Nếu trước đây hắn hay cười, có lẽ cung nữ trong cung đều sẽ bị hắn mê hoặc.
Vân Trân vốn tưởng sơn động không sâu.
Nhưng sau khi theo Triệu Hi đi vào, nàng mới phát hiện đường bên trong còn rất dài.
Không biết qua bao lâu, phía trước xuất hiện ánh sáng, Triệu Hi tắt cây đuốc trong tay, dẫn đầu ra ngoài.
Vân Trân hơi dừng một chút, cũng đi theo.
Cô không ngờ ngoài kia thế mà có một động thiên khác, phong cảnh vô cùng mỹ lệ. Dưới chân là biển mây, nơi xa là tiên cung.
"Cứ ở đây đi." Triệu Hi tìm tảng đá ngồi xuống, duỗi tay về phía Vân Trân, "Đưa vò rượu cho ta."
Vân trân đưa vò rượu cho hắn.
Triệu Hi mở nắp, giơ vò rượu lên, ngửa đầu uống. ngôn tình hay
Vân Trân đứng bên cạnh nhìn hắn.
Triệu Hi xuống xong mấy ngụm, đưa vò rượu cho Vân Trân, ý bảo nàng cũng thử.
Vân Trân lắc đầu.
Triệu Hi thấy vậy, cũng không miễn cưỡng, rút tay về, lại đưa lên miệng.
"Thật ra ngươi đã biết tình hình sức khỏe của ta rồi đúng không?" Triệu Hi hỏi.
Vân Trân ngồi xuống tảng đá bên cạnh, không tiếp lời hắn. Nàng đoán Triệu Hi có lẽ có chuyện muốn nói với nàng.
Đồng thời, dự cảm bất an kia càng ngày càng mãnh liệt.
"Ta sắp chết rồi, ta biết." Triệu Hi buông vò rượu, đặt tay lên trái tim, nói, "Ta cho rằng ta có thể bình tĩnh đối diện với cái chết. Nhưng ta chợt phát hiện ta vẫn không cam lòng."
Nói tới đây, hắn nghiêng đều nhìn Vân Trân.
Vân Trân cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người giao nhau.
"Ta có hơi ghen tị với muội." Triệu Hi nói.
Vân Trân hơi sửng sốt.
"Bởi vì đều là người Thịnh gia, muội lại tốt hơn ta."
"Ngươi..." Vân Trân mở to hai mắt, không thể tin được.
"Sao ta lại biết?" Triệu Hi cười cười, dời mắt đi, "Thật ra ta sớm đã biết. Muội cho rằng nữ nhân Bạch Phi kia thật sự giữa bí mật cho muội sao? Từ lúc bà ta ảo tưởng có thể bảo vệ đứa bé trong bụng, bà ta đã dùng bí mật của muội trao đổi với ta. Bà ta hi vọng dùng thân phận của muội, bắt ta đồng ý với bà ta. Đáng tiếc, nữ nhân mà, có đôi khi quá ngây thơ."
Ngây thơ cho rằng bí mật kia thật sự có thể uy hiếp hắn.
Ngây thơ cho rằng chút thủ đoạn của bà ta có thể bảo vệ hài tử trong bụng bà ta.
Nhưng hiện tại thì sao?
Hiện tại thế nào?
Bà ta và hài tử trong bụng không phải đều đã chết rồi sao?
Đúng vậy, bà ta báo thù.
Bà ta bán đứng "Tham Lang", khiến họ thất bại thảm hại, hại hắn không thể không rời khỏi kinh thành.
Nhưng như thế thì sao?
Bà ta tưởng bà ta đã trả thù thành công, nhưng thực chất là do hắn thuận nước đẩy thuyền.
"Thật tốt quá." Nói rồi, Triệu Hi lại nhấp ngụm rượu, "Có thể thoát khỏi vận mệnh đáng chết kia, thoát khỏi lời nguyền rủa kia... Cho nên ta rất hâm mộ muội, muội muội của ta."
Triệu Hi quay đầu nhìn nàng.
Khoảnh khắc đó, Vân Trân từ đôi mắt đào hoa ấy thấy được sự dịu dàng đến từ rung động của huyết mạch.
"Mẫu thân của ta là muội muội của phụ thân muội. Tính ra, muội nên gọi ta một tiếng biểu ca."
Ngay lúc Vân Trân sững sờ, Triệu Hi lại đột nhiên nói.
"Nhưng ta thà muội và gia tộc kia không có bất kỳ quan hệ gì."