Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1091






Nàng có biết ta hối hận, hối hận quyết định lúc trước thế nào không!
Nếu sớm biết quay về kinh thành sẽ khiến nàng chịu nhiều tra tấn như vậy, ta đây tình nguyện tầm thường, cùng nàng ở Nam Hoang, không về kinh thành.
Nếu sớm biết trên sông Lưu Tô ở Giang Nam, sau khi nàng ngã xuống, chúng ta phải chia lìa lâu như vậy, khi ấy, dù thế nào, cho dù có chặt đứt một cánh tay, ta cũng sẽ giữ chặt nàng.
Không giữ được, thì cùng nàng nhảy xuống.
Cùng nàng sống, cùng nàng chết.
Nếu sớm biết ở sa mạc Tây Bắc, ở địa cung bảo tàng Thương Vương, người kia là nàng...
Không, ta nên sớm nhận ra người kia là nàng.
Cho dù nàng không nhận ta, cho dù nàng cố ý giả dạng thành một người khác, ta cũng nên nhận ra nàng!
Lần đó không nhận ra nàng, thời điểm ở Hồi Hồn Trấn cũng không nhận ra nàng.
Thời điểm ta không nhận ra nàng, trong lòng nàng có từng thất vọng không? Có từng thất vọng về ta không?
Nếu sớm biết sẽ mất đi nàng, ngày đó ở cổng thành, cho dù nàng bảo Thanh Hiếu huyện chúa trả ngọc bội cho ta, cho dù nàng nhờ nàng ấy chuyển những lời tuyệt tình với ta...
Lúc ấy, ta nên bỏ mặc tất cả đuổi theo, cản xe ngựa của nàng lại.
Bỏ không được, quên không xong, không thể quên được.
Nếu bỏ không được, quên không xong, không thể quên được, thì sao không đấu tranh với ông trời?

Dù kết quả có tệ, cùng lắm thì "cùng chết".

truyện tiên hiệp hay
Cuộc đời không có nàng, ta sống còn ý nghĩa gì?
"Trân Nhi, Trân Nhi...!Đừng rời khỏi ta, trở về bên cạnh ta...!Trân Nhi, Trân Nhi..."
Từng tiếng "Trân Nhi" vang lên bên tai Vân Trân.
Trái tim Vân Trân như bị người ta bóp chặt.
"Ưm..." Đột nhiên, nàng hít hà một hơi.
Bởi vì thời điểm nàng không phòng bị, Triệu Húc cắn lên tai nàng một cái.
"Trân Nhi, ta thích nàng...!Ta không thể không có nàng...!Ở lại bên cạnh ta, ở lại bên cạnh ta...!Đừng đi, đừng đi..."
Triệu Húc vừa kích động nói, vừa như dã thú đánh dấu trên vai, trên cổ, trên người nàng.
Dường như có những dấu vết đó, Vân Trân chính là của hắn, dù nàng có đi bao xa, dù là khi nào, nàng đều thuộc về hắn.

Người khác không chạm vào được, hắn cũng không đánh mất.
Hắn phải tuyên bố với mọi người, Vân Trân là của hắn, là của Triệu Húc hắn.

"Trân Nhi, Trân Nhi..."
Triệu Húc bá đạo hôn dọc cổ nàng đi xuống.
Vân Trân muốn đẩy hắn ra.
Nhưng tay còn chưa nâng lên, trong đầu liền hiện ra ánh mắt khi nãy Triệu Húc nhìn nàng.
Ánh mắt đó làm nàng không có cách nào cự tuyệt.
Cự tuyệt không được, vậy chỉ đành thừa nhận.
Triệu Húc tham lam.
Nàng cũng rất tham lam.
Vân Trân ngây ngốc nhìn sao trời.
Hắn tham lòng muốn giữ nàng bên cạnh, muốn làm bạn cả đời.
Mà nàng cũng tham lam muốn ở bên hắn.
Một tháng, mười tháng, một năm...
Không, chỉ một buổi tối, một buổi tối như vậy là đủ.
Một buổi tối chính là cả đời.
"A..."
Có lẽ trừng phạt nàng không chuyên tâm, Triệu Húc cắn khóe môi nàng, kéo suy nghĩ bay xa của nàng trở về.
Vân Trân ngẩng đầu đối diện với gương mặt quen thuộc.
Giờ phút này, cặp mặt của Triệu Húc như lang vương sáng như tuyết, vẫn nhìn nàng chằm chằm, bên trong tràn ngập cảm xúc mãnh liệt, tình yêu, dục vọng, chiếm hữu, như ngọn lửa thiêu đốt Vân Trân..