nhường chỗ cho Giang tiểu thư.”
Nghe vậy, hắn xoay người xông lên lầu, một mạch xông vào phòng tắm.
Đập vào mắt hắn là màu đỏ vô cùng chói mắt.
Còn có một bức thư tuyệt mệnh ướt đẫm máu.
“Chồng ơi, em biết Giang tiểu thư đã quay về rồi, em cũng biết mấy năm nay anh vẫn luôn nhớ nhung cô ấy, hơn nữa em càng biết em chỉ là thế thân của Giang tiểu thư mà thôi. Nay chính chủ đã quay về rồi, em không còn lý do nào để tiếp tục ở lại bên anh, thế nên em quyết định ra đi. Lần rút lui này sẽ là cả một đời. Dạ dày của anh không tốt, sau này anh có xã giao bên ngoài thì nhất định phải uống ít rượu thôi, nhớ phải ăn uống đúng giờ. Anh không cần phải vì em mà đau lòng, em sẽ ở trên trời cao chúc phúc cho anh và Giang tiểu thư trăm năm hạnh phúc. Nịnh Nịnh yêu anh.”
Bàn tay hắn run rẩy nắm lấy lá thư tuyệt mệnh.
Cả người thất thần ngồi bên bồn tắm.
Giang Vãn về nước rồi thì liên quan gì đến cô ấy?
Người nên kích động không phải tên báo đen nhà họ Tống kia sao?
Vừa nghĩ đến Tống Dực, cú điện thoại của hắn ta vừa hay gọi đến.
Khi bắt máy, giọng nói của Tống Dực run bần bật.
“Vợ tôi chết rồi!”
“Vợ tôi cũng chết rồi!”
Hắn và Tống Dực đối chiếu với nhau vài chi tiết, sau đó cười phá lên.
Hắn ta nói, tất cả những chiếc đồng hồ và túi sách trong tủ đồ nhà hắn ta đã âm thầm lặng lẽ biến mất rồi.
Hắn quỳ trước két sắt, nhập mật mã.
Tiếng ting vang lên, cửa két sắt mở ra.
Hắn và Tống Dực đồng thanh nói.
“Bọn họ đều giả chết.”
Sau khi cúp điện thoại, hắn đứng trước tấm ảnh cưới của mình và Thẩm Dữu Nịnh lắc đầu cười.
Hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Thẩm Dữu Nịnh, em bỏ trốn rồi thì tốt nhất đừng để tôi tóm được…”