Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi - Chương 1498: 1498: Liễu Minh Cẩn




Người đối lập với Vũ Vương sẽ hỏi tại sao kẻ ám sát Thanh Hiếu huyện chúa không phải Thái Tử ở Đông Cung, không phải Túc Vương phủ, không phải Cát Vương phủ, cố tình là Vũ Vương phủ ngài?

Vụ ám sát này có phải Vũ Vương ngài tham dự trong đó không?

Tội phạm La Chước ám sát Thanh Hiếu huyện chúa có phải do Vũ Vương ngài xui khiến không?

Nếu vậy, Vũ Vương ngài có mục đích gì?

Mấy năm trước, Thanh Hiếu huyện chúa kêu oan cho Tào gia, cuối cùng tra ra hung thủ là lão hầu gia quá cố của Hoài An Hầu phủ. Sau khi vụ án được tra rõ, lão hầu gia Hoài An Hầu cáo lão hồi hương, không bao lâu thì qua đời. Vương thị các ngài có phải luôn ghi hận trong lòng, cảm thấy Thanh Hiếu huyện chúa hại chết lão hầu gia không?

Suy xét sâu xa, vụ án kia là đương kim Thánh Thượng đồng ý phúc thẩm, cuối cùng cũng là hoàng đế định án. Các ngài ghi hận Thanh Hiếu huyện chúa, trong lòng có phải cũng ghi hận đương kim Thánh Thượng không?

Nếu là vế sau, đó là ý đồ đáng chết.

Nếu không phải Vũ Vương sai khiến La Chước thì sẽ là ai?

Hôn sự của Chiến Sơn Hà và Thanh Hiếu huyện chúa do hoàng đế ngự tứ, bọn họ đến với nhau đồng thời đại biểu cho triều đình có ý hòa hoãn với Trấn Bắc quân.

Hung thủ đứng sau sai khiến La Chước làm vậy rốt cuộc có mục đích gì?

Chẳng lẽ muốn phá hỏng liên hôn này, phá hỏng quan hệ giữa triều đình và Trấn Bắc quân?

Chiến Sơn Hà giết chết hung thủ tại hiện trường, tại sao gã lại gấp gáp giết người như vậy? Thật sự chỉ vì trong lòng bi phẫn, muốn báo thù cho Thanh Hiếu huyện chúa? Hay là gã muốn che giấu chân tướng gì đó? Là bí mật mà Trấn Bắc quân không muốn cho ai biết sao?

Sau khi Tử Thị được hạ táng, đại thần trong triều cãi nhau ngất trời.

Mấy ngày nay hoàng đế cũng không chịu nổi.

Thường xuyên có đại thần chạy tới cầu kiến, trình ý tưởng của mình trong lúc ông ta nghỉ ngơi. Cuối cùng, hoàng đế thật sự phiền chán, liền tránh trong cung của Bạch Phi, để Bạch Phi thay ông ta đuổi đám người đó đi.

"Xin bệ hạ bớt giận, đừng để bụng đám lão thần đó." Bạch Phi dựa vào đầu giường, quạt mát cho hoàng đế.

"Đúng vậy, vẫn là chỗ ái phi thanh tịnh nhất." Hoàng đế duỗi tay sờ mặt Bạch Phi, "Không giống Hoàng Hậu, trẫm đã núp ở hậu cung cũng không được an bình."

Bạch Phi khẽ cười: "Thật ra việc này cũng không thể trách Hoàng Hậu nương nương. Dù sao, nói thế nào, Vũ Vương điện hạ cũng thân cận với Hoàng Hậu nương nương hơn một chút. Thần thiếp nghe nói hung thủ giết Thanh Hiếu huyện chúa là người của Vũ Vương phủ, khó trách Hoàng Hậu lại gấp gáp như vậy."

"Vậy sao? Ái phi cũng nghe nói?" Hoàng đế vuốt ve bàn tay Bạch Phi, suy tư hỏi, "Vậy ái phi cảm thấy chuyện này thế nào? Trẫm nên phán xét sao đây?"

Bạch Phi che miệng cười duyên: "Thần thiếp chỉ là một nữ tử, nào dám xen vào án tử của triều đình?"

"Không sao, trẫm bảo nàng nói thì nàng cứ nói. Cho dù nói sai, trẫm cũng không trách nàng."

"Thật ra thần thiếp chẳng có suy nghĩ gì đặc biệt. Thần thiếp chỉ cảm thấy người đáng thương nhất hiện giời là Chiến tướng quân. Bệ hạ ngẫm lại xem, tân hôn hỉ sự biến thành tang lễ, tân nương tử lại biến thành hài cốt. Chuyện này dù xảy ra với ai đều không dễ chịu. A, thần thiếp thật sự cảm thấy ngài ấy đáng thương. Thê tử đã chết, còn bị người ta nghị luận..."