Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1137






Hiện trường trên cơ bản chưa bị động vào.

Vân Trân có thể nhìn rõ vết máu lớn trên mặt đất.

Nghe tiểu nhị khách điếm nói, thanh đao quả Nhi dùng để tự sát đã bị quan tra án mang đi.

"Chính mắt ngươi nhìn thấy sau khi người của Túc Vương phủ rời khỏi nơi này, người bên trong vẫn chưa chết?" Sau khi xem xét trong phòng, Vân Trân hỏi tiểu nhị đứng ở cửa.

"Đúng...!Đúng vậy..." Tiểu nhị lau mồ hôi lạnh trên trán, đáp.

"Thật sự là thế sao?" Vân Trân nhìn gã chằm chằm, hỏi.

"Đương...!Đương nhiên.

Một thảo dân như ta sao dám nói lão, cô nương hỏi như vậy..."
Vân Trân nhìn tiểu nhị, nhìn đến lúc gã mất tự nhiên mới dời mắt đi.

Đến lúc này, nàng có lẽ đã đoán được tiểu nhị đang che giấu nàng điều gì.

Chỉ sợ trong cả sự việc còn ẩn tình khác.

Có điều, nàng và Quả Nhi hiện giờ không thân cũng chẳng quen, tính toán cẩn thận, còn có thù oán.


Cho nên, nàng không cần thiết phải tra ra manh mối, trả lại cho Quả Nhi "sự trong sạch".

Chỉ là việc này, điều khiến nàng không bỏ xuống được chính là vì sao Quả Nhi lại chết.

Dù nói thế nào, nàng và Quả Nhi đã quen nhau mười mấy năm.

Tuy tính cách Quả Nhi hiện tại rất cực đoan, không giống quá khứ, nhưng việc trộm đồ sợ rằng nàng ta không có gan đi làm, hơn nữa còn là trộm đồ của Bạc Liễu Viện.

Nếu Quả Nhi không phải vì trộm đồ mà vì nguyên nhân khác, người của Bạc Liễu Viện muốn nàng ta câm miệng, hoặc là diệt khẩu.

Quả Nhi rốt cuộc đã biết gì?
Nghĩ đến đây, Vân Trân không khỏi nhớ lại lời Quả Nhi nhờ nha hoàn Tê Thư Trai truyền lời cho nàng, nói có chuyện quan trọng liên quan tới Triệu Húc.

Chẳng lẽ bí mật của Bạc Liễu Viện có liên quan tới Triệu Húc?
Rốt cuộc là bí mật gì cần diệt khẩu Quả Nhi?
Vân Trân nhíu mày, bỗng cảm thấy bất an.

"Cô nương, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi." Đúng lúc này, nha dịch đứng ở đại đường dưới lầu lớn tiếng gọi.

Vân Trân hoàn hồn, xuống lầu.


Vì xa phu nghe nói phải chở thi thể người chết, cho nên đều không muốn nhận vụ làm ăn này.

Cuối cùng là một lão nông vào thành buôn bán, nghe nói người thuê xe ra tay hào phóng, bởi vậy mới tiếp nhận, có điều người nọ dùng xe bò, chứ không phải xe ngựa.

Vân Trân không ngại.

Thời điểm ra ngoài, lão nông và nha dịch đã đưa thi thể Quả Nhi lên xe, thi thể bọc chiếu, che khuất mặt.

Vân Trân ngồi một bên xe bò, Ám Thất ngồi bên còn lại.

Lão nông đánh xe, chở hai người sống và một thi thể đi về phía cổng thành.

Quả Nhi ở Quán Châu không có người thân, lại chết không "sáng rọi", cho nên nhất thời không có cách nào đặt mua chỗ chôn tốt cho nàng ta.

Vân Trân dò hỏi, lão nông nói có thể mai táng ở bãi tha ma.

Nơi đó thường xuyên an táng người không rõ lai lịch, quan phủ cũng không điều tra.

Còn về xẻng, người đào mồ, lão nông nói thôn của họ gần bãi tha ma.

Nếu Vân Trân đồng ý, ông ta có thể chở họ về thôn trước, tìm người dân hỗ trợ.

"Không cần phiền phức như vậy, lão bá cứ đưa chúng ta tới bãi tha ma trước, chúng ta ở đó chờ lão bá." Vân Trân nói.

"Được thôi."
Không bao lâu, bọn họ tới bãi tha ma.

Ám Thất đưa thi thể Quả Nhi xuống xe, lại cho lão nông ít tiền, lão nông đánh xe bò rời đi, để Vân Trân và Ám Thất ở lại trông coi thi thể..