Nghe nàng nói, thủ hạ "Tham Lang" đứng cạnh mỉm cười.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Vân Trân trực tiếp thừa nhận quan hệ giữa mình và "Tham Lang", thừa nhận mình là nữ nhi của Thịnh Vân Lan.
Mà Miến Đà Loa nghe xong, sắc mặt trở nên phức tạp.
"Ngươi thật sự là nữ nhi của Thịnh Vân Lan?" A Mãn hỏi.
"Tại sao ta phải nói dối?" Vân Trân hỏi lại, "Nếu không phải người Thịnh gia, ta sao có thể ngồi thuyền tới đây? Có lẽ người nuôi lớn đệ đã kể với đệ, hòn đảo này nếu không có người quen thuộc dẫn đường, người ngoài tuyệt đối không thể vào được."
A Mãn cau mày, nỗ lực suy nghĩ.
"Được rồi, ngươi đoán không sai, trước khi chết, lão đầu nhi quả thật còn dặn dò ta một số việc." A Mãn nói, "Có điều ta hi vọng các ngươi có thể tuân thủ lời hẹn khi nãy, thật sự đưa ta rời khỏi nơi này. Ta không mong sau khi đồng ý, vì bảo vệ bí mật, các ngươi lại xoay người diệt khẩu ta."
Lúc nói chuyện, A Mãn cố ý nhìn Bát gia.
Bát gia duy trì nụ cười tiêu chuẩn trên gương mặt.
Bị A Mãn giáp mặt chỉ thẳng, Bát gia cũng không lộ dáng vẻ tức giận.
"Đương nhiên." Vân Trân nói, "Đây là lời hứa của ta với đệ."
"Tiểu chủ nhân..." Bát gia nhìn Vân Trân.
Tiểu hài nhi tên A Mãn này biết quá nhiều. Nếu để nó ra ngoài, lỡ nó nói ra bí mật trên đảo, vậy phải làm sao đây?
"Không sao." Vân Trân lắc đầu.
Nếu đã hứa với A Mãn, nàng có cách khiến nó câm miệng.
"Được, ta tin tưởng ngươi." A Mãn cười cười với Vân Trân, "Thật ra cụ thể thế nào, lão đầu nhi cũng không nói. Ông ta chỉ dặn ta nếu có một ngày có người tự xưng là hậu nhân Thịnh gia lên hòn đảo này, chỉ cần người đó có thể chứng minh mình là hậu nhân Thịnh gia, hơn nữa muốn tìm kiếm thứ gì đó trên đảo, vậy thì cứ dẫn họ tới đây, nói với họ đồ họ muốn tìm ở sau thác nước. Còn ông ta làm nhục sứ mệnh, không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ thiếu gia phân phó, thật sự hổ thẹn."
Quả nhiên đúng như Vân Trân suy đoán, người nuôi nấng A Mãn chính là hậu nhân Thịnh gia.
"Thiếu gia" mà nó nhắc tới hẳn là chỉ Thịnh Vân Lan.
Nếu lão đầu nhi gọi Thịnh Vân Lan là thiếu gia, vậy ông ta có lẽ là người hầu của Thịnh gia.
"Sau thác nước sao có thể giấu đồ?" Có người hỏi.
Vân Trân và những người khác quay đầu nhìn thác nước.
Rốt cuộc có thể giấu đồ hay không, chỉ có vào thăm dò mới biết được.
Công phu của mấy người Bát gia không tồi, họ lấy dây thừng cột vào người, từ trên thác nước chui vào trong xem xét. Không bao lâu, đã có người đi ra, nói với họ sau thác nước có sơn động, trong sơn động hình như đang cất giấu thứ gì đó.
Sau một hồi thảo luận, Vân Trân quyết định tự mình vào xem.
Miến Đà Loa và hai thủ hạ ở lại bên ngoài canh giữ A Mãn. Nhưng người còn lại cột dây thừng, xuống thác nước vào bên trong.
Vượt qua thác nước, bên trong thật sự như người dò đường nói, trống rỗng, bên trong có sơn động, thường xuyên có nước bắn vào, dưới chân trơn trượt. Vân Trân chờ đứng vững, mới buông dây thừng ra.
Có người lấy ra đuốc trong giấy dầu không thấm nước cùng mồi lửa ra, đốt lửa, xung quanh theo đó sáng ngời.
Đây là một vùng đất nhỏ được san bằng.
Bên trong có đường đi, không biết thông tới nơi nào.