Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1153






Nhưng người nọ chỉ thoáng cứng đờ, không hề có hành động gì, thoải mái né tránh kiếm của Ám Thất.

"Cô nương, hoa lụa này rất xứng với nàng." Người nọ tươi cười đưa cho Vân Trân một đóa hoa lụa màu hồng nhạt.

Có điều tay người nọ chỉ mới duỗi tới một nửa, kiếm của Ám Thất lần nữa tấn công, gõ vào khuỷu tay hắn.

Người nọ cười nhìn Ám Thất: "Chẳng lẽ vị tiểu ca này cũng muốn hoa lụa? Nhưng đây là thứ nữ hài tử đeo..."
Người nọ vừa nói vừa né tránh chiêu thức của Ám Thất.

"Tiểu ca muốn mua cho người trong lòng sao? Tình cảm của tiểu ca thật tốt, có điều đừng động thủ chứ...!Tính tình đúng là táo bạo, không thể thế được...!Tuổi còn trẻ mà..." Người nọ vừa trêu đùa, vừa gặp chiêu nào của Ám Thất thì phá giải chiêu đó.

Vân Trân ngồi yên một chút, mặt không đổi sắc.

Võ công của Ám Thất không thấp.

Nhưng thân thủ của người bán hoa lụa kia cũng không kém, mỗi lần đều vừa lúc chặn đà tiến công của Ám Thất.


Roẹt.

Ám Thất cầm kiếm đâm thẳng về hướng ngực người bán hoa.

Tốc độ đó thật sự quá nhanh, người bán hoa không kịp né tránh, trực tiếp giơ rổ trong tay che chắn trước ngực, kiếm của Ám Thất đâm thủng rổ hoa.

"Ai da, tiểu ca ngươi thật sự ra tay à?" Người bán hoa la lên một tiếng, ném rổ hoa đi, rổ bị kiếm của Ám Thất chém thành mảnh nhỏ.

Hoa lụa theo đó bay lả tả, từ trên không trung rơi xuống.

"Được rồi, đừng náo loạn nữa." Ngay thời điểm tay người bán hoa lén sờ soạng bên hồng, Vân Trân lên tiếng, "Bát sư huynh."
Một tiếng Bát sư huynh vừa dứt lời, tay người bán hoa hơi dừng lại.

Ngay sau đó, hắn cười ha ha.

Hắn gỡ mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn không kìm chế được.

Giờ phút này, cặp lông mày kia nhướng lên, đôi mắt cũng sáng như sao trời.


"Trân Nhi ngươi hay lắm, ta đã hóa trang thành như vậy, ngươi cũng có thể nhận ra ta sao? Xem ra ngươi đúng là nhớ ta mãi không quên." Bát sư huynh cầm mặt nạ trong tay, cười nói.

"Ai da, có chuyện gì vậy?" Tiểu nhị cùng chưởng quầy chạy tới, "Đây...!Sao lại thế này..."
"Chưởng quầy, chỉ là vui đùa giữa bằng hữu thôi, quấy rầy các vị, còn xin thứ lỗi." Nói rồi, Vân Trân đưa mắt ra hiệu với nha hoàn.

Nha hoàn lấy ra chút tiền đưa cho chưởng quầy.

"Không sao thì tốt, không sao thì tốt." Chưởng quầy nhận tiền, không còn đau xót đồ đạc bị Ám Thất và Bát sư huynh làm hư nữa, còn cười nói, "Nếu cô nương có khách, vậy có cần chuẩn bị thêm đồ ăn không?"
Vân Trân nhìn Bát sư huynh, lắc đầu: "Không cần thêm đồ ăn, chuẩn bị một bàn khác là được."
Bát sư huynh đặt mặt nạ xuống bàn, sau đó ngồi xuống đối diện Vân Trân.

Ám Thất và nha hoàn sang nhã gian cách vách.

"Xem ra địa vị ta ở trong lòng ngươi đúng là khác biệt.

Ngay cả nha hoàn và thị vệ ngươi cũng đuổi đi, có phải muốn ở riêng với ta không?" Bát sư huynh nhướng mày hỏi.

Vân Trân nhấp ngụm trà, thái độ kiên định như núi.

Bát sư huynh nhìn nửa ngày, thở dài, rụt cổ về, ngồi thẳng, sửa ống tay áo: "Sao vẫn giống quá khứ không thú vị như vậy?"
Nói rồi, cảm giác Vân Trân liếc nhìn mình, hắn bĩu môi, cầm đũa gặp thịt trên đĩa..