Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1389






Vân Trân mở băng gạc ở đầu gối ra, bắt đầu luyện dùng tay trái thi châm.
Đây cũng là điều nàng cần học.
Nàng là đại phu.
Nàng không thể vì sau này tay phải không cầm châm được mà từ bỏ việc trị bệnh cứu người.
Y thuật không chỉ là điều sư phụ chờ mong về nàng, càng là chỗ dựa của nàng ở thế gian này.
Nàng luôn muốn bản thân có chút kỹ năng giữ mạng.
Quá trình thi châm rất đau.
Đặc biệt là khi tay trái không linh hoạt bằng tay phải.
Một châm đi xuống, có khi nhẹ, có khi nặng.
May mà một tháng nay nàng kiên trì luyện tập mới có tiến bộ không ít, không như ban đầu, cầm ngân châm, xuống tay từ đâu cũng không biết.
Cực khổ, dù đau đớn thế nào rồi cũng sẽ đi qua.
Vân Trân luôn tin vào điều này.
Hai canh giờ sau, nàng rút từng cây châm trên đùi ra, lại đắp thuốc, quấn băng gạc.

Nàng vừa quấn băng, buông váy xuống, bên ngoài bỗng có mấy thị vệ người Nhung xông tới.
"Mau đi theo bọn ta! Thất hoàng tử không xong rồi!" Đám người Nhung kia còn chưa phân trần đã đẩy xe lăn nàng ra ngoài.
Vân Trân ngồi trên xe lăn, ngược lại vô cùng bình tĩnh.

Tới lúc rồi.
Nàng vừa đến cửa phòng ngủ của Thất hoàng tử, liền nghe thấy tiếng rên rỉ bên trong.

Người Nhung phía sau không dừng lại, trực tiếp đẩy nàng vào.
Bát gia và mấy tâm phúc của Thất hoàng tử đã canh giữ bên mép giường.
"Ngươi cuối cùng cũng tới rồi! Mau xem cho điện hạ! Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Nàng vừa xuất hiện, Bát gia liền giữ lấy xe lăn, đẩy nàng đến trước giường bệnh.
Đám người Nhung dùng ánh mắt hoặc đề phòng hoặc phẫn nộ mà nhìn nàng chằm chằm.
Vân Trân chỉ nhàn nhạt liếc nhìn họ một cái, sau đó nhìn về phía giường.
Trên giường có hai thị vệ lần lượt ở hai bên đầu giường đè tay chân Thất hoàng tử lại.
"Lột mặt nạ ra." Vân Trân nói.
"Không được!"
"Không thể lấy ra!"
Đám tâm phúc người Nhung phản bác.
Vân Trân không nói chuyện, chỉ nhìn Bát gia.
"Ngươi thật sự muốn xem? Nếu muốn xem, ngươi chỉ có hai con đường: vĩnh viễn ở với chúng ta, hoặc là chết.

Chỉ có người chết mới có thể bảo vệ bí mật." Bát gia hỏi nàng.

"Lấy ra đi." Vân Trân nhàn nhạt nói.
Nàng dường như căn bản không bị Bát gia uy hiếp.
Bát gia nhìn nàng chằm chằm.
Một lát sau, ông ta nâng tay: "Các ngươi lui ra ngoài đi."
Người Nhung trong phòng lập tức lui xuống, kể cả thị vệ ở đầu giường giữ tay chân Thất hoàng tử.

Hai người kia vừa lui ra, không có ai đè tay chân Thất hoàng tử lại, Thất hoàng tử đau đến quay cuồng trên giường.
"Hi vọng ngươi đừng hối hận." Nói xong, Bát gia duỗi tay tháo mặt nạ trên mặt Thất hoàng tử.
Trong phút chốc, gương mặt quen thuộc kia lập tức xuất hiện trước mắt.
"Sao lại là ngươi?" Vân Trân buột miệng hỏi.
Nàng nhìn người nằm trên giường, sắc mặt thay đổi.
Nàng từng nghĩ tới rất nhiều người, thậm chí sau khi nhìn thấy Dương Minh Tử, ngay cả Lệ Bạo Tuyết nàng cũng nghi ngờ.

Nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ đến Thất hoàng tử người Nhung thế mà là Vương Quân Ngọc! Vương Quân Ngọc của Vương gia ở huyện Lương Khê! Con nuôi của phu phụ Vương gia, đại ca của Vương Kỳ Lân!
Vương Quân Ngọc là Thất hoàng tử người Nhung?
Vân Trân có cảm giác ông trời đang đùa nàng.
Nàng đột nhiên nhớ những lời Bát gia nói trước khi tháo mặt nạ, ông ta nói hi vọng nàng đừng hối hận.

Hiện tại, chỉ mới mấy giây ngắn ngủi, nàng đã hối hận.
Vương Quân Ngọc?
Sao lại là Vương Quân Ngọc?
Đôi mắt kia nhìn thẳng vào mắt nàng, bên trong cũng tràn ngập cảm xúc phức tạp..