Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1644






Tô Thái Hậu cũng biết nàng không có lựa chọn khác.
Dù nàng có nguyện ý hay không, thân phận "nữ nhân của Thịnh Vân Lan" đã đóng đinh nàng lại, không thể thay đổi.
Vân Trân cười khổ.
...
Vân Trân vừa bước vào cửa Vân Thủy Cung, Triệu Húc liền vội vã đi tới.
Thấy Vân Trân khỏe mạnh, Triệu Húc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Mẫu..." Hắn muốn nói gì đó.

Có điều, lại nghĩ đang ở bên ngoài, không hợp để nói chuyện, hắn nắm tay Vân Trân, "Nàng đi theo trẫm."
Chờ Vân Trân theo Triệu Húc về phòng, Triệu Húc lập tức cho mọi người lui xuống.
"Trân Nhi, trẫm nghe nói sau khi trẫm thượng triều mẫu hậu gọi nàng tới cung điện của bà ấy.

Mẫu hậu nói gì với nàng? Có làm khó dễ nàng không?" Triệu Húc bắt lấy bả vai Vân Trân, nôn nóng hỏi.
"Bệ hạ đừng lo lắng, Thái Hậu nương nương không làm khó thần thiếp.

Bà ấy chỉ nói vài câu về A Linh thôi." Vân Trân đè nén u sầu trong lòng, cười nói, "Bệ hạ cũng biết cho dù Thái Hậu không thích thần thiếp, nhưng A Linh dù sao vẫn là tôn nhi của lão nhân gia, cũng là Thái Tử của Vân Hán Quốc chúng ta.


Dù là việc dạy dỗ A Linh hay cuộc sống của nó đều là chuyện lớn trong cung.

Thái Hậu tìm thần thiếp để thương lượng."
"Chỉ là chuyện của A Linh?" Triệu Húc không tin.
Dù là hắn hay Vân Trân, hai người đều quá hiểu mẫu phi hắn.
Sắc mặt Vân Trân cứng đờ.
Rất nhanh, giống như cảm giác không giấu được, nàng thở dài, nói: "Vẫn không thể gạt được bệ hạ.

Thái Hậu tìm thần thiếp quả thật không chỉ vì A Linh, còn vì chuyện lập hậu.

Thái Hậu hình như có chút hiểu lầm với thần thiếp."
"Trẫm biết mà, mẫu hậu tìm nàng khẳng định không đơn giản như vậy." Triệu Húc nhíu mày.
Lời giải thích này của Vân Trân hắn tin.
Ít nhất so cái cớ là A Linh càng khiến hắn tin hơn.
"Chuyện này nàng không cần lo lắng, trẫm sẽ giải quyết thay nàng.

Cho dù mẫu hậu nhắc với nàng chuyện tuyển tú, nàng cũng không cần lo lắng.


Những việc này cứ giao cho trẫm, trẫm xử lý thay nàng."
"Vâng." Vân Trân gật đầu, duỗi tay ôm lấy hắn, "Đa tạ ngài, bệ hạ."
Ở nơi Triệu Húc không nhìn thấy, đôi mắt kia trở nên đau thương.
"Đồ ngốc, giữa nàng và trẫm còn nói đa tạ gì hả?" Triệu Húc vuốt ve sau lưng nàng, nói, "Mấy ngày nữa là trừ tịch.

Đây là lần đầu tiên cả nhà chúng ta cùng nhau đón giao thừa, cũng là năm đầu tiên sau khi trẫm đăng cơ.

Nàng muốn xem biểu diễn gì trong tiệc giao thừa? Trẫm kêu Nguyên Bảo đi sắp xếp.

Còn nữa, nàng muốn ăn gì? Cứ việc nói với Nguyên Bảo..."
Vân Trân không trả lời, chỉ ôm hắn càng chặt.
Xin lỗi, xin lỗi, thật xin lỗi...
Thiếp đã từng hứa sẽ không lần nữa chủ động rời khỏi chàng, trừ khi là chàng không cần thiếp.
Nhưng hiện tại, thiếp nghĩ thiếp phải nuốt lời rồi.
Thiếp nghĩ có lẽ thiếp không làm được.
Xin lỗi.
Chỉ sợ sau lần này, chúng ta thật sự rất khó gặp lại.
...
Trừ tịch dần đến, không khí trong cung ngoài cung đều dần trở nên náo nhiệt.
Dù đi đâu Vân Trân cũng có thể cảm nhận bầu không khí của ngày hội.
"Mẫu phi mẫu phi, người xem y phục A Linh mặc thế nào? Có đẹp không? Là đồ Thượng Phục Cục đại nhân mới đưa tới..."
Hôm trừ tịch, vừa qua hừng đông không lâu, A Linh đã thay đồ mới hưng phấn chạy tới tìm Vân Trân, cho nàng xem xiêm y mới của mình..