Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1333






Trầm mặc, đi cùng với đau xót.
Vân Trân không nói rõ tâm trạng mình lúc này.

Bởi vì tất cả tới quá đột nhiên.

Dù là thích khách ban đêm xông vào tướng quân phủ hay thích khách đánh cắp binh phù, giá họa Vân Trân, hoặc là trong số "chứng cứ" Vân Trân không biết có thứ khiến Triệu Húc dao động, rồi đến chuyện nàng đột nhiên bị yêu cầu rời khỏi thành Hỏa Diễm...
Nàng thế mà không phát hiện đây thật ra là một cái bẫy, ba bên đánh cờ.
Một bên là tướng quân phủ.
Người của tướng quân phủ vì nguyên nhân nào đó nhận định nàng cấu kết với thích khách, là nghi phạm đánh cắp binh phù.

Hiện tại, thành Hỏa Diễm đóng cửa, toàn thành giới nghiêm, đám người trộm binh phù không thể rời khỏi thành Hỏa Diễm, tất nhiên sẽ tìm mọi cách.

Lúc này, Vân Trân bị Triệu Húc "hoài nghi", vì bảo vệ nàng, hắn sẽ lựa chọn đưa nàng đi.

Đây là "bảo vệ", cũng là "khảo nghiệm".
Nếu nàng bình an trở về thành Quán Châu, sau khi về Quán Châu cũng không có hành động gì, hiềm nghi trên người nàng tự nhiên sẽ giảm bớt.

Nhưng nếu trên đường xảy ra chuyện gì đó, "đồng lõa" như nàng nhân cơ hội này lén đưa binh phù ra khỏi thành Hỏa Diễm, hoặc là tự nàng mang ra khỏi thành...
Đó là "chứng cứ vô cùng xác thực", hiềm nghi trên người nàng đừng hòng rửa sạch.
Một bên là kẻ đánh cắp binh phù.
Hiển nhiên Bát gia tham dự trong đó.
Bằng không, tiểu nhị hiệu thuốc cũng không trốn trong xe ngựa, theo nàng lén chuồn ra thành Hỏa Diễm.
Nhưng điều Vân Trân không rõ chính là mục đích bọn họ làm như vậy.
Trên người tiểu nhị kia rõ ràng không có gì, bảo gã mạo hiểm theo nàng rời khỏi thành, rốt cuộc là vì sao? Chỉ vì giá họa nàng, kéo nàng về phía họ sao? Hay là trong này có chỗ nào nàng chưa suy nghĩ cẩn thận?
Bên còn lại là Triệu Húc.
Bát gia để lại chứng cứ vu oan, hoặc cách nói bên tướng quân phủ, trung gian khẳng định còn chuyện nàng không biết.

Mà chuyện nàng không biết chính là nguyên nhân khiến Triệu Húc dao động.

Có lẽ Triệu Húc đồng ý kế hoạch của tướng quân phủ chỉ là muốn tương kế tựu kế, mượn việc này chứng minh nàng "trong sạch" chăng?
Hoặc là Triệu Húc thật sự nghi ngờ nàng có liên quan với những người đó?
Nhưng dù là khả năng nào, hoặc là khả năng nàng tạm thời chưa nghĩ tới, một khi nghĩ đến việc lòng tin Triệu Húc dành cho nàng dao động, lòng ngực Vân Trân lại chua xót khó nói nên lời.
Mà trước mắt, bọn họ lại cùng ngồi xe ngựa.
Không gian chật hẹp, cho dù họ không nhìn nhau, vẫn có thể cảm nhận được hơi thở, nhịp tim của đối phương.
Ở chung như vậy còn gian nan hơn mọi thời điểm.
...
Chờ xe ngựa quay lại thành Hỏa Diễm, tâm trạng vốn căng chặt của Vân Trân mới dần thả lỏng.
Loại dày vò này rốt cuộc cũng sắp kết thúc.
Nàng cảm nhận có ánh mắt dừng trên người nàng.
Cho dù cúi đầu, nàng cũng có thể cảm nhận ánh mắt Triệu Húc nhìn nàng.

Có lẽ là phức tạp cùng bi thương, đồng thời hỗn loạn áy náy và mơ hồ.
Nhưng mãi đến khi tiếng của Liễu Minh Nhẫn ở ngoài vang lên, Triệu Húc đều không nói một lời.
"Đây là đâu?" Triệu Húc chui ra khỏi xe ngựa, nhìn cánh cửa đen nhánh kia, nhíu mày.
"Ngục giam của thành Hỏa Diễm." Liễu Minh Nhẫn trả lời.
"Không được." Triệu Húc trực tiếp cự tuyệt, "Không thể đưa nàng vào ngục giam, bổn vương muốn đưa nàng về nơi ở.".