Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1369






"Các ngươi..." Tên lùn mở miệng.
Nhưng rất nhanh, Hữu hộ pháp đã điểm huyệt gã.
Đến bây giờ, tên lùn mới biết hoảng sợ.

Gã bất an nhìn về phía Vân Trân, lộ vẻ xin tha.
"Ngươi đang cầu xin ta?" Vân Trân ngồi trên ghế, cười lạnh, "Nhưng trước khi ta vào đây, không phải ngươi đang chuẩn bị lột da ta sao? Sao bây giờ lại cầu xin ta hả?"
Tên lùn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Nhưng Vân Trân ở đối diện lại vô cùng nhẹ nhàng.
Đúng vậy, lúc này bọn họ đã đổi chỗ.
Ngẫm lại một tháng trước, nàng còn là nghi phạm của gian Bính thất này.

Tên lùn trước mặt dùng roi đánh nàng, sau đó bấm gãy ba xương ngón tay, theo đó đánh gãy hai xương bánh chè của nàng, hại nàng đến nay vẫn không thể xuống giường đi lại.
Thậm chí gã còn dùng phệ tâm xà.
Nếu không phải Triệu Húc dẫn người tới kịp lúc, hiện tại chỉ sợ nàng đã là thi thể chôn dưới đất.
Vân Trân vốn không phải người thiện lương.

Chẳng qua mấy năm nay nàng chỉ muốn sắm vai "Trân Nhi" thật tốt, thay nàng ấy sống tiếp.

Đối mặt với những kẻ luôn khiêu khích, nếu tránh được nàng đều tránh, không tránh được mới phản kích.

Cứ thế, khiến những kẻ hay bắt nạt có ảo giác, cảm giác nàng rất dễ thao túng, lại không biết nàng chỉ đang nhốt "con ma" trong lòng mà thôi.
Một tháng trước, những khuất nhục phải chịu ở Bính thất dần đánh thức "con ma" ngủ say trong lòng nàng.
Nàng vẫn là "Trân Nhi".
Nhưng nàng lại không hoàn toàn là "Trân Nhi" trước đó.
Ngươi nhường người khác lấn một thước, người khác chưa chắc cho ngươi một trượng.
Ngược lại, ngươi cho người khác một trượng, người khác lại chừa con đường sống cho ngươi.
"Còn nhiều thời gian, chi bằng chúng ta chơi một chút đi?" Vân Trân nhìn tên lùn bị cột vào giá sắt, mỉm cười.
Nhìn nàng cười, tên lùn giãy giụa muốn thoát khỏi sự giam cầm.
Nhưng gã biết rõ hơn bất kỳ ai xích sắt này chế tạo từ đâu, một khi cột vào thì không thể thoát được.
"Bây giờ bắt đầu từ đâu đây?" Vân Trân chống cằm, buồn bực nhìn lên tường.
Bốn phía vách tường treo đầy hình cụ.
"Hay là Hữu hộ pháp ngươi chọn đi." Vân Trân nhìn Hữu hộ pháp.

U Minh giáo cũng có lúc cần thẩm vấn phạm nhân, đối với những thứ này Hữu hộ pháp không hề xa lạ.
"Được, vậy để ta." Hữu hộ pháp gật đầu.
Loảng xoảng.
Loảng xoảng.
Tên lùn giãy giụa không ngừng, trên mặt tràn ngập hoảng sợ.
"Đừng gấp, cứ từ từ.

Dù sao ta cũng muốn chứng kiến đống bảo bối ngươi thường sử dụng." Vân Trân nhẹ giọng trấn an.
...
Thời điểm hành hình, Vân Trân bảo Hữu hộ pháp giải huyệt cho tên lùn.
Vì thế kế tiếp, tiếng kêu thảm thiết vang khắp Bính thất chưa từng đứt đoạn.
Bọn họ mới thử một phần mười thứ trên tường, tên lùn đã không chịu nổi, hôn mê bất tỉnh.
Ầm.
Hữu hộ pháp hất một thau nước muối lên người tên lùn.
Tên lùn yếu ớt tỉnh lại.
Máu đỏ như nước từ trên người gã chảy xuống.
Lúc này, Vân Trân nhìn bình gốm quen mắt đặt ở một góc.
Nàng ra hiệu cho Hữu hộ pháp mang nó tới đây.
"Không, đừng...!Đừng..." Nhìn bình gốm kia, tên lùn không nhịn được mà run rẩy..